Nếu cuộc đời là một bản giao hưởng hùng tráng, vậy thì giờ phút này đây Tố Diệp đang bước vào một chương nhạc với những thanh âm u ám, trầm thấp. Một ô nhịp phía trước là nốt nhạc tuôn trào những dòng nước mắt vô bờ bến. Sự phẫn nộ bất bình cùng nỗi đau ập tới khi Niên Bách Ngạn xông về phía Diệp Ngọc tạo thành hai nguồn sức mạnh mâu thuẫn nhau, giày vò lẫn nhau trong cơ thể. Cô không hiểu, tất cả mọi việc đều phát triển theo kế hoạch của mình nhưng tại sao mình vẫn phải đau lòng? Tại sao mình vẫn bị tổn thương? Nốt nhạc ngay sau đó lại vì sự xuất hiện của Niên Bách Ngạn trở thành một thanh âm yên ả khi đêm về. Có thể là vì bát cháo trước mặt, hoặc cũng có thể vì anh đã băng bó vết thương cho cô. Dù là lý do gì, nỗi đau trong lòng cô cũng đã giảm đi không ít.
Anh nói đúng, cô cần anh.
Cô cúi đầu, không nói câu nào, hai tay ôm chặt lấy hai chân, co lại thành tư thế an toàn nhất như khi nằm trong bụng mẹ, mái tóc dài xõa xuống tận mắt cá chân. Nó trắng sáng, thậm chí rõ ràng tới mức có thể nhìn thấy những huyết quản hồng hồng. Ánh mắt Niên Bách Ngạn đầy ấm áp, anh lại đưa một thìa cháo tới bên miệng cô: “Nghe lời, uống bát cháo này đi!”
Cô ngước mắt lên, một lúc sau mới mở miệng.
Anh đút từng thìa.
Cô uống từng thìa.
Hai người không ai nhắc lại chuyện ban sáng, giống như hôm cô bị cảm nặng anh cũng tận tình chăm sóc cô như vậy, một buổi tối không thể bình thường hơn. Nhưng Tố Diệp đã trưởng thành rồi, đến cô cũng hiểu rõ qua ngày mai sẽ không còn những tháng ngày bình yên nữa, thì Niên Bách Ngạn sao lại không hiểu. Nhưng dường như không hẹn mà gặp, cả anh và cô đều lựa chọn im lặng, chỉ còn lại ánh đèn tự do bay lượn trong không khí.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tố Diệp mới thật sự hiểu được đạo lý phụ nữ tới một độ tuổi nhất định sẽ không thể chịu nổi giày vò. Làn nước ấm dưới vòi hoa sen giống như đống rơm cuối cùng đè lên người con lạc đà, những đau đớn che giấu dưới lớp vỏ tê dại liên tiếp ập tới. Có thể là đầu, là lòng bàn tay, là đầu gối hay là eo. Cô chống tay lên tường, cẩn thận bước ra khỏi bồn tắm, chân cô mềm nhũn, cả người như bị đứt rời, chỉ chực vỡ vụn.
Cũng may có Niên Bách Ngạn bước tới đón lấy cô, cơ thể yếu ớt đó mới có một nguồn sức mạnh để bám vào. Anh bèn bế cô lên tầng hai, đi thẳng vào trong phòng ngủ. Cô áp mặt vào lồng ngực anh, lắng nghe từng nhịp đập vững chãi của trái tim, giống như con chim di trú cuối cùng cũng tìm được nơi ấm áp, bình tĩnh trở lại.
Khi anh đặt lên giường, cô khẽ nói: “Em còn chuyện muốn nói.” Cô ngước mắt lên liền chạm vào cằm anh, đương nhiên cũng nhìn thấy cổ áo sơmi bị kiếm chém rách. Nếu là ngày thường có lẽ cô sẽ trêu chọc, nhưng cô là người chứng kiến nó bị rách, tận mắt nhìn thấy chủ nhân của nó đã đứng trước quyền uy của cậu, mặc kệ đôi mắt suýt chút nữa bị đâm mù, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô không hề nhúc nhích. Cũng giống như sự kiên định của anh khi đứng trước mặt cậu mợ, tối nay, anh nhất định phải đưa cô đi.
Cuối cùng, anh đã làm được.
Tiếc là Niên Bách Ngạn không cho cô cơ hội nói chuyện, anh đứng tựa một bên, rồi thuận thế ôm cô vào lòng, hơi thở ấm nóng phả vào trán cô: “Diệp Diệp! Em mệt lắm rồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, tối nay đừng nghĩ gì nữa cả.”
Đúng là Tố Diệp mệt rồi, khi nằm xuống giường đầu óc cũng bắt đầu mê man. Mùi hương trên cơ thể anh thơm tho sạch sẽ, giống như một liều thuốc lành vỗ về vết thương của cô. Cô vô thức giơ tay ra, người đàn ông dường như đã đoán trước, cũng giơ tay ra, mười đầu ngón tay đan vào nhau, rồi lại cẩn thận tránh vết thương của cô ra.
“Ở lại đây với em, đừng đi!” Lòng bàn tay là nỗi đau râm ran mà ấm áp, nhưng lại khiến cô lưu luyến.
Trái tim Niên Bách Ngạn như bị một chú mèo con không biết từ đâu ra đâm vào. Anh cúi đầu, ôm chặt người con gái vào lòng, khẽ hứa: “Được!”
Nhà họ Diệp tối nay định trước là một đêm không ngủ.
Diệp Hạc Phong là người lớn nhất trong gia đình, ngồi trên sôpha trong phòng khách hút thuốc, sắc mặt nặng nề, nghiêm nghị. Hai bên tóc mai mặc dù khiến ông trông già đi nhiều nhưng vẫn không mất đi vẻ bảnh bao thời trẻ. Ông ngồi thẳng lưng, nét mặt quắc thước.
Diệp Lan ngồi trên sôpha vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn bộ dạng lau nước mắt của Nguyễn Tuyết Mạn, chốc chốc còn đảo mắt qua mẹ mình, Nguyễn Tuyết Cầm. Mẹ cô đang phà trà, động tác thuần thục, đâu vào đấy, thần thái vẫn điềm tĩnh như mọi ngày. Dường như tiếng nức nở của Nguyễn Tuyết Mạn chẳng ảnh hưởng gì tới hứng thú của bà ta với trà nghệ. Pha xong, bà ta lần lượt rót cho mọi người, im lặng từ đầu tới cuối.
Diệp Uyên không có nhà, anh vừa xuống máy bay chưa được bao lâu còn chưa quen với chênh lệch thời gian, sau khi thấy Diệp Ngọc bình an vô sự đã cùng bạn bè đi nhậu nhẹt cuối tuần. Diệp Hạc Thành rót một tách trà đặt trước mặt Diệp Hạc Phong, cười ha ha nói: “Uống tách trà đi anh, bớt giận, chị dâu cũng chỉ vì yêu con quá thôi mà.”
“Yêu con? Tôi thấy bà ấy hồ đồ thì đúng hơn!” Diệp Hạc Phong không nghe thấy thì thôi, nghe xong lại càng nổi trận lôi đình: “Đường đường là phu nhân chủ tịch, lại dẫn con gái tới công ty nhà mình làm loạn, có ai làm mẹ như bà không? Bà bảo mọi người trong công ty nghĩ như thế nào? Bà bảo Bách Ngạn sẽ nhìn bà thế nào? Còn cả Tiểu Ngọc nữa, vốn dĩ sức khỏe đã không tốt rồi giờ lại còn nằm viện, bà hài lòng chưa? Đây là kết quả mà bà muốn?”
Nguyễn Tuyết Mạn đang cầm khăn giấy lau nước mắt, nghe vậy càng khóc dữ hơn: “Ông tưởng tôi muốn đi gây chuyện à? Là cái con nha đầu Tố Diệp đó ức hiếp người quá đáng, yêu ai không yêu nhất quyết tới quyến rũ chồng của Diệp Ngọc! Tiểu Ngọc nhà chúng ta từ nhỏ đã chẳng biết lên tiếng bao giờ. Đây là tôi còn biết, còn bao nhiêu ấm ức mà tôi chưa biết nữa? Đứa con gái đó của ông giỏi giang lắm, làm bác sỹ tâm lý đúng là phí nhân tài rồi, mồm mép như thế sao mà chịu thiệt được? Ông không có ở đó đấy thôi, nếu ông chứng kiến thì mới biết hai mẹ con tôi bị nó ức hiếp tới mức nào!”
“Bà chủ động tới văn phòng của nó gây chuyện thì bà có lý sao?” Diệp Hạc Phong nổi cơn tam bành: “Tôi đã nói với bà không chỉ một lần rồi, con cháu có phúc của con cháu, chuyện của chúng nó để chúng nó tự giải quyết, bà can dự vào làm cái gì? Tục ngữ nói đúng lắm, bắt cướp thì phải bắt quả tang, bắt gian thì phải có cả hai, con mắt nào
của bà nhìn thấy Bách Ngạn và Tiểu Diệp có chuyện? Bà nói bà nhìn thấy Bách Ngạn đeo chiếc măng-sét Tiểu Diệp tặng, cả thế giới này chỉ có độc một chiếc như vậy sao? Chẳng lẽ Bách Ngạn không thể trùng hợp mua đúng cái đó? Đừng nói hai đứa nó không có gì, cho dù thật sự có chuyện gì bà có phải cũng nên gọi con cái về nhà nói chuyện đàng hoàng không? Đây là chuyện gia đình, bà không biết câu “không nên vạch áo cho người xem lưng” sao? Còn tới tận công ty làm ầm lên? Bà nhất định phải khiến mọi chuyện từ không thành có mới hài lòng phải không? Tôi thấy bà càng sống càng không biết suy nghĩ rồi!”
“Ông à, sao tôi có thể nghĩ được như vậy? Thương cho tấm lòng cha mẹ, Diệp Ngọc cũng là con gái của ông, ông không thể chỉ thiên vị cho con nha đầu Tố Diệp ấy được? Nó mà là người biết an phận thủ thường thì Tiểu Ngọc nhà chúng ta cũng không bị chọc tức tới nỗi ngất xỉu phải vào bệnh viện.”
“Bác! Con thấy chị hai rất tốt mà, bác đừng nói chị ấy như vậy.” Diệp Lan đang ăn khoai tây không nghe nổi nữa, chen vào một câu.
Diệp Hạc Phong chỉ vào Diệp Lan, rồi nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tuyết Mạn: “Thấy chưa? Một đứa trẻ con còn sáng suốt hơn bà.”
Nguyễn Tuyết Mạn sụt sịt, không lên tiếng nữa.
“Trẻ con trẻ cái biết cái gì? Người lớn nói chuyện không được chen vào, về phòng con đi.” Nguyễn Tuyết Cầm vẫn im lặng nãy giờ khẽ lên tiếng quát Diệp Lan, nét mặt không vui.
Diệp Lan giận dỗi bỏ lên gác.
Nguyễn Tuyết Cầm lại chuyên tâm rót trà, từ từ thưởng thức trà.
“Tuyết Mạn à! Tôi và bà làm vợ chồng bao năm nay còn không hiểu bà hay sao? Đừng tưởng tôi không biết chuyện năm đó bà bế Tiểu Ngọc tới trước mặt Tố Thu đe dọa cô ấy, tại sao Tố Thu lại bỏ đi một mạch? Vì tôi mà càng là vì bà. Bây giờ Tố Thu không còn nữa, chẳng qua tôi chỉ muốn bù đắp cho Tiểu Diệp, để nó có thể danh chính ngôn thuận đứng trong nhà họ Diệp, có gì không được? Tôi không yêu cầu bà nhất định phải tiếp nhận nó, nhưng việc tôi sửa di chúc là ván đã đóng thuyền, bà thấy ấm ức cũng được, không phục cũng chẳng sao, tóm lại Tiểu Diệp nhất định phải có cổ phần của nhà họ Diệp.”
Nguyễn Tuyết Mạn quẹt mạnh nước mắt: “Ông muốn cho, phải xem người ta có muốn nhận không mới được!”
“Việc này khỏi cần bà bận lòng!” Diệp Hạc Phong lạnh lùng quát, quay đầu nhìn Diệp Hạc Thành: “Chú cũng là một phần trong nhà họ Diệp, chú không phản đối quyết định này của tôi chứ?”
Diệp Hạc Thành uống hết trà trong cốc, đặt xuống rồi đứng lên: “Ha ha! Anh cả, anh là trụ cột gia đình, mọi việc anh cứ quyết định.” Dứt lời ông ta quay người đi lên gác, nhưng khi đi qua Nguyễn Tuyết Cầm lại ngầm ra hiệu bằng ánh mắt cho bà ta.
Nguyễn Tuyết Cầm đón lấy ánh mắt của chồng, sắc mặt không hề thay đổi, nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, sau một hồi suy nghĩ bà ta nói: “Anh cả! Tâm ý của anh là tốt. Tiểu Diệp là người nhà họ Diệp chúng ta, có cổ phần trong tay cũng là chuyện bình thường, nhưng chuyện này Bách Ngạn không có ý kiến gì chứ? Dù sao thì tập đoàn Tinh Thạch cũng có có một nửa thuộc về nhà họ Niên.”
“Ý của Bách Ngạn cũng giống với ý của tôi, nó là một người hiểu đại thể.” Diệp Hạc Phong nén giận.
“Vậy thì tốt. Bách Ngạn giờ đang quản lý cả Tinh Thạch, được sự đồng ý của nó thì chuyện này dễ quyết rồi.” Nguyễn Tuyết Cầm lắc nhẹ tách trà trong tay, khóe môi vẫn giữ một nụ cười nhạt.
Nguyễn Tuyết Mạn không hơi đâu đùa cợt như chị, bà ta vốn bất bình về chuyện cổ phần, sau khi nghe xong liền cười khẩy: “Cái gì mà hiểu đại thể? Tôi thấy nó bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi. Đừng nói là một phần cổ phần của Tinh Thạch, bảo nó nhường toàn bộ cổ phần của nó cho con bé ấy nó cũng chịu.”
“Bà đã tóc bạc nửa đầu rồi sao ăn nói vẫn không tôn trọng chính mình vậy?” Diệp Hạc Phong lại một lần nữa bị chọc tức, tức giận hét lên với bà ta: “Nguyễn Tuyết Mạn! Hôm nay tôi nói rõ ràng cho bà biết, bà còn muốn ở lại nhà họ Diệp thì biết thân biết phận một chút, còn dám giống như hôm nay “bắn súng xuống mặt hồ yên ả”*, thì lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Diệp cho tôi!”
*Câu này là của tác giả, không phải bạn Tô tự chém nhé
“Ông…” Nguyễn Tuyết Mạn kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế, trợn tròn mắt nhìn chồng mình, không ngờ ông lại có thể nói những lời tuyệt tình đến vậy.
Diệp Hạc Phong không để ý tới bà ta nữa, từ từ đi lên thư phòng tầng hai.
“Có người đàn ông nào vô tâm như ông không? Tôi đã sinh cho ông một đôi long phụng sao mà vẫn không giành được chút tình cảm nào của ông thế? Bao nhiêu năm nay rồi, cho dù tôi không có công lao cũng có có khổ lao chứ? Đừng tưởng tôi không biết ông đang nghĩ gì, ông vốn không quên được Tố Thu…” Nguyễn Tuyết Mạn lại bắt đầu gào khóc, nhưng lần này thật sự chẳng còn ai để ý nữa.
Nguyễn Tuyết Cầm ở bên cũng bắt đầu thấy phiền, đứng dậy. So với cái tính ngoa ngoắt hay thét gào của Nguyễn Tuyết Mạn, người làm chị như bà ta đích thực là một tiểu thư khuê các, đến ngữ điệu khi nói chuyện cũng quy củ không run sợ ai. Khi đi qua Nguyễn Tuyết Mạn, bà ta dừng bước, nói một câu: “Nếu lúc đầu em không kiên trì dựa vào đôi long phụng ấy để được bước chân vào nhà họ Diệp, có lẽ hôm nay cũng chẳng lo được lo mất như thế. Làm người ấy mà, được cái này sẽ mất cái kia, ông trời công bằng lắm.” Dứt lời bà ta cũng rời đi.
Nguyễn Tuyết Mạn bùng nổ, chỉ về bóng lưng Nguyễn Tuyết Cầm, lạc giọng: “Chị… Chị giả vờ cái gì chứ? Chẳng phải là chị cũng oán hận em nổi trội hơn, cướp mất phú quý của chị sao?”
Tiếc là Nguyễn Tuyết Cầm vốn chẳng đoái hoài, cái bóng nhanh chóng rẽ vào một góc rồi biến mất.