Tuyết rơi dày trên đất, khi hai bóng đèn xe rốt cục cũng quét qua một dáng người cuộn mình thành một đống bên vệ đường, Giang Mạc Viễn giẫm mạnh phanh xe, mở cửa xe bước nhanh qua đó.
Cách đó không xa, Trang Noãn Thần nhỏ gần như là một hình ảnh mờ nhạt, nếu không phải chiếc mũ quả dưa màu đỏ tươi cô đội trên đầu thì anh tuyệt đối không nhìn thấy cô, tuyết gần như bao trùm lấy cô, khi anh đi đến trước mặt cô, cả người cô rụt lại thành một cục, tì cằm lên đầu gối, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều tái xanh không ánh sáng.
Giờ khắc này, sự sợ hãi chưa từng có tràn ngập trong tim Giang Mạc Viễn, anh ngồi xổm xuống, đưa tay xoa nhẹ lên mặt cô, trời lạnh thế này, khi tay anh áp vào má cô mới phát hiện, nhiệt độ cơ thể cô còn muốn lạnh hơn cả thời tiết bên ngoài.
“Noãn Noãn?” Anh khẽ gọi, trong lòng luôn quanh quẩn một nỗi lo âu, là sợ mất đi!
Giữa lúc ngẩn ngơ, Trang Noãn Thần dường như nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cô gian nan mở mắt, môi đào run rẩy, mừng rỡ khi đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, giờ khắc này cô dường như đã thấy được ánh sáng ấm áp.
Là ánh mặt trời.
Vì cô mà xua tan bầu không khí giá lạnh.
Hít vào buồng phổi là mùi xạ hương nhàn nhạt dễ chịu, giống như cơn gió ngày xuân ấm áp, mùi hương ấm áp như thế đủ để hòa tan cái lạnh trong lòng cô.
Giang Mạc Viễn thấy cô lạnh đến khuôn mặt tái mét, không nói gì liền cởi áo khoát trên người ra khoát cho cô, cố gắng quấn thật chặt, từ từ đỡ cô đứng dậy. Trên áo khoát còn lưu lại mùi hương của anh, như than ấm giữa trời tuyết, lúc này mới làm Trang Noãn Thần có phản ứng, anh đến rồi, thực sự đến rồi.
Không biết tại sao, nước mắt nãy giờ cố nén rốt cục cũng tràn mi, sự sợ hãi tận sâu trong đáy lòng rốt cục cũng được vỗ về trấn an, tất cả bàng hoàng tất cả bất an không biết tại sao đều tan thành mây khói từ khi Giang Mạc Viễn đến. Lúc nãy vừa mơ mơ màng màng thậm chí cô còn cho rằng mình sẽ vậy mà chết đi, chết cóng tại đêm khuya rét mướt này.
Giang Mạc Viễn thấy cô khóc, không kiềm được mà ôm cô vào lòng.
Trang Noãn Thần rốt cục cũng không nén nổi, khóc tu tu thành tiếng, hai tay siết chặt góc áo anh, như là đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được gia đình.
Trên đầu, giọng nói trấn an của người đàn ông trở nên dịu dàng, “Không việc gì, đừng sợ.” Ôm chặt cô vào lòng, ôn hòa nói, “Chúng ta về nhà thôi.”
Cô gật đầu, lại khóc dữ hơn.
Giang Mạc Viễn trái lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, có thể khóc xem như là chuyện tốt.
***
Trở về xe, mùi ấm áp hòa cùng mùi thuốc lá thoang thoảng.
Trang Noãn Thần đắp áo khoát của Giang Mạc Viễn, cô vừa sợ vừa hãi rốt cục cũng đến được một không gian ấm áp, đương nhiên thả lỏng tinh thần, chìm vào giấc ngủ.
Khi giọng nam nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, cô mới mở hai mắt ra, phát hiện xe đã ngừng lại.
Ngoài cửa là ánh sáng như sao, đẹp đẽ động lòng người, giờ khắc này cô mới cảm thấy ánh sáng quan trọng biết bao nhiêu.
Nhưng mà…
“Đây là đâu vậy?” Hình như là trong nhà để xe?
“Em đoán xem.” Giang Mạc Viễn thấy cô đã thức, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó kéo tay cô khẽ nói, “Xuống xe thôi.”
Trang Noãn Thần ù ù cạc cạc theo anh xuống xe, lúc này mới phát hiện ra ga-ra này thật lớn, ngoại trừ chiếc xe thương vụ anh vừa chạy ra còn có một chiếc xe thể thao, cô nhìn khá quen mắt, lúc này mới nhớ đến Giang Mạc Viễn từng chạy chiếc xe thể thao này, nói như vậy… đây là ga-ra tư nhân của anh?
Giang Mạc Viễn thấy cô thất thần, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi thẳng vào thang máy.
Dọc đường, Trang Noãn Thần thấy rất rõ ràng những điểm sáng vụn vặt lắp trên sàn ga-ra, đó là những chiếc đèn cực nhỏ, cô từng bắt gặp loại đèn này trên tạp chí, có thể đổi màu theo thời tiết, bởi vì nó rất nhỏ, được khảm trên sàn trông như những ngôi sao rải rác trên bầu trời, rất đẹp.
Thang máy trực tiếp dẫn đến căn hộ, bởi vì bên trong không nút nhấn số, Trang Noãn Thần chấn động, ngẩng đầu nhìn Giang Mạc Viễn, nhịn không được bèn hỏi, “Đây rốt cục là chỗ nào?”
“Nhà anh.” Lần này anh mỉm cười trả lời câu hỏi của cô, khi nói xong câu đó, cửa thang máy đúng lúc cũng ‘đinh’ một tiếng mở ra.
Cánh cửa bằng kim loại, ánh lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô!
Giang Mạc Viễn trực tiếp nhấn vài con số, hệ thống trên cửa trải qua việc xác minh rồi mở ra.
Trong nhà, mùi hương thuộc về riêng anh càng thêm rõ rệt.
Trang Noãn Thần lại đứng ở bên ngoài.
“Vào đi.” Anh quay đầu lại, khẽ cười.
Lòng cô không khỏi run lên, lắc đầu, “Em… em muốn về nhà.” Nhà là phương thức biểu đạt trực tiếp nhất sự riêng tư của một người, cô không biết anh đưa cô về đây là có ý gì, cô cảm thấy rất lạ.
Giang Mạc Viễn nhìn cô xong, độ cong bên môi càng đậm nét, nhẫn nại dịu dàng, “Trời đã khuya lắm rồi, ở lại chỗ anh nghỉ ngơi trước đã, sáng mai anh đưa em về.”
Lời nói như là thương lượng, lại vô cùng kiên quyết.
Trang Noãn Thần hết cách, đành phải gật đầu đi vào.
Xem diện tích, đây là một căn hộ thông tầng (penthouse), xem kết cấu, là một biệt thự.
Phong cách trong nhà là sự pha trộn của màu cà phê đậm, màu xám bạc và màu đen tạo thành tông màu tối ưu nhã, cực kỳ giống phong cách nhất quán của Giang Mạc Viễn. Có mùi thơm của sự sạch sẽ, còn mang theo hương cây tùng nhàn nhạt.
Giang Mạc Viễn lấy một đôi dép lê trong ngăn tủ ra, sau khi nhìn thoáng qua thì bất đắc dĩ nói, “Ngại quá, chỉ có dép nam, em mang tạm đêm nay vậy.”
Trang Noãn Thần nhận lấy, thấy là đôi dép mới, cùng kiểu dáng và màu sắc với đôi anh đang mang.
Vào nhà, cô quan sát xung quanh, diện tích căn nhà không quá rộng, vừa đủ, đặc sắc nhất chính là tháp đèn đặt dưới đất, độ cao từ tầng một thông đến tầng hai, chiếc đèn phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, đẹp không sao tả xiết.
“Là nhà anh à?” Cô nghi ngờ hỏi.
Giang Mạc Viễn bưng ly nước ấm đến cho cô, “Sao? Em nghĩ anh nhập cư cướp bóc à?”
“Nhưng anh nói anh không có nhà ở Bắc Kinh mà.”
Trang Noãn Thần tò mò hỏi, lại nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy tên chủ sở hữu nhà để xe, lại bổ sung thêm một câu, “Nhà này của một mình anh à.”
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Anh chỉ nói anh không mua nhà ở Bắc Kinh thôi, căn nhà này là công ty mua cho anh.”
“Xa xỉ thật.” Cô bắt đắc dĩ nói, cảm thấy choáng váng nên ngồi xuống sô pha. Nhà của anh rất sạch sẽ, gần như không có hạt bụi nào, mọi thứ trong nhà bày biện vô cùng ngăn nắp, không có lấy một chỗ thừa thải, có thể thấy được, người đàn ông này có năng lực tự gánh vác cuộc sống đủ lớn, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có người giúp việc theo giờ đến quét dọn.
“Đói không? Anh nấu gì đó cho em ăn nhé.”
Cô lắc đầu, đã đói quá mức chẳng muốn ăn, “Em mệt quá, muốn đi ngủ thôi.”
Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ, lại thấy quần áo trên người cô vừa lạnh vừa ẩm, khẽ nói, “Không ăn sao được? Như vậy đi, em lên tầng hai tắm trước đi, anh làm chút thức ăn cho em.”
Trang Noãn Thần khẽ gật đầu, vừa định lên lầu hai lại bị anh giữ lại.
“Đợi đã…” Giang Mặc Viễn giơ tay sờ trán cô, nhăn mặt, “Để anh nấu chút canh gừng cho em.”
Một cảm giác lo lắng kéo đến, Trang Noãn Thần cắn môi gật đầu, lại do dự hỏi, “Anh… có đồ ngủ dư ra hay quần áo gì có thể cho em mượn mặc không?” Quần áo từ trong ra ngoài của cô đều lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ trong phòng lại cao, kết quả trở nên âm ẩm rin rít rất khó chịu.
Giang Mạc Viễn hiểu ý, cười cười, “Anh đi lấy cho em.”
Không bao lâu sau, anh trở lại, trong tay là chiếc quần màu trắng và chiếc áo sơ mi màu gạo, “Chắc bộ này được đó.” Đồ ngủ của anh quá lớn, chắc chắn cô mặc không vừa.
“Cám ơn.” Trang Noãn Thần nhận lấy, lập tức lên lầu.
Đợi sau khi bóng dáng cô biến mất ở tầng hai, Giang Mạc Viễn mới xoay người chuẩn bị đi tới nhà bếp, tiếng chuông điện thoại đổ dồn làm anh chú ý, nghe kỹ lại, tiếng chuông phát ra từ túi xách của Trang Noãn Thần.
Đi lên trước, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, cái tên hiện trên màn hình khiến Giang Mạc Viễn nhíu mày.
Ngón tay nhẹ nhàng nhấn nút, điện thoại chuyển thành chế độ im lặng.
Giang Mạc Viễn đứng ở sô pha, vẫn nhìn cái tên hiện lên trên điện thoại, hai chữ ‘Cố Mặc’ mỗi khi liếc mắt xem một cái cũng làm anh thấy phiền chán, cho đến khi, điện thoại rốt cục không sáng lên nữa, anh hơi nhếch môi cười, ngay sau đó trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Sau khi nấu xong canh gừng, Trang Noãn Thần vẫn chưa xuống lầu.
Giang Mạc Viễn có chút lo lắng, lên tầng hai gõ cửa phòng tắm, bên trong không có tiếng động nào, lại gọi cô vài tiếng, vẫn im ru không thấy cô đáp lại, anh không nhịn được nữa, trực tiếp xông vào.
Tất cả cửa trong nhà đều là quét vân tay, anh muốn tiến vào thật dễ như trở bàn tay.
Trang Noãn Thần ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô đã tắm xong, trên người mặc chiếc áo sơ mi của anh, mái tóc dài ướt át xõa trên đầu vai, đôi chân thon dài trắng mịn gập lại một chỗ, cô cực kỳ giống nàng tiên cá vừa mới lên bờ, yếu ớt làm người ta phải lo lắng.
“Noãn Noãn, sao vậy?” Giang Mạc Viễn bước vội đến, mảng da thịt sáng bóng ấy thu hút tầm mắt của anh, làm cho ánh mắt anh luyến tiếc không muốn rời khỏi giây nào, nhưng cuối cùng vẫn dời mắt đi, giọng điệu gấp gáp.
Trang Noãn Thần mở mắt, trong mắt đẹp có chút rã rời, thấy anh xông vào, cô cố vịn tường đứng lên. Vạt áo sơ mi thuận thế trượt xuống, thân hình Giang Mạc Viễn cao lớn, còn thân thể cô lại nhỏ xinh, chiếc áo sơ mi mặc trên người cô gần như biến thành chiếc áo ngủ rộng thùng thình, vạt áo che khuất mảng da thịt nơi chân, nhưng càng là vậy lại càng khiến cho đàn ông suy nghĩ xa xôi.
Hơn nữa, cô vừa mới tắm xong, làn da trắng noãn vì nước ấm mà biến thành màu hồng phấn, áo sơ mi bị nước thấm ướt, lờ mờ phác họa hình dáng mê người, cô mềm mại như vậy, dịu dàng hệt như một chú cừu non đợi giết, không hề cảnh giác đem một mặt đẹp nhất của chính mình phô bày trước mặt người đàn ông.
Giang Mạc Viễn đứng im tại chỗ, thân hình cao lớn hơi cứng nhắc, cho đến khi Trang Noãn Thần lảo đảo sắp ngã xuống lúc này mới kinh ngạc, đưa tay ôm cô vào lòng.
Vòm ngực âm ấm, mùi hương thơm ngát, nơi mềm mại trước ngực cô nhẹ nhàng tì vào vòm ngực anh, càng làm mắt anh bắt đầu trở nên thâm thúy u ám hơn.
Trang Noãn Thần không ý thức được giờ phút này có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng cô, Giang Mạc Viễn luôn là một quân tử hiền lành, cảm giác của cô với anh đôi khi vượt qua cả quan hệ nam nữ, ở trong lòng cô, anh luôn cao cao tại thượng, nhưng cô không biết, con người ở cao đến đâu cũng có dục vọng. Cô ngẩng đầu hướng về phía anh mỉm cười xin lỗi, yếu ớt nói, “Em không còn chút sức lực nào…” Cơ thể cô yếu ớt đến run rẩy.
Giang Mạc Viễn biết cô là vì lạnh vì đói nên mới thế, không nói nhiều trực tiếp bế cô về phòng ngủ.