“Gì cơ?” Là thanh âm đủ để làm lều chiên tốc mái của Kỷ Đông Nham.
Còn Niên Bách Ngạn mặc dù vẫn đứng im đó không nhúc nhích, thần thái cũng không khoa trương bằng Kỷ Đông Nham, nhưng đôi mày tuấn tú đã nhíu lại thành một đường cong đầy chất vấn, thậm chí từ ánh mắt nghiêm nghị còn nhìn rõ một vẻ khó tin.
Đôi tai Tố Diệp chấn động bởi giọng nói bất ngờ và thanh âm kinh hoàng của Kỷ Đông Nham, nhói lên đau buốt. Cô xoa xoa tai, ngụ ý bảo anh ta bình tĩnh, không có gì phải hoảng hốt cả, rồi quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
“Là thế này.” Cô ngừng một chút, sắp xếp lại câu chuyện, khẽ liếm môi: “Hôm nay lúc em đi thuê trang phục mới nghe nói lễ hội Natamu năm nay đặc biệt có cuộc thi nhóm Mông Hán. Thực ra chính là có mục đích kéo các du khách cùng tham gia hoạt động này. Chỉ cần du khách đó nhiệt tình với thể thao đều có thể đăng ký tham gia, tiến hành thi đấu với người dân bản địa. Em cảm thấy đây là cơ hội hiếm có nên đã đăng ký.”
Niên Bách Ngạn không bước lên, tựa bên cạnh tủ, giữ im lặng. Còn Kỷ Đông Nham vẫn giữ cái biểu cảm cường điệu đó, sau khi nghe thấy cô nói vậy anh ta chỉ vào mũi mình: “Thả về thời cổ đại, anh chẳng qua cũng chỉ là một quan văn thôi, trước giờ có phải võ tướng gì đâu.” Nói tới đây, anh ta lại chống tay lên trán vờ như đang đau đầu: “Tiểu Diệp! Anh không hề biết rằng em còn có khả năng dự đoán trước tương lai đấy, theo lý mà nói không ai biết lịch trình của anh mà.”
“Tôi cũng không biết.” Tố Diệp lườm anh ta: “Cuộc thi tổng cộng có ba hạng mục, tôi vốn định nhờ tổng giám đốc Niên cố gắng thêm một chút để đánh đuổi địch, ai ngờ anh lại đâm đầu vào, vừa hay có thể gánh vác một phần giúp chúng tôi.”
“Niên Bách Ngạn, không phải anh đồng ý rồi đấy chứ?” Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt hoảng loạn.
Ngữ khí của Niên Bách Ngạn vẫn điềm nhiên: “Thực tế là, tôi và cậu được thông báo cùng một lúc.”
Tố Diệp thấy Niên Bách Ngạn chẳng mấy hứng thú, bắt đầu triển khai chiêu mềm mỏng nhõng nhẽo: “Em cũng là vì tốt cho hai người thôi. Những người quanh năm ngồi trong văn phòng như các anh không được rèn luyện đầy đủ, tâm lý cũng trở nên lệch lạc. Đương nhiên, không phải em mắng hai người biến thái. Em chỉ cảm thấy khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, gần gũi tự nhiên một chút, tiếp xúc nhiều hơn với người bản địa, như vậy mới hoàn toàn thoải mái.”
Kỷ Đông Nham chống cằm, chớp chớp mắt: “Nghe thì có vẻ em thật sự suy nghĩ cho bọn anh.”
“Yên tâm, tôi là một bác sỹ tâm lý, điểm này không sai được đâu. Phải biết rằng tâm lý con người có thể ảnh hưởng tới sinh lý đấy.” Sắc mặt Tố Diệp bắt đầu trở nên vui vẻ, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại một cách giản xảo, cô huých một cái vào người Kỷ Đông Nham: “Nói thật, chúng ta chẳng phải mấy cô cậu 17, 18 tuổi nữa. Con người còn không nổi loạn sẽ già mất.”
“Nói cũng phải, con người anh cũng không phải khó thương lượng đến thế. Thi đấu cũng được thôi, nhưng tại sao phải hợp tác với anh ta?” Kỷ Đông Nham bĩu môi nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn chẳng thèm quan tâm đến anh ta.
Tố Diệp uống một ngụm nước, từ tốn giới thiệu về quy định của cuộc thi: “Tình hình là thế này, các hạng mục thi đấu gồm có cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật. Thành viên đăng ký cho ba người lập thành một nhóm, áp dụng thể lệ nâng cao. Nói trắng ra chính là, ba người lần lượt tham gia ba hạng mục, nhưng chỉ khi người thứ nhất chiến thắng ở trò cưỡi ngựa, người thứ hai mới có tư cách tiếp tục hoàn thành hạng mục thi đấu thứ hai, giống như trò chơi tiếp sức vậy, như vậy cả nhóm có thể giành chiến thắng.”
Kỷ Đông Nham nhướn mày.
“Đây chính là lý do em muốn hai người chung sức hợp tác, nếu bất kỳ ai trong hai người không thể vượt qua được thì cũng tức là hai người còn lại sẽ mất đi tư cách dự thi, vậy là coi như nhóm của chúng ta đã thất bại.”
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, bất ngờ lên tiếng: “Nếu hôm nay cậu ta không tới, tôi rất muốn hiểu rõ cái gọi là “cố gắng thêm một chút” của em?”
Tố Diệp ngượng ngập nhìn anh mỉm cười: “Cũng không có gì, chỉ là nhờ anh gánh vác thêm một hạng mục mà thôi.”
“Ngày mai em góp vui là được rồi.” Rất rõ ràng, Niên Bách Ngạn không dễ dãi như Kỷ Đông Nham.
Tố Diệp vừa nghe đã sốt sắng: “Em đã đăng ký rồi, sao có thể rút lui ngay trước cuộc thi chứ?”
“Con gái con đứa tranh đấu với một đám đàn ông, còn ra thể thống gì nữa?” Hàng lông mày Niên Bách Ngạn nhíu chặt lại, giọng có vẻ không vui.
Tố Diệp chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn già mồm cãi lại: “Cuộc thi này không quan trọng giới tính, chủ yếu là chú trọng tình hữu nghị Mông Hán.”
Một câu nói khiến Niên Bách Ngạn suýt nữa ho ra máu.
Kỷ Đông Nham hồ nghi nhìn Tố Diệp, tò mò hỏi một câu: “Nữ hiệp! Nếu tham gia cuộc thi, em chọn hạng mục nào?”
“Lúc nãy khi anh bước vào đây tôi đã nghĩ kỹ rồi. Con người tôi, “văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn”. Thế nên cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật đều không thành vấn đề.” Tố Diệp hào sảng vỗ vỗ ngực.
Kỷ Đông Nham lập tức giơ ngón cái về phía cô: “Trâu bò thật, thật không ngờ cậu em còn dạy em mấy thứ này, cả ba hạng mục này đều là sở trường của em à?”
“Ha ha, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong gia đình võ học mà, nên mấy trò vặt không đáng nhắc tới như bắn tên, đấu vật đó, cậu tôi đều…” Nửa câu trước Tố Diệp nói rất hùng hồn, nửa câu sau tiếng cứ nhỏ dần: “…không dạy cho tôi.”
Hợ…
Không chỉ Kỷ Đông Nham đần mặt ra, ngay cả Niên Bách Ngạn cũng sững sờ.
“Vậy… Nói như thế tức là em tự học thành tài?” Kỷ Đông Nham dè dặt hỏi.
Tố Diệp giơ tay lên kéo vành tai, vẻ mặt ngượng ngập, né tránh ánh mắt dò hỏi của Kỷ Đông Nham: “Không… Ý của tôi là mấy môn này tôi đều không giỏi.”
Kỷ Đông Nham đứng đờ ra bất động như người gỗ một lúc lâu.
Một giây sau, Tố Diệp vội vàng đưa tay níu chặt anh ta, dáng vẻ như đang chuẩn bị bỏ chạy: “Nhưng tôi rất hứng thú với mấy trò thể thao này. Yên tâm, người có tinh thần thể thao sẽ không thua được đâu.”
Không hổ danh là bác sỹ tâm lý, vừa nhìn đã nhận ra anh ta có ý định chuồn lẹ. Kỷ Đông Nham bị làm khó, gương mặt vô cùng bi ai: “Chẳng phải em nói “văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn” sao?”
“Mong ước, mong ước thôi.” Cô lập tức cười trừ.
Kỷ Đông Nham không biết nên khóc hay cười.
Niên Bách Ngạn đứng bên im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm khàn có chút mỏi mệt: “Nếu em đã muốn tham gia, cũng vẫn phải chọn một hạng mục thi đấu.”
Sự hợp tác bất ngờ của anh khiến Tố Diệp hớn hở ra mặt: “Vậy em chọn bắn tên.”
Niên Bách Ngạn gật đầu như đã hiểu ra, nhìn cô nửa đùa nửa thật: “Thứ tự thi đấu của các hạng mục có phải tôi có thể hiểu là cưỡi ngựa, đấu vật, bắn tên?”
“Hoặc cũng có thể là đấu vật, cưỡi ngựa, bắn tên?” Kỷ Đông Nham cũng từ tốn bổ sung thêm: “Tóm lại, bất luận theo thứ tự nào, bắn tên cũng là hạng mục cuối cùng.”
Tố Diệp mím môi cười: “Nếu không sao người ta lại bảo nói chuyện với người thông minh sẽ bớt phiền phức chứ.”
Cô vốn không hề ngạc nhiên khi hai người đàn ông này có thể vạch trần ngay suy nghĩ của cô. Những người có thể bày mưu tính kế trên thương trường
sớm đã luyện được cho mình “hỏa nhãn kim tinh”, trò vặt này của cô hoàn toàn không thể giấu giếm được bất kỳ ai trong hai người họ. Nhưng cô đã đạt được mục đích của mình rồi, muốn thắng được cuộc thi lần này không thể thiếu hai người đàn ông này được. Cưỡi ngựa và đấu vật là hai môn cần có kỹ thuật và thể lực, cô tự nhận mình không có bản lĩnh ôm đồm nhiều đến thế. Nếu hai hạng mục trước họ có thể giành chiến thắng thì áp lực cô phải gánh vác đương nhiên không còn nhiều nữa, không chừng tới cuối cùng chẳng còn lại mấy tuyển thủ. Chẳng qua cô chỉ dùng chiêu “Điền Kỵ đua ngựa” để tránh né điểm yếu của mình, giành được thắng lợi lớn nhất.
*”Điền Kỵ đua ngựa” trích từ quyển thứ 65 của “Sử Ký”, là câu chuyện ngắn nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc về cách dùng sở trường của mình để đấu lại kẻ địch. Câu chuyện là cách chọn ngựa đua để thi đấu của Điền Kỵ trong ba vòng: Vòng 1 lấy con ngựa hạng yếu của mình đấu với con ngựa hạng ưu của địch. Vòng 2 lấy con ngựa hạng ưu của mình đấu với con ngựa hạng trung của địch. Vòng 3 lấy con ngựa hạng trung của mình đấu với con ngựa hạng yếu của địch.
Cho dù cuối cùng tới lượt cô bắn tên, vậy thì… cũng chưa chắc không có cách giành chiến thắng.
“Nói đi, tiền thưởng là bao nhiêu?” Niên Bách Ngạn nói trúng tim đen.
Lần này Tố Diệp như bị người ta đâm mạnh vào điểm yếu của mình, chỉ biết gượng cười: “Cái này… cũng chẳng đáng là bao.”
Kỷ Đông Nham nhìn cô, giơ tay gõ lên đầu cô: “Vì lợi ích mà em không ngại lôi bọn anh ra làm trò đùa.”
“Nếu đã là cuộc thi, đương nhiên phải có người thắng người thua, thắng mà không có tiền thưởng còn ai tham gia chứ?”
“Chẳng phải đề cao tình hữu nghị Mông Hán sao?” Kỷ Đông Nham châm chọc.
“Thể hiện tình hữu nghị thì không cần tiêu tiền à?” Tố Diệp trả đũa lại.
Niên Bách Ngạn nghe hai người họ đối qua đáp lại phát đau đầu. Anh thẳng thừng vén cửa lều lên, im lặng nhìn ra từng đốm lửa trại bập bùng xa xa, mờ mờ ảo ảo. Có tiếng đàn đầu ngựa, tiếng nhạc du dương phụ họa cho làn gió buổi đêm, vượt qua thảo nguyên, bay vào trong lều chiên của họ.
Buổi lửa trại đã bắt đầu rồi.
“Bất luận thế nào em cũng đăng ký rồi, lẽ nào hai người đành lòng nhìn em ngày mai “đơn thương độc mã”?” Tố Diệp bắt đầu hết cách phải giở trò.
Kỷ Đông Nham đang định đáp lại thì Niên Bách Ngạn đứng ở cửa hờ hững nói một câu: “Nếu muốn tham gia thi đấu thì lát nữa trong buổi lửa trại uống ít rượu một chút.”
Tố Diệp mặt mày rạng rỡ.
Kỷ Đông Nham thấy quái lạ: “Niên Bách Ngạn, không phải anh đồng ý rồi đấy chứ?”
“Sao? Cậu không dám hợp tác với tôi à?” Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn anh ta.
Kỷ Đông Nham cười khẩy: “Đừng có mà khích tôi.”
“Vậy thì chúc ngày mai hợp tác vui vẻ.” Thần thái Niên Bách Ngạn vẫn rất lãnh đạm.
Kỷ Đông Nham khẽ hừ một tiếng coi như đáp lại.
Tiếng đàn đầu ngựa tuyệt đẹp, thích hợp nhất là ngồi sâu trong thảo nguyên, nhắm mắt lại lắng nghe. Phía xa là ánh lửa chiếu rọi vào gương mặt xinh xắn của các cô gái. Bọn họ đang nhiệt tình nhảy múa ca hát bên đống lửa. Những bộ trang phục rực rỡ đầy màu sắc khiến họ trông những con bướm hoa, bay khắp thảo nguyên. Trong hương thơm nồng nàn thanh mát của món rượu sữa ngựa vẫn còn thoang thoảng mùi thơm nức mũi của món thịt dê khiến người ta thèm rỏ dãi.
Cuộc sống như vậy mới là sung sướng nhất.
Người Mông Cổ trước nay không thiếu những thần thoại hoa lệ, ví như câu chuyện giữa Tô Hòa và bạch mã về lai lịch của cây đàn đầu ngựa*. Tố Diệp từ trước tới giờ đều say đắm những truyền thuyết như vậy, dù nói về tình yêu hay về sự kiên trì. Vì cô luôn tin rằng dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, dẫu rằng dưới sự tàn khốc và áp lực của hiện thực con người dần lãng quên một số thứ, nhưng sâu trong tâm tưởng họ vẫn giữ cho mình nét mềm mại của tính người. Còn những câu chuyện cảm động của các dân tộc này là điều quan trọng nhất để đánh thức tình cảm ở nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm con người.
*Truyền thuyết về đàn đầu ngựa: Ngày xưa, có một mục đồng tên Tô Hòa có một con tuấn mã mình rất yêu quý, ngày nào nó cũng ở bên mục đồng, như hình với bóng. Sau đó có một vị vương gia ngang ngược nhìn trúng con bạch mã đó, liền sai người tới cướp nó về vương phủ. Sau khi bị bắt, con tuấn mã nhung nhớ mục đồng, không ăn không uống. Rồi một ngày nó thoát được dây cương, chạy trốn về bên cạnh mục đồng. Vương gia nổi giận, dùng cung tên bắn chết con tuấn mã. Mục đồng vô cùng đau khổ, ngày đêm ôm con tuấn mã khóc không ngừng. Một đêm mục đồng mơ thấy con tuấn mã sống lại, tựa vào mục đồng, cất tiếng hí bi thương. Sau đó khi tỉnh dậy, mục đồng lấy xương sọ của con tuấn mã làm hộp đàn, xương chân làm cột, đuôi ngựa làm dây đàn và cây kéo, rồi đẽo trên đỉnh cây đàn đầu của một con tuấn mã làm nên cây đàn đầu ngựa. Từ đó mà người Mông Cổ có một nhạc cụ của riêng mình lấy tên là đàn đầu ngựa.
Kỷ Đông Nham vốn thích góp vui ở những nơi náo nhiệt, thế nên anh ta cùng Tố Diệp tay nắm tay tham gia vào đêm hội lửa trại. Họ đang vây quanh đống lửa, nhảy điệu múa nguyên sơ nhất của dân tộc mình. Tố Diệp cười rất vui vẻ. Ánh lửa hắt quầng sáng rực đỏ vào gương mặt cô, đẹp không lời nào tả xiết.
Kỷ Đông Nham ngẩn ngơ ngắm nụ cười của cô, nhất thời nhảy loạn cào cào, khiến Tố Diệp cũng liên tục nhầm lẫn.
“Kỷ Đông Nham, tập trung chút đi!” Vì tiếng nhạc khá to, cô lại phải căng cổ hét lên.
Kỷ Đông Nham nhìn cô mỉm cười, một lúc lâu sau mới ghé sát vào tai cô và nói: “Anh chỉ muốn biết, anh còn có được cơ hội của em không?”
“Đã nói với anh rồi, vô vọng.” Cô mím môi, lời từ chối cũng dứt khoát như nụ cười của anh.
Kỷ Đông Nham làm mặt tiếc nuối: “Rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt? Thật ra con người anh cũng đơn giản lắm, thật mà. Không cần em ngày nào cũng mất công suy đoán đâu. Anh đảm bảo với em, em mà theo anh, ngày nào anh cũng sẽ chủ động thẳng thắn tâm sự với em, như vậy còn không được sao?”