Lòng căm hận đối với nhà họ Diệp, giống như ngọn lửa bùng lên tận trời cao, đủ để khiến sự lý trí trước nay Tố Diệp vẫn luôn tự hào bị nuốt chửng. Trước mắt cô, chỉ còn lại ánh mắt mẹ trước khi nhắm mắt, đong đầy sự cô đơn và lưu luyến với cô. Bà muốn đưa tay khẽ vuốt mái tóc cô, có lẽ thương cho đứa con gái từ nay về sau phải một mình đối mặt với tất cả. Nhưng bàn tay mẹ cuối cùng vẫn không thể chạm được vào cô, từ trên gò má cô chầm chậm trượt xuống…
Không ai hiểu được lòng thù hận của cô, nỗi hận khi hạnh phúc của mình bị người khác cướp mất một cách trắng trợn, nỗi hận ấy đã thấm vào tận trong cốt tủy, trở thành một phần trong huyết mạch của cô. Cho dù biết phía trước là vực sâu muôn trượng, cho dù tới cuối cùng cô phải đền mạng cũng sẽ phải ôm nỗi hận này cùng họ đến chỗ chết!
“Khúc Nghệ và Tăng Vũ, hai người này bất luận từ ngoại hình tới cái tên cũng rất hợp nhau, là một cặp hoàn hảo.” Nụ cười nơi đáy mắt của Tố Diệp đã bị rút gạn, nhìn Diệp Ngọc với gương mặt vô cảm, hỏi ngược lại: “Chị thấy sao?”
Diệp Ngọc như bị điện giật, hai mắt trợn trừng.
“Trước đây chẳng phải chị đã hỏi thăm tôi về Tăng Vũ sao? Có muốn biết anh ta nói gì với tôi không?” Tố Diệp khẽ híp mắt lại: “Anh ta nói với tôi, anh ta rất yêu rất yêu Khúc Nghệ, anh ta muốn được chung sống trọn đời bên Khúc Nghệ.”
“Không… Không thể nào!” Tâm trạng của Diệp Ngọc bỗng trở nên rất kích động. Cô ta lùi ra sau một bước, ánh mắt hoảng loạn: “Cô nói dối!”
Tố Diệp chỉ cười lớn: “Tình cảm của cô và Khúc Nghệ tốt như vậy, lẽ nào không biết hai người họ yêu thương nhau thế nào sao?”
“Cô nói dối!” Diệp Ngọc hét lớn về phía cô.
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc…” Nguyễn Tuyết Mạn thấy vẻ bất thường của cô ta, vội giữ chặt tay cô ta lại, nhất thời cũng trở nên luống cuống: “Khúc Nghệ chẳng phải là bạn tốt của con sao? Cô ấy làm sao? Cái gì Tăng Vũ? Tăng Vũ là ai? Có quan hệ gì với con?”
Diệp Ngọc chẳng thể đáp lại Nguyễn Tuyết Mạn được nữa. Cô ta xông tới siết chặt hai bả vai Tố Diệp, bờ môi run rẩy: “Anh ấy… Anh ấy còn nói gì với cô nữa? Còn nói gì nữa?” Câu nói cuối cùng gần như đã gào hết sức.
So với sự kích động của cô ta, Tố Diệp lại bình tĩnh trở lại, nụ cười khẩy trên khóe môi như một lưỡi kiếm sắc nhọn: “Anh ta còn nói, cả đời này anh ta cũng không muốn người khác tới làm phiền mình và Khúc Nghệ, người anh ta không muốn gặp nhất chính là Diệp đại tiểu thư đây.”
“Không thể nào!” Đầu móng tay Diệp Ngọc gần như đã đâm sâu vào xương bả vai cô: “Cô còn biết chuyện gì nữa! Mau nói!”
“Tiểu Ngọc à…”
“Nguyễn Tuyết Mạn! Trước khi bà muốn mang cái danh phu nhân chủ tịch tới răn dạy con cái người khác, tôi khuyên bà trước hết hãy nhìn cho rõ con gái mình là loại người gì đi đã!” Bả vai Tố Diệp đau đến sắp gãy rời, nhưng cô không hất tay Diệp Ngọc ra, cố gắng nhẫn nhịn. Cô không ngờ một Diệp Ngọc thường ngày trông nho nhã yếu đuối là vậy mà sức lực lại lớn đến.
“Nói thế này đi, trong căn phòng này không có ai là người tốt, cũng đừng ai tự khoe khoang mình là người tốt. Nguyễn Tuyết Mạn! Bà nghĩ đủ mọi kế để leo cao, không ngại giẫm lên cả vai của chị gái mình, tôi thì leo lên giường của anh rể, còn con gái bà thì sao? Hành vi của cô ta cùng thấp hèn kém gì tôi đâu, chẳng phải cũng đang hết lần này tới lần khác quyến rũ một người đã có vợ sao?”
Những lời lạnh lùng của cô khiến Nguyễn Tuyết Mạn bỗng chốc như phát điên: “Cô nói ai quyến rũ người đã có vợ?”
“Đương nhiên là con gái bà rồi. Tôi quyến rũ Niên Bách Ngạn ít nhất tôi còn độc thân, còn con gái bà thì sao? Rõ ràng đã có chồng lại còn dụ dỗ người đàn ông khác. Bản lĩnh “một chân đạp hai thuyền” này cũng không biết được di truyền từ ai.”
Nguyễn Tuyết Mạn nào phải con ngốc, thấy mắt Diệp Ngọc đỏ quạch cũng đã phát hiện ra bên trong có nội tình gì, bà ta kéo Diệp Ngọc lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Diệp Ngọc không nói tiếng nào, cả người run rẩy.
“Quan hệ giữa cô và Khúc Nghệ chẳng phải rất tốt sao? Sao, không chịu được khi thấy bạn mình hạnh phúc?” Tố Diệp cười: “Hay là cô cảm thấy trái tim Niên Bách Ngạn vẫn luôn không thuộc về cô, thấy bạn mình được vậy cô không cam lòng, muốn dụ dỗ chồng của bạn để chứng minh mình vẫn còn sức hấp dẫn?”
Mấy lời này của Tố Diệp chẳng phải nói bừa.
Có thể đường hoàng dùng chuyện này công kích Diệp Ngọc, hoàn toàn là nhờ một khung cảnh cô vô tình bắt gặp trên phố một ngày nọ. Đó là một lần trên đường Niên Bách Ngạn đưa cô về nhà, vì phải đợi đèn đỏ, xe bèn dừng lại bên lề đường. Cũng chính vào lúc đó, qua cửa kính xe cô nhìn thấy Diệp Ngọc. Lúc đó vẫn chưa tới giờ cao điểm buổi chiều, người trên đường cũng không nhiều lắm, thế nên mỗi hành động của Diệp Ngọc đều lọt hết vào tầm mắt cô.
Cô ta đang bám lấy một đôi nam nữ, vì khoảng cách khá xa nên không nghe rõ cô ta nói gì, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng tâm trạng của cô ta rất kích động. Tố Diệp rất khó hiểu nên lại nhìn thêm, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là cảnh tượng xuất hiện sau đó. Diệp Ngọc bước tới tát vào mặt cô gái kia một cái, cô gái bật khóc, được người đàn ông ôm chặt vào lòng. Liền sau đó, người đàn ông cũng trả lại Diệp Ngọc một cái tát.
Diệp Ngọc lúc đó không khác gì kẻ điên, định xông tới đánh người con gái ấy, nhưng bị người đàn ông vô tình đẩy ra, cô ta lại định giơ tay đánh trả.
Nhìn thấy cảnh ấy Tố Diệp hoàn toàn sửng sốt, vô thức quay đầu lại, đã phát hiện sắc mặt của Niên Bách Ngạn rất khó coi, cô đang định trêu tức anh có phải cảm thấy mình bị cắm sừng rồi không đã thấy anh lẳng lặng xuống xe. Cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn đi về phía Diệp Ngọc, sắc mặt lạnh lùng. Diệp Ngọc thấy anh tới, liều mạng đẩy anh ra, anh nhíu chặt mày, giữ chặt cô ta.
Sau đó không biết Niên Bách Ngạn nói gì với người đàn ông đó, tóm lại cuối cùng đôi nam nữ đó đã rời đi, còn Diệp Ngọc thì không ngừng khóc lóc, khiến mọi người đi qua đều liếc nhìn. Cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn trở lên bất lực, cuối cùng thấy Diệp Ngọc nhào vào lòng anh, nức nở.
Hôm đó, cô không đợi Niên Bách Ngạn quay lại xe mà chủ động rời đi trước.
Một thời gian sau, Diệp Ngọc chủ động tới tìm cô, hỏi cô những chuyện liên quan tới Tăng Vũ. Tăng Vũ đúng là một người khách của cô, nhưng việc Diệp Ngọc chủ động hỏi ít nhiều khiến cô thấy kỳ lạ. Sau đó qua tìm hiểu Tố Diệp mới biết, vợ của Tăng Vũ, Khúc Nghệ, là bạn rất thân của Diệp Ngọc, sau khi làm quen với Tăng Vũ thì hai người kết
hôn chớp nhoáng. Tăng Vũ đã từng tới tìm Tố Diệp, đúng là có nói anh ta rất yêu vợ, vì thế cô có thể phán đoán tình cảm của hai người họ khá tốt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không hiểu tại sao Tăng Vũ lại phải tới khám bác sỹ tâm lý.
Khi kết hợp hai chuyện lại với nhau cô mới chợt hiểu ra. Có lẽ Diệp Ngọc đã yêu Tăng Vũ, thậm chí từ những lời nói ít ỏi của Tăng Vũ không khó để nhận ra, sau khi anh ta kết hôn Diệp Ngọc vẫn nhiều lần tới làm phiền. Thông qua thời gian, Tố Diệp có thể suy đoán ra, lúc đó Diệp Ngọc đã kết hôn với Niên Bách Ngạn rồi.
Chuyện này cô chưa hề kể cho Niên Bách Ngạn.
Chưa nói một lời.
Chỉ có điều hôm nay Nguyễn Tuyết Mạn ức hiếp người quá đáng, sự phẫn nộ trong người cô đã bị ép tới chân tường, nên mới phải nói ra những chuyện này.
“Tăng Vũ, anh ấy… anh ấy không thật lòng yêu Khúc Nghệ… không thật lòng…” Diệp Ngọc nắm chặt tay, giọng nói run rẩy, nhìn thẳng về phía Tố Diệp: “Nếu anh ấy thật lòng yêu cô ta, sao có thể lên giường cùng tôi?”
Câu nói ấy không những khiến Nguyễn Tuyết Mạn chết đứng, đến cả Tố Diệp đang hùng hổ cũng phải ngẩn người. Phỏng đoán của cô quả nhiên chính xác, Diệp Ngọc thật sự đã từng ngủ với Tăng Vũ. Trước đây cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, nếu chỉ vì Diệp Ngọc bám riết không buông, sao Tăng Vũ phải tới tìm gặp bác sỹ tâm lý. Chuyện đến nước này, sự thật đã được tiết lộ, chính vì đã từng ngoại tình với Diệp Ngọc nên anh ta mới nảy sinh cảm giác áy náy với vợ. Day dứt có lúc chính là con dao giết người mà bản thân mình không thể né tránh, chỉ có thể cầu xin người khác giúp đỡ.
“Tiểu Ngọc!” Nguyễn Tuyết Mạn như vừa trải qua một cơn ác mộng, trợn trừng hai mắt nhìn Diệp Ngọc: “Con đừng có nói lung tung, đừng nói bừa!”
Diệp Ngọc nắm chặt gấu váy, như đang cố gắng nhẫn nhịn lần cuối cùng. Tố Diệp lại cười Nguyễn Tuyết Mạn tự lừa mình dối người, e là mấy lời này để Niên Bách Ngạn nghe được cũng giận tím mặt mày. Cũng đúng thôi, bây giờ cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều trông vào Niên Bách Ngạn, để anh biết mình bị cắm sừng, cuộc hôn nhân này chẳng phải sẽ khó duy trì sao? Vậy thì, việc kinh doanh sẽ do ai quản lý? Chàng rể hiền của nhà họ Diệp chẳng phải cứ thế bay mất sao?
“Tố Diệp! Cô biết hết cả rồi có phải không? Biết rõ ràng mọi chuyện rồi có phải không?” Diệp Ngọc đột nhiên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt vốn đang đẫm lệ bỗng toát lên một sự lạnh lẽo đến run người, gọi tên cô chẳng khác nào muốn cắn chết cô.
Tố Diệp cớ gì phải sợ cô ta?
Nụ cười lạnh ngập tràn khắp đáy mắt: “Đương nhiên! Nếu hai người họ cần, tôi có thể làm cố vấn tâm lý cho họ, bảo vệ tình yêu của họ. Diệp Ngọc! Chị không cảm thấy bi thương sao? Cho dù chị đã từng lên giường với anh ta thì sao? Cuối cùng chị vẫn không có bản lĩnh giành được trái tim của anh ta! Chị tự mình muốn rơi xuống vực thẳm cũng không sao, vậy thì đừng mang cái mác Niên phu nhân cao quý tới thuyết giáo tôi. Tôi không giống chị, trái tim của Niên Bách Ngạn thuộc về tôi. Còn chị thì sao? Cho dù hiến cả thân mình chẳng phải vẫn xôi hỏng bỏng không sao? Khuyên thật chị một câu, người phụ nữ nếu không biết tự bảo vệ mình trong tình yêu, thì đứng trách cứ tại sao đàn ông làm hại mình!”
“Tiện nhân!” Diệp Ngọc đột ngột vung tay, một cái tát bay thẳng vào mặt Tố Diệp.
Cái tát ấy tới vừa nhanh vừa đột ngột, đã thay đổi hẳn hình tượng một Diệp Ngọc dịu dàng thường ngày. Cái tát mạnh ấy đã khiến má phải Tố Diệp bỗng đỏ ửng…
Cùng lúc này, cánh cửa phòng làm việc vừa hay bị đẩy ra, Niên Bách Ngạn vừa vội vàng từ ngoài về đúng lúc bắt gặp cảnh tượng ấy. Cả người anh cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại. Liền ngay sau đó, Lâm Yêu Yêu cũng xông vào, cả Diệp Lan cũng đừng đờ ra ở cửa, gương mặt kinh hoàng.
Chính vào lúc Lâm Yêu Yêu định xông tới liều mạng với Diệp Ngọc, thì một cảnh kinh hoàng khác tới xuất hiện trước mắt.
Tố Diệp cũng giơ tay, trả lại một cái tát cho Diệp Ngọc.
Cái tát ấy còn mạnh hơn, vang hơn Diệp Ngọc. Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đứng hình, bao gồm cả Niên Bách Ngạn. Anh không ngờ Diệp Ngọc trước nay rộng lượng không dám nói to lại dám tát Tố Diệp, càng chẳng dám nghĩ tới Tố Diệp sẽ tát lại Diệp Ngọc ngay trước mặt anh.
Bỗng nhiên, hành động như phát điên của Nguyễn Tuyết Mạn, phá vỡ khung cảnh dừng hình ngắn ngủi ấy. Bà ta điên tiết xông tới tóm lấy Tố Diệp. Tố Diệp sớm đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến, như một con nhím xù lông định sẽ sống chết một phen với bà ta. Ai ngờ Niên Bách Ngạn bước vội tới, kéo cô ra sau lưng mình, giọng nói trầm thấp phẫn nộ của anh vang lên: “Làm loạn đủ chưa!”
Nguyễn Tuyết Mạn dừng tay, bà ta đương nhiên không thể trực tiếp va chạm với Niên Bách Ngạn. Còn Diệp Ngọc không biết là chịu đả kích gì, một tay ôm mặt, một tay chỉ thẳng vào mặt Niên Bách Ngạn: “Niên Bách Ngạn, em mới là vợ anh! Anh bảo vệ nó là có ý gì? Em đúng là tin lầm anh rồi, vì con tiện nhân Tố Diệp ấy mà anh nuốt lời?”
Tố Diệp được Niên Bách Ngạn chắn sau lưng nghe xong câu đó càng nổi điên, đang định xông tới xé nát cái miệng của cô ta ra nhưng lại bị Niên Bách Ngạn giữ chặt lại. Anh kìm chặt Tố Diệp đang không ngừng phản kháng, quay đầu khẽ hét lên với Diệp Lan còn đang đờ đẫn đứng đó: “Đưa chị em và mẹ cả về nhà trước đã!”