Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Những người bạn phóng khoáng ở Nội Mông


trước sau

Tình hình của sư phụ Bana có chuyển biến tốt. Ít nhất trong quá trình Phương Bội Lôi sắp xếp trị liệu thôi miên cho anh ta, không xảy ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Sau khi kết thúc, Phương Bội Lôi nói với Tố Diệp, hoặc anh ta là một người rất bình thường, hoặc ý chí chống đối lại bác sỹ trị liệu quá mạnh mẽ, hoàn toàn không bị thôi miên. Tố Diệp tình nguyện tin vào lý do đầu tiên.

Sau đó lại trải qua vài lần quan sát, Tố Diệp phát hiện trạng thái tinh thần của Bana không tồi. Chính bản thân anh ta cũng thừa nhận khoảng thời gian này không còn mơ thấy ác mộng nữa, thậm chí bắt đầu nghi ngờ những giấc mơ trước đây của mình có thật có chút liên hệ với thực tế hay không. Trong tình hình ấy, Tố Diệp đề nghị nên tạm dừng một thời gian, khoảng thời gian này chủ yếu cô sẽ tiến hành quan sát tỉ mỉ đối với Bana.

Buổi triển lãm đá quý Thu Đông mùa mới của tập đoàn Tinh Thạch được giới truyền thông bàn tán sôi nổi. Vì trước đây ở Hồng Kông, Thượng Hải, sự lộ diện của “Trăm hoa đua nở” đã khiến mọi người kinh ngạc. Không ít các thành viên của showroom đã bắt đầu chuẩn bị tư thế sẵn sàng, tại địa điểm cuối cùng trong nước sẽ giành “Trăm hoa đua nở” về tay mình. Bởi vì theo quy định của showroom D, tại buổi triển lãm cuối cùng đó sẽ là thời khắc đấu giá của thành viên.

Đương nhiên, ngoài “Trăm hoa đua nở” ra còn hai trang sức hiếm có nữa, lần lượt là hai sản phẩm mới trong bộ sưu tập Thu Đông năm nay. Phàm là những trang sức được mang ra triển lãm đều xếp hàng đầu, độc nhất vô nhị. Đây cũng là lý do khiến người ta nóng lòng muốn thử.

Lúc nghèo thì mua vàng, lúc giàu thì giữ đá quý. Dù là đá quý mới khai thác hay kim cương của tập đoàn Tinh Thạch cũng đều vô cùng quý giá, mà dù có lấy về bao nhiêu vẫn thấy không đủ.

Kỷ Thị, luôn đối đầu với tập đoàn Tinh Thạch đương nhiên cũng không chịu lép vế. Trong khoảng thời gian diễn ra triển lãm, Kỷ Thị liên kết với showroom Tỷ Hối của mình cũng lần lượt tổ chức hàng loạt các hoạt động rầm rộ, trong đó được mọi người chú ý nhất chính là hoạt động đầu tư vào điện ảnh Hollywood cùng với đầu tư triển khai kỹ thuật cắt mài của Bỉ. Cả hai hạng mục này đều phối hợp vào hoạt động đóng gói, tuyên truyền của một bộ sưu tập, ở một mức độ nhất định đúng là đã chia sẻ sự quan tâm của mọi người đối với tập đoàn Tinh Thạch.

Cùng một thời điểm, vào mùa hè này, tên của hai người đàn ông Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham xuất hiện liên tục trên các tạp chí tài chính, kinh tế, rồi lại bị cánh nhà báo ví von thành hai thanh kiếm có trọng lượng và độ sắc bén ngang ngửa nhau. Trong thế giới đá quý đã dậy lên một sự chấn động không nhỏ. Còn một số tờ báo không lấy được tin tức chuyên nghiệp thì càng thích moi móc chuyện riêng tư của họ hơn. Đương nhiên, có một số bài viết bậy bạ không có điểm dừng, bóc dần dần từng lớp vỏ ngoài muốn thần bí bao nhiêu có bấy nhiêu của Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham, thu hút không ít những tin đồn.

Đối với vô vàn tin tức bên ngoài cùng với cuộc chiến lúc ngấm ngầm lúc công khai của hai doanh nghiệp, Tố Diệp trước nay vốn không quan tâm. Thời tiết mỗi lúc một nóng nực, đến báo chí cũng trở nên nóng hổi là chuyện thường. Chỉ có điều cô thật sự không hiểu nổi cách bọn họ miêu tả về hai người đàn ông. Cái gì mà tướng mạo như Phan An*, giàu có không ai bằng. Thậm chí Niên Bách Ngạn còn bị phát hiện đã từng đặt hàng một chiếc thuyền xa hoa trị giá hơn 30 triệu đô la Mỹ tại nhà máy sản xuất du thuyền đẳng cấp thế giới ở Monaco và công ty du thuyền Wally, với mục đích chính là để cho cô gái mình yêu được vui. So với hình tượng chân thành thâm tình của Niên Bách Ngạn, Kỷ Đông Nham lại bị báo chí đắp nặn thành hình tượng công tử đào hoa điển hình. Theo nguồn tin, anh ta vung tiền như nước để bao nuôi phụ nữ, du thuyền và biệt thự trong tay cũng vô số kể.

*Mỹ nam thời xưa, khôi ngô tuấn tú

Tố Diệp nhìn vào mấy cái gọi là “sự thật” này mà xấu hổ toát mồ hôi. Mấy bài lá cải này cũng giả tạo quá đi, không biết bịa đặt mấy chuyện khác sao? Mặc dù không phải cô luôn kè kè đi theo hai người đàn ông này, nhưng cũng biết rõ hai người họ vì công việc ngày nào cũng mệt thở không ra hơi. Làm gì có thời gian đi đặt du thuyền với ăn chơi trác táng? Nhất là Niên Bách Ngạn, lúc cô ở bên cạnh anh, cứ một tiếng đồng hồ thì anh gần như nhận điện thoại mất nửa tiếng.

Dĩ nhiên, báo chí nói nhảm đã thành công việc, cô càng chẳng có quyền can dự.

Chớp mắt đã đến ngày tới Nội Mông, thời gian xuất phát là buổi chiều. Tố Diệp sắp xếp xong công việc của mình, hai tiếng trước khi đi cô qua phòng làm việc của Đinh Tư Thừa. Mấy ngày nay anh cứ hơi tý lại giục giã, cô đi để có câu trả lời cho anh.

Vì lý do thời gian, Đinh Tư Thừa chỉ kịp cho cô làm một trắc nghiệm tâm lý, hơn nữa cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhìn biểu đồ trắc nghiệm tâm lý, Đinh Tư Thừa nhíu mày: “Anh nhìn ra được gần đây em có rất nhiều tâm sự, tại sao vậy?”

“Chỉ vì công việc quá mệt mà thôi, anh không cần quá kinh ngạc.” Tố Diệp cuộn tròn trên sôpha, trong tay cầm cốc trà bưởi, hờ hững đáp.

Đinh Tư Thừa nhận ra ánh mắt né tránh của cô, hỏi thẳng: “Mục đích thật sự em tới Tinh Thạch là gì?”

Anh là thầy hướng dẫn của cô, khi không thể nói dối trước mặt anh thì cách tốt nhất chính là lựa chọn im lặng. Đây là kinh nghiệm bao nhiêu năm nay Tố Diệp đúc rút được, nói dối trước mặt anh chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá. Thấy cô không lên tiếng, Đinh Tư Thừa bèn đặt biểu đồ lên bàn: “Em nói đi, em có vui không?”

Lần này Tố Diệp có câu trả lời, cô khẽ lắc đầu. Cô không vui, thậm chí là áp lực. Đinh Tư Thừa thấy vậy liền đập mạnh tay lên mặt bàn: “Vậy thì rời khỏi Tinh Thạch, bất luận nguyên nhân và mục đích của em là gì.”

Tố Diệp ngước lên nhìn anh, khẽ mỉm cười, ánh mắt lại trống trải lạ thường: “Nếu cùng là những chuyện không vui, vậy thì em thà lựa chọn làm chuyện buồn nhất, vì những nỗi đau cực điểm mới có thể khiến em tỉnh táo hơn.”

“Tố Diệp!” Đinh Tư Thừa không vui, đột ngột cao giọng: “Đừng có thử chơi những trò chơi em không sở trường, nếu không chính bản thân em rồi sẽ chìm đắm vào đó.” Sao anh không biết nỗi dằn vặt trong lòng cô bấy lâu, bề ngoài càng vui vẻ, càng không quan tâm thì trong lòng lại càng yếu đuối. Đó chính là Tố Diệp.

Tố Diệp nghe đến đây chỉ khẽ mỉm cười, cô đang định trả lời thì chiếc điện thoại bên người vang lên. Cô bắt máy, đầu kia là giọng nói trầm thấp của Niên Bách Ngạn: “Tôi ở phía dưới rồi, xuống đi!”

“Ừ, đợi em!” Cuộc điện thoại kết thúc cô bèn đứng dậy, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Đinh Tư Thừa: “Yên tâm đi, nếu thật sự có ngày đó, em tuyệt đối sẽ rút lui trước khi bị nhấn chìm.”

“Tiểu Diệp…”

“Khi về em sẽ mang quà cho anh.” Tố Diệp vẫy tay chào anh phía sau lưng, bay ra khỏi văn phòng như một làn khói.

Ánh nắng giữa trưa đang gắt gao. Mùa hè vốn đã ít gió, nhưng phòng làm việc mà Đinh Tư Thừa lựa chọn lại có địa điểm hoàn hảo. Phía dưới cách tòa nhà không xa là từng hàng đài phun nước tạo hình độc đáo. Chếch sang bên tay trái là một hồ sen lớn. Hoa trên trên mặt hồ còn chưa bung nở hết, mới chỉ hé nở chóp nhọn màu trắng trong. Đài phun nước khuấy đảo những làn gió vốn rất hiếm hoi trong không khí, khi lướt qua mặt vẫn có thể khiến người cảm thấy mát mẻ.

Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh hồ sen, bóng anh bị ánh nắng kéo dài, soi bóng xuống mặt hồ. Xe anh đỗ ngay gần đó, tài xế ngồi lại ở ghế không ra ngoài, còn anh thì nhàn nhã nhìn ngắm đàn cá bơi lội tung tăng dưới hồ sen.

Lúc Tố Diệp đi xuống vừa hay nhìn thấy bóng anh. Vẫn bờ vai khỏe khoắn, cơ thể vạm vỡ, thân hình cao lớn ấy, không chỉ thu hút sự chú ý của một mình cô. Có lẽ vì lý do đi công tác, hôm nay anh ăn vận cũng thoải mái như hôm tới sân golf. Chiếc áo thể thao màu trắng cùng với chiếc quần dài nhạt màu, đơn giản gọn gàng, trông càng trẻ trung, tràn đầy sức sống. Một tay anh đút trong túi quần, tay kia giống như đang vân vê mấy viên thức ăn của cá, bón cho mấy con cá dưới hồ, không biết kiếm được ở đâu ra.

Hôm đó sau khi đánh golf xong cô đã đặc biệt điều tra, cũng từ mấy đồn thổi mà Lâm Yêu Yêu biết được. Thì ra Niên Bách Ngạn từ nhỏ đã yêu thích golf, nghe nói huấn luyện viên đích thân dạy anh từng bước một là người đạt giải quốc tế. Còn kỹ thuật đánh bóng của anh cũng càng đánh càng tuyệt diệu. Có một cơ sở và một người thầy tốt như vậy, cũng khó trách khi so tài cùng Kỷ Đông Nham anh có thể đánh được một thành tích hiếm có như vậy.

Tố Diệp đang chuẩn bị lên tiếng gọi anh thì cánh tay bị ai ở từ sau giữ chặt, theo sau là giọng nói không vui của đàn ông: “Em chuẩn bị đi xa cùng anh ta?”

Cô hoảng hốt trong giây lát, quay đầu lại thì ra là Đinh Tư Thừa, sao anh ấy lại đuổi theo xuống tận đây?

“Anh không yên tâm nên mới đi theo xuống xem thế nào.” Đinh Tư Thừa không đợi cô mở lời hỏi đã chủ động thừa nhận. Sau khi nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, thấp giọng nói: “Nếu mục đích vào Tinh Thạch của em là anh ta, anh khuyên em hãy từ bỏ ý định này đi, bất luận em thật lòng với anh ta hay có nguyên nhân nào khác.”

Cánh tay Tố Diệp bị Đinh Tư Thừa níu tới đau đớn, thấy sắc mặt anh ấy không vui trong lòng cô tự nhiên cũng thấy căng thẳng, nghĩ phải tìm cớ gì để anh ấy đi trước. Còn Niên Bách Ngạn ngay gần đó cũng vừa hay quay đầu nhìn thấy cảnh ấy bèn bước tới.

“Tư Thừa, anh buông em ra đã, chuyện này sau này em sẽ giải thích với anh.” Giọng cô cũng đè nén xuống rất thấp, sốt ruột gần như hét lên. Niên Bách Ngạn mỗi lúc một tới gần hơn, cô sợ anh sẽ nghi ngờ.

Vậy mà Đinh Tư Thừa không có ý định buông tay cô, đầu mày nhíu càng chặt hơn: “Em biết rõ hai người có quan hệ gì, em muốn đùa với lửa sao? Em điên rồi sao?” Khoảng thời gian này mặc dù anh ấy không ở Bắc Kinh, nhưng không có nghĩa là chuyện của Tố Diệp anh ấy không biết.

Cảnh tượng hai người giằng co để người bên cạnh nhìn được thế nào cũng thấy vô cùng mờ ám.

Lúc Niên Bách Ngạn bước tới, Tố Diệp bỗng cảm thấy phía sau lưng có một cảm giác áp lực không bình thường. Anh lên tiếng, giọng nói vẫn điềm nhiên như bao ngày, nghe kỹ sẽ thấy có một chút tò mò: “Diệp Diệp! Vị này là…”

“Diệp Diệp?” Đinh Tư Thừa nghiêm mặt nhìn Tố Diệp, dường như muốn dò hỏi nguyên do Niên Bách Ngạn gọi cái tên này.

Cô vội vàng nói: “À… đây là thầy hướng dẫn của em, Đinh Tư Thừa.” Rồi nhìn về phía Đinh Tư Thừa, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho anh ấy: “Đây là tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn.”

Bờ môi Đinh Tư Thừa mím chặt, giả vờ không nhìn thấy nét mặt Tố Diệp. Anh ta nhìn về phía Niên Bách Ngạn, có thêm một chút cảnh giác. Còn Niên Bách Ngạn từ đầu chí cuối vẫn trầm ổn lãnh đạm, chủ động giơ tay ra bắt tay với anh ta, lịch sự mà xa cách: “Hân hạnh!”

Như vậy, anh ta không thể không buông Tố Diệp ra, đành phải bắt tay với Niên Bách Ngạn: “Hân hạnh!”

Lúc hai người đàn ông bắt tay nhau, Tố Diệp cũng vội vàng nhân cơ hội này xoa bóp cánh tay đau nhức của mình. Hai người chỉ chào hỏi đơn giản, Niên Bách Ngạn nhanh chóng quay đầu nhìn cô: “Có thể đi được chưa?”

“À, được rồi, được rồi!” Cô cuống quýt trả lời, vô thức liếc nhìn Đinh Tư Thừa một cái. Nét mặt anh ấy trông cực kỳ khó coi, trong lòng cô trào lên một cảm giác không nỡ, nhưng lại đè nén rất nhanh.

Niên Bách Ngạn khẽ cười, giơ tay đón lấy túi hành lý trong tay cô, rồi nhìn về phía Đinh Tư Thừa vẫn với vẻ mặt lịch sự ôn hòa ấy: “Tạm biệt anh Đinh!”

Đinh Tư Thừa đương nhiên cũng không thể bắt Tố Diệp lại hỏi cho ra nhẽ ngay trước mặt mình, chỉ đành gật đầu chào tạm biệt. Tố Diệp cùng Niên Bách Ngạn rời đi. Trước khi lên xe cô bất giác quay đầu lại nhìn. Anh ấy vẫn đứng ở đó, không hề nhúc nhích, dáng hình ấy có phần lạc lõng.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, ngăn cách với thế giới nóng nực và vội vã bên ngoài, Tố Diệp thấy hơi khó chịu, cảm giác khó chịu như đột ngột mắc nợ với người thân mình quan tâm nhất. Qua cánh cửa xe, hình bóng Đinh
Tư Thừa sau gương chiếu hậu mỗi lúc một xa.

Xe lái một mạch theo đường ra sân bay, tài xế của công ty lái xe rất chắc chắn. Tầm này đường đi cũng rất thông thoáng, không gặp phải những chiếc xe đua hay va chạm.

Trong xe vẫn trầm lặng.

Niên Bách Ngạn vốn không thích nói chuyện, lên xe là bắt đầu xử lý tài liệu. Còn Tố Diệp trước nay vốn ưa náo nhiệt nhưng vì sự dằn vặt và áy náy trong lòng cũng chìm vào im lặng, không nói một câu. Cô chỉ dựa vào cửa kính bên cạnh, vô cảm nhìn những kiến trúc lao vùn vụt ngoài cửa sổ.

Tình cảnh ấy duy trì khoảng gần 20 phút, cũng có lẽ Niên Bách Ngạn cuối cùng đã xong việc. Khi anh ký một chữ ký tuyệt đẹp vào trang cuối cùng rồi đóng tập tài liệu lại, bỗng buông một câu: “Anh ta thật sự là thầy hướng dẫn của em?”

Tố Diệp đang chìm trong mộng tưởng không ngờ người đàn ông vẫn trầm mặc bên cạnh lại bất ngờ lên tiếng. Cô quay đầu nhìn anh, nhất thời không kịp phản ứng, ánh mắt bối rối như hạt sương đêm.

Một vật không biết tên như đập thẳng vào ngực anh, lực tuy rất nhẹ nhưng đủ để thu hút sự chú ý của anh: “Đinh Tư Thừa… có thật là thầy hướng dẫn của em không?” Anh lặp lại một lần nữa, giọng nói trầm thấp nghe rất nhẫn nại.

“À… Ừm…” Lúc này Tố Diệp mới nghe rõ anh hỏi cái gì, đãng trí trả lời.

Niên Bách Ngạn không hỏi nữa, sau khi đặt tài liệu sang một bên, anh tựa người ra sau ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tố Diệp ngồi bên bắt đầu thấy khó hiểu, anh hỏi một câu không đầu không cuối như vậy là có ý gì?

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Ordos đã hơn 3 giờ chiều.

Trên chín tầng mây, Tố Diệp đã có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp mây trắng như từng con sóng xô về phía trước. Khi máy bay hạ cánh xuống đường băng, đập vào mắt là bầu trời xanh biếc, trong vắt, mềm mại như viên ngọc lưu ly mà ở Bắc Kinh không thể nhìn thấy.

Buổi triển lãm sẽ diễn ra trong hai ngày. Ngày đầu tiên tổ chức họp báo, ngày thứ hai là triển lãm và đấu giá, thời gian sắp xếp rất ngặt nghèo. Hành lý của Niên Bách Ngạn rất ít, chỉ xách theo một chiếc túi du lịch rất nhỏ của nam giới. Vừa xuống máy bay, anh lại làm “công nhân bốc vác”, xách hàng lý giúp cho Tố Diệp, khiến cô cảm thấy rất ngại.

Người tới đón họ không ít. Còn chưa ra khỏi cửa, Tố Diệp đã thấy có những người vẫy tay về phía họ. Niên Bách Ngạn cũng chào lại. Cô phát hiện, nụ cười trên môi anh dường như rạng rỡ hơn rất nhiều.

Vừa mới bước ra đã có mười mấy người vây chặt lấy anh. Nếu không nhờ có gương mặt rạng rỡ tươi cười của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp còn lầm tưởng rằng đó là phóng viên, nhà báo. Nhưng nhìn kỹ mới phát hiện thấy có một vài gương mặt quen thuộc trên truyền hình. Cô cũng lác đác nhận ra vài người, có người trong giới chính trị, giới kinh tế. Thân phận của những người này vốn không đơn giản.

Hình như quan hệ của Niên Bách Ngạn với họ rất tốt, anh để mặc cho họ ôm ấp, bắt tay mình thậm chí là đánh lên người mình, có thể nhận ra tình bạn không bình thường. Trong đó có một người Tố Diệp quen mặt, chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng, Thịnh Thiên Vỹ. Nghe nói anh ta là người bản địa, đời cha chú lập nghiệp nhờ vào sản nghiệp của nhà họ Thịnh ở Ordos. Từ sau khi anh ta kế nghiệp bố mình thì tập trung phát triển kinh doanh tinh chế lông cừu ở Ordos, chuẩn bị đẩy mạnh ra thị trường cao cấp thế giới. Hai năm gần đây nghe nói anh ta lại tập trung vào khai thác các nguồn năng lượng, gần như độc quyền thị trường Ordos. Đầu năm lại cùng một công ty khí gas của Anh ký kết thành công hợp đồng thương mại, một bước trở thành tỷ phú. Rõ ràng anh ta thân với Niên Bách Ngạn nhất, thoải mái bá vai anh, nhiệt tình hào sảng: “Các anh em! Chúng ta xa cách cũng nhiều năm rồi. Tối nay không say không về, không được phép lấy lý do tửu lượng kém gì đó với mình đâu.”

Nụ cười của Niên Bách Ngạn tràn đầy niềm vui, chỉ về phía đám người đông đúc bên người: “Rượu của Nội Mông cho dù cậu cho mỗi người chuốc mình một chút là mình cũng gục rồi.”

“Hay là chúng ta uống rượu xái của Bắc Kinh?” Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha.

Niên Bách Ngạn đáp: “Người anh em, đừng giở trò anh chị!”

Mọi người đều rất rộn ràng, trong một sân bay lớn thế này cũng gây xôn xao một góc.

Tố Diệp lần đầu tiên thấy Niên Bách Ngạn cười sảng khoái như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng anh là một ẩn số luôn nghiêm nghị lạnh lùng, thật không ngờ đứng trước mặt bạn bè lại hoàn toàn tương phản. Nhìn cảnh tượng đoàn tụ trước mặt, cô bỗng cảm thấy lòng đầy ắp.

“Đã tới đây rồi thì ở thêm mấy ngày. Nghe nói Đông Nham cũng tới, mọi người trên thương trường đều không dễ dàng. Bạn bè bao năm có chuyện gì nói ra hết là không sao nữa.” Từ xa, Tố Diệp nghe thấy Thịnh Thiên Vỹ nói một câu như vậy.

Sự náo nhiệt của mọi người bỗng ngưng lại trong giây lát.

Hồi lâu sau, Niên Bách Ngạn mới khẽ cười: “Thiên Vỹ! Cậu vẫn hay lo chuyện bao đồng như vậy.” Nói xong anh mới quay đầu sang nhìn Tố Diệp bên này, tỏ ý bảo cô lại gần.

Tố Diệp bước vào đám đông, đứng bên cạnh Niên Bách Ngạn, giới thiệu với mọi người: “Đây là cố vấn của công ty mình, Tiểu Diệp.” Niên Bách Ngạn giới thiệu rất khéo léo. Tiểu Diệp, nghe như tên thân mật, nhưng người hiểu chuyện sẽ biết chẳng qua là cô không muốn thừa nhận họ của mình.

Thịnh Thiên Vỹ nhiệt tình bắt tay với cô: “Ở đây thời tiết mát mẻ, không nóng như ở Bắc Kinh, còn không phải ngửi khói thuốc miễn phí.”

Lời nói đùa của anh ta khiến Tố Diệp bật cười.

Mọi người cũng lần lượt tươi cười chào hỏi cô, cô cũng gật đầu đáp lại từng người một.

“Chỗ uống trà chiều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Tối nay Tiểu Giang cũng sẽ tới, giờ này chắc đang ngồi trên máy bay rồi.” Thịnh Thiên Vỹ thoải mái vỗ vai Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn nói: “Mình cũng nghe nói cậu ấy vừa từ nước ngoài về.”

“Vừa biết cậu tổ chức triển lãm là cậu ấy ngay lập tức bay thẳng tới Ordos, đủ tình nghĩa chưa!” Giọng nói của Thịnh Thiên Vỹ vang vọng.

Đoàn người lái xe lắc lư tiến vào một quán trà nổi tiếng ở đây. Mặc dù chỉ là buổi uống trà hình thức, nhưng lại bưng lên một bàn toàn mỹ vị khiến Tố Diệp không ngừng nuốt nước bọt. Trong đó có một món điểm tâm rõ ràng là gọi riêng cho cô. Con thiên nga chạm trổ bên trên sống động như thật, khiến cô không thể không khen ngợi Ordos là nơi địa linh nhân kiệt.

Niên Bách Ngạn không ăn uống gì mấy, chỉ mải uống trà trò chuyện cùng bạn bè, thi thoảng lại cười phá lên vui vẻ. Nhưng chỉ là trò chuyện mà thôi, không ai trong số họ đề cập tới công việc. Như vậy càng tiện cho Tố Diệp ở bên ăn uống thỏa thuê. Rõ ràng những người khác cũng không có thói quen ăn chiều, điểm tâm gần như vào hết bụng Tố Diệp, họ uống trà lại uống không ít.

Tới lúc thanh toán, người phục vụ bước tới báo giá bằng giọng nói dịu dàng: Hai vạn tám ngàn năm trăm đồng. Thịnh Thiên Vỹ rộng rãi thanh toán. Tố Diệp thầm cắn lưỡi, bữa trà chiều này coi phần cũng đắt quá rồi.

Một tiếng rưỡi sau, đoàn người lại chuyển tới nhà hàng. Giữa hè ở Ordos trời tối nhanh hơn ở Bắc Kinh, thế nên ở đây thời gian ăn tối cũng sớm hơn một chút.

Tố Diệp đi theo vào trong, vừa vào trong phòng liền nghe thấy tiếng reo hò của đám người. Nhìn kỹ cô bất chợt chép miệng. Trong phòng còn mười mấy người đang đợi họ tới, ba bàn tiệc rượu đầy ăm ắp.

Sau khi thấy Niên Bách Ngạn bước vào, những người đang đợi trong phòng lần lượt đứng dậy nhiệt tình chào hỏi. Niên Bách Ngạn cũng chào từng người một. Tố Diệp tinh mắt nhận ra, một số người trong đây có lẽ từ xa tới vừa xuống máy bay không lâu, trong góc phòng còn đặt mấy chiếc vali.

“Bách Ngạn, đã lâu không gặp!” Một người đàn ông cao to ngang ngửa Niên Bách Ngạn bước lên, đánh mạnh vào bả vai anh, nụ cười ấm áp vô cùng mê hoặc.

“Đã lâu không gặp!” Niên Bách Ngạn càng rạng rỡ hơn, bắt tay với anh ta.

Sau khi nhìn thấy người này Tố Diệp hơi ngẩn ra. Cô đã từng đọc bài báo về anh ta trên tạp chí. Nghe đồn người đàn ông này trong đời chỉ có hai lần ngoan ngoãn hợp tác với nhà báo. Lần đầu tiên là vì hãng ôtô do anh ta quản lý xảy ra khủng hoảng mà phải tiến hành họp báo giải thích rõ. Sự xuất hiện của anh ta đã gây tiếng vang lớn, đó đã là chuyện của mấy năm trước rồi. Lần thứ hai chính là vào năm ngoái, anh ta tuyên bố với bên ngoài đã độc quyền mấy nguồn nước ngầm phong phú ở nước ngoài, đồng thời cũng lên sàn thành công ở Mỹ.

Tư liệu công bố với bên ngoài về anh ta không nhiều, nhưng cũng đủ để người ta ấn tượng sâu sắc. Anh ta chính là Giang Mặc Viễn, tổng giám đốc tập đoàn Thần Viễn, đã sớm là ngón tay vàng nổi danh, sở trường sáp nhập và mua lại, phân chia doanh nghiệp. Bố anh ta cũng có lai lịch không tầm thường, là Giang Phong, là ông trùm đầu tư của Trung Quốc từ lâu.

Thật không ngờ anh ta và Niên Bách Ngạn lại có giao tình, không biết là quen nhau trong kinh doanh hay còn lý do nào khác. Tóm lại Tố Diệp nhìn thấy cả một đám người với những gương mặt tinh anh, có quen thuộc có xa lạ, vô thức thầm cảm thán thế giới này thật nhỏ bé…

Hai người khí chất tương đối giống nhau, nhưng mang lại cho người khác hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Giang Mặc Viễn gương mặt hiền hòa dịu dàng, như ban mai, như gió xuân, trông cả người anh ta rất thoải mái, ân cần. Còn Niên Bách Ngạn lại thuộc tuýp người điềm tĩnh thận trọng, khi không cười đủ toát lên vẻ uy nghiêm, luôn mang lại cho người khác một cảm giác nghiêm nghị, yên lặng mà lạnh lùng. Nhưng hai người này đứng cạnh nhau lại không hề thấy khập khiễng, ngược lại càng khiến người ta không thể dời mắt.

Giang Mặc Viễn có lẽ đặc biệt đến góp vui, thế nên hai người trò chuyện với nhau chốc chốc lại nhắc tới buổi triển lãm đá quý. Còn Thịnh Thiên Vỹ thì tiếp đón mọi người ngồi vào bàn, yêu cầu quản lý nhà hàng mang những món ăn đặc sắc nhất tới.

*Giang Mặc Viễn là nhân vật chính trong bộ “Hào môn kinh mộng phần 2: Khế ước đàn Ukulele, đã xuất bản ở Trung Quốc với tên gọi: “Chưa từng yêu nồng nhiệt, thì ra đã đậm sâu”.

Trên bàn ăn bày đầy ắp rượu các loại. Có rượu Mao Đài cũng có rượu mạnh của Nội Mông. Tố Diệp nhìn thấy những bình rượu tinh xảo trước mặt bỗng cảm thấy đau lòng. Tối nay sẽ uống đến mức nào đây? Cô biết Niên Bách Ngạn trước nay rất ít uống rượu, nhất thời cảm thấy sợ hãi. Niên Bách Ngạn thoải mái đồng ý cho cô đi có phải đã sớm liệu trước bữa rượu tối nay? Chuẩn bị bắt cô đỡ rượu ư?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện