Lần này cô đã thực sự thuộc về anh rồi.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn người con gái vùi đầu trong ngực mình, gương mặt cô có phần nhợt nhạt, hàng mi dài như đôi bươm bướm đang nghỉ ngơi giữa nhị hoa. Cô khêu gợi mà vẫn thuần khiết. Anh si mê cơ thể cô, cũng cảm động sự ngây thơ và bạo dạn của cô trong chuyện tình cảm. Dù cho bị đưa tới cao trào, cô cũng chỉ biết hét lên bất lực, chẳng biết nói mấy lời tục tĩu.
Cứ ngắm mãi ngắm mãi, khung cảnh triền miên tuyệt vời tối qua lại hiện về trong đầu, khiến ngọn lửa sục sôi trong người anh lại muốn được bùng cháy. Lần này là hừng hực cháy, thậm chí mỗi một thớ thịt trên người anh đều đang gào thét, đau nhức, mỗi tế bào đều ngập tràn khát vọng.
Cơ thể anh nóng bỏng còn cô thì hơi lạnh, xúc cảm này khiến dục vọng nổi lên.
Tố Diệp có lẽ vẫn còn mơ ngủ, cô hé mắt nhìn anh, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc. Có lẽ vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh, cả gương mặt lại áp sát vào lồng ngực anh, hưởng thụ sự ấm áp được cùng anh hòa hợp.
Động tác vô tình của cô khiến phòng tuyến cuối cùng của anh sụp đổ. Sự lưu luyến cơ thể cô lại bùng cháy. Anh không còn do dự nữa, lật cơ thể mềm mại của cô lại, khẽ ôm lấy eo cô.
Lần này anh rất dịu dàng, khiến Tố Diệp còn chìm trong giấc ngủ bị niềm hạnh phúc to lớn ấy nhấn chìm. Cô mở mắt, lúc này mới ý thức được người đàn ông sau lưng mình lại ham muốn.
Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt ấy, ngực anh vẽ lên từng đường cong hoàn mỹ, từ sau lưng hôn lên gương mặt hơi nghiêng của cô.
Mỗi một lần anh đều mạnh mẽ và kiên định như vậy.
Khiến cô cảm thấy dưới người mình như có lửa đốt, hoàn toàn bị thiêu cháy, không còn chút sức lực.
Cô rất muốn ôm lấy eo anh, nhưng lại bị anh nắm chặt dẫn dắt, đặt lên bụng mình.
Như thế cô càng cảm nhận được rõ ràng, cơ bụng bé xíu vì sự tấn công của anh mà phập phồng lên xuống, thậm chí tay cô cũng cảm nhận được mỗi một đường nét của anh.
Tận sâu trong đáy lòng bất giác thốt lên lời khen ngợi.
Tình cảm của hai người như trận hồng thủy bị chặn lại quá lâu, giờ phá vỡ mọi tường thành. Niên Bách Ngạn vốn muốn trân trọng người con gái trong lòng mình, dịu dàng thể hiện sự nhiệt tình của mình. Nhưng tiếc là anh hoàn toàn không thể chặn lại ham muốn cháy bỏng và mãnh liệt, ban đầu vẫn còn kiềm chế, dần dần vẫn trở nên cuồng dã.
Cơ thể tráng kiện áp chặt lên người Tố Diệp như muốn tìm kiếm nhiều niềm vui hơn nữa.
Triền miên say sưa, kích thích nóng bỏng.
Họ cùng choáng váng thỏa thuê trong niềm vui, kinh ngạc trong cơn sóng tình. Anh thuần thục và nhiệt tình, dùng toàn bộ sức lực để dẫn cô cùng vượt qua mưa gió. Còn cô thì đi theo anh, đón lấy anh, bổ sung và hỗ trợ cho anh. Họ ngạt thở trong niềm hạnh phúc cực điểm, sung sướng trong cơn nham thạch bùng phát, cứ thế bùng cháy tới khi tan thành bọt nước.
Cuối cùng khi luồng nham thạch ấy thiêu đốt cả hai, bờ môi Niên Bách Ngạn khẽ thì thầm bên tai cô: “Từ nay về sau hãy ở bên anh.”
Tố Diệp lại mê mệt chìm vào giấc ngủ.
Các thành phố dưới vòm trời này mỗi nơi mỗi khác. Một Bắc Kinh huyên náo và một Giang Nam sông nước được nắng mai bao bọc đúng là thiên đường và mặt đất. Sáng sớm, cục cảnh sát vẫn bận rộn như thường. Tố Khải dừng xe xong thì đi vào, bộ cảnh phục trên người tôn lên dáng vẻ phi phàm của anh. Tinh thần vốn đang phơi phới, nhưng bất giác liếc thấy cái bóng trong phòng làm việc, sắc mặt anh lập tức thay đổi, đi sang hướng khác.
“Tố Khải!” Đúng lúc ấy cửa phòng bật mở, cô gái bên trong thấy cái bóng cao lớn của anh thì vui vẻ gọi với theo.
Tố Khải dừng bước.
Lại nhìn thấy các đồng nghiệp xung quanh đều nhìn anh bằng ánh mắt mờ ám.
Anh đành chịu, quay người tươi cười nhìn Diệp Lan, giơ tay coi như lời chào hỏi.
“Chậu cây nở hoa rồi, mau tới đây xem đi!” Diệp Lan vẫy tay về phía anh, sau đó đi vào văn phòng.
Có đồng nghiệp bước tới bá vai Tố Khải, nhìn vào dáng hình trong phòng, bĩu môi: “Được lắm, cảnh sát Tố! Bình thường chẳng thấy nói cười, vừa ra tay đã tán đổ cực phẩm.”
Tố Khải chẳng thèm để ý tới anh ta, kéo tay anh ta xuống, nét mặt nghiêm nghị: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được để người ngoài vào phòng làm việc của tôi!”
Người cấp dưới có vẻ ấm ức, nét mặt bi thương: “Sếp! Cô ấy chẳng phải chị dâu sao. Cả cục cảnh sát này đều biết quan hệ của hai người rồi, còn ai chặn lại nữa.”
Tố Khải khó xử.
Từ lần trước khi anh dùng thân phận bạn trai tìm lại cho cô túi xách, quan hệ giữa anh và cô đã trở thành đề tài bàn luận sôi nổi khắp cục cảnh sát. Anh muốn giải thích nhưng lại cảm thấy mấy lời này từ miệng anh mà ra là không tôn trọng Diệp Lan, thế là từ đầu tới cuối anh đều đợi Diệp Lan chủ động thanh minh, cho dù cô nói rằng anh bị cô đá cũng chẳng sao. Thế mà ngày nào Diệp Lan cũng đến, lấy lý do chăm sóc chậu cây để chiếm lấy phòng làm việc của anh.
Bước vào phòng, chậu cây đặt trước mặt bàn đã nở hoa, là các loại hoa nhỏ xinh, mang một nét đẹp trong sáng. Tố Khải chẳng biết đây là hoa gì, nhưng cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn, lúc lên tiếng giọng nói bất giác trở nên nhẹ nhàng: “Diệp Lan! Em không phải đi làm sao?”
“Có chứ! Nhưng giờ làm việc của anh sớm hơn em, thế nên em tiện đường qua đây tưới cây rồi đi.” Diệp Lan cầm chiếc bình phun, nghiêm túc tưới cây, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Cứ thế, Tố Khải lại không đành lòng trách mắng, chỉ biết thở dài: “Tốt nhất là em mang nó đi đi, nơi này đúng là không thích hợp đặt cây xanh đâu.”
“Ai nói không thích hợp? Chẳng phải đã nở hoa rồi đó ư?” Diệp Lan cười hì hì, thấy anh đứng đó cô lại chủ động bước tới: “Xem anh kìa, cà vạt cũng thắt không nghiêm chỉnh.” Dứt lời, cô giơ tay chỉnh lại cà vạt cho anh.
Dáng người cô nhỏ nhắn, dịu dàng. Anh chỉ cần vươn tay là có thể ôm trọn cô vào lòng. Vì sự gần gũi của cô, nhất thời hơi thở anh ngập tràn mùi thơm, giống như hương quả trong rừng sâu, khiến người ta bất giác muốn lại gần.
Thấy anh cứ nhìn mình không chớp mắt, Diệp Lan khẽ đỏ mặt, cắn môi: “Anh cũng đừng làm việc quá vất vả, hình vẽ đó em vẫn đang tìm…”
“Không cần đâu, anh tự tìm là được rồi.” Tố Khải rút lại cảm xúc bất thường, lãnh đạm nói.
Diệp Lan nghe xong ánh mắt ảm đạm.
“Diệp Lan! Anh không thích hợp với em.” Anh khẽ thở dài.
Cô vụt ngẩng đầu, nhìn anh: “Nhưng em cảm thấy hợp.”
“Em vừa mới tốt nghiệp, có biết thế nào là tình yêu không?”
“Vậy anh biết sao?”
“Anh…”
“Anh trải qua mấy cuộc tình rồi? Anh có mấy cô bạn gái rồi? Anh từng yêu rồi sao? Anh có biết khi tình yêu tới sẽ khiến người ta ngày nhớ đêm mong không? Anh từng trải qua cảm giác này chưa?” Diệp Lan hỏi liên tiếp như pháo nổ.
Tố Khải không biết trả lời thế nào, cuối cùng nói một câu: “Mặc dù anh chưa từng trải qua cảm giác mong nhớ đêm ngày, nhưng ít nhất anh biết rõ, em không phải người con gái khiến anh nhung nhớ.”
“Anh…” Diệp Lan tức giận, lườm anh: “Vậy là ai?”
“Không có ai!” Tố Khải đáp dứt khoát.
Diệp Lan cắn chặt môi, một lúc sau mới nói: “Anh thay đổi thất thường như thế, có phải vì em mang họ Diệp không?”
Tố Khải nhìn thẳng vào mắt cô, ngữ điệu chân thành: “Không liên quan tới tên họ!”
“Vậy liên quan tới cái gì?”
“Diệp Lan! Em vẫn còn nhỏ.”
“Nhỏ? Em có phải cô gái 18 tuổi đâu? Thậm chí em đã đủ tuổi kết hôn theo pháp luật rồi.” Diệp Lan cảm thấy nực cười.
Tố Khải lắc đầu: “Em nên tìm một người đàn ông hợp với mình, ít nhất không phải trong độ tuổi vẫn còn khao khát tình yêu.”
“Em tìm được rồi!” Diệp Lan nhìn anh.
“Ý anh là em không nên thích một cảnh sát.” Ánh mắt Tố Khải dần nghiêm nghị: “Em là một cô gái tốt, vì thế không nên ngày nào cũng vì một nửa của mình nơm nớp lo sợ.”
Diệp Lan như bị ai gõ mạnh vào đầu, cô dịu dàng nhìn Tố Khải, sát lại gần anh, thâm tình nói: “Nhưng mà, em cứ muốn lo lắng cho anh. Em không quan tâm, em cũng không sợ!”
“Nhưng mà anh quan tâm.” Tố Khải lời lẽ đanh thép: “Diệp Lan! Anh không thể hứa hẹn gì với em. Cho dù có ở bên nhau anh cũng chỉ khiến em rơi nước mắt mỗi ngày, anh không muốn như vậy.”
Diệp Lan tức đến dậm chân bình bịch: “Em đã nói đây là em cam tâm tình nguyện mà.”
“Đừng ngốc nữa! Em vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác. Anh không cần em cam tâm tình nguyện.”
Diệp Lan đứng đờ ra, mím chặt môi, dần dần hai mắt đong đầy nước. Trái tim Tố Khải bỗng thắt lại, nhưng anh vẫn nhẫn tâm mở cửa phòng: “Không còn sớm nữa, đi làm đi, đừng đến muộn!”
Diệp Lan nắm chặt hai tay, nhìn anh rất lâu mới phẫn nộ bỏ đi.
Đóng cửa lại, Tố Khải dựa vào tường, bên tai văng vẳng lời sếp nói với anh hôm qua: Tố Khải à, cậu là tinh anh trong ngành chống ma túy, tổ chức có ý điều cậu trở lại trung tâm mua bán ma túy. Đây là một cơ hội hiếm có để thăng chức, cậu về suy nghĩ rồi nhanh chóng có câu trả lời cho tôi.
Tố Khải sát mạnh hai tay lên mặt, ánh mắt mệt mỏi.
Chống ma túy, công việc này anh đã thuần thục nhưng vẫn sợ hãi, có thể sẽ thành công mà cũng có thể sẽ mất mạng.
Bất giác nhớ tới đôi mắt mọng nước của Diệp Lan, nỗi đau trong tim bất ngờ lan ra, rất lâu sau vẫn không hết…
Lâm Yêu Yêu bưng món ăn cuối cùng đặt lên bàn rồi đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đinh Tư Thừa chắc cũng sắp từ phòng khám trở về. Nhìn cả bàn ngập tràn thức ăn, cô cũng tự hào về tài nghệ nấu nướng của mình lắm. Hôm nay cô đã đặc biệt xin nghỉ phép, mục đích chính là hy vọng thăm dò suy nghĩ của Đinh Tư Thừa. Cô cảm thấy khoảng thời
gian này anh rất không bình thường. Mặc dù hai người vẫn còn liên lạc và hẹn hò như khi trước nhưng rõ ràng anh không mấy để tâm.
Cô quy tất cả mọi chuyện về lý do anh quá bận rộn.
Bố mẹ cô đã ở Bắc Kinh một thời gian, mấy ngày nay lại tới chơi nhà họ hàng ở Thiên Tân, mấy ngày nữa sẽ còn quay lại. Mẹ Lâm Yêu Yêu đã dặn đi dặn lại tới lúc đó nhất định phải gặp được Đinh Tư Thừa. Vì thế cô mới gấp rút, muốn nói chuyện rõ ràng với Đinh Tư Thừa về chuyện này, đây cũng là mục đích thứ hai.
Chuông cửa vang lên, Lâm Yêu Yêu cười rạng rỡ, chạy vội ra mở cửa. Cô nghĩ nhất định là Đinh Tư Thừa, thế nên hoàn toàn không nhìn qua mắt cửa trước khi mở.
Thế là, dáng hình cao to của Diệp Uyên đã lách được vào, trên người vẫn là bộ đồng phục cơ trưởng, tít mắt cười với cô, sau khi chào hỏi liền bước vào không hề khách khí. Anh vứt túi xách xuống sôpha phòng khách, ngắm căn phòng một lượt rồi nói: “Yêu Yêu! Căn nhà này không hợp với em, quá nhỏ!”
Cả người Lâm Yêu Yêu đờ ra, một lúc sau mới hoàn hồn, thấy anh đi vào phòng ăn cô vội vàng đuổi theo: “Tại sao anh biết tôi sống ở đây?” Còn cả tên cô nữa!
Diệp Uyên nhìn cả một bàn toàn thức ăn, nuốt nước miếng ừng ực, ngồi thẳng xuống, giơ tay về phía cô: “Cho tôi cái bát với đôi đũa!”
“Cái gì?”
“Tôi vừa hạ cánh, sắp đói chết rồi!” Diệp Uyên nói với giọng đáng thương.
“Anh đợi đã!” Lâm Yêu Yêu chưa từng gặp gã đàn ông nào biến khách thành chủ như anh ta: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Thêm nữa, đây không phải nhà của anh, muốn ăn uống gì về nhà ăn.”
Diệp Uyên cười: “Em là nhân viên của nhà họ Diệp, tôi muốn tra ra địa chỉ và tình hình của em khó lắm sao?” Dứt lời, anh đứng dậy rửa qua tay rồi tìm ra bát đũa: “Làm món ăn ngon chẳng phải để người khác ăn sao? Tôi ăn với anh ta ăn có gì khác nhau đâu.”
“Anh còn biết tôi làm cho bạn trai ăn?” Lâm Yêu Yêu cười khẩy.
Diệp Uyên không nói gì, chỉ mỉm cười gắp thức ăn nuốt chửng.
“Anh đường đường là cậu chủ nhà họ Diệp sao mà vô liêm sỉ thế hả? Cơm canh của nhà anh còn ngon gấp mấy lần tôi làm! Vả lại, dù gì anh cũng là cơ trưởng, sao lại chạy tới nhà tôi ăn chùa hả?”
Diệp Uyên chan đầy bát canh, uống một hơi rồi gật đầu: “Em sợ cậu bạn trai đó của em hiểu lầm chứ gì.”
“Thì ra anh cũng biết cơ đấy.”
“Yên tâm!” Diệp Uyên ăn uống rất ngon miệng: “Tôi cảm thấy cho dù có bị anh ta nhìn thấy, anh ta cũng chẳng có quá nhiều cảm xúc đâu.”
Lâm Yêu Yêu nghe xong liền nhíu mày: “Ý anh là gì?”
“Em cảm thấy anh ta yêu em sao?” Diệp Uyên gần như vùi đầu vào ăn uống, tùy tiện nói một câu.
“Phí lời!”
“Đừng kích động như vậy! Đây gọi là “người ngoài cuộc thì sáng mắt, người trong cuộc thì u mê”. Theo anh ấy, em yêu anh ta nhiều hơn anh ta yêu em.” Diệp Uyên ăn một miếng to, có lẽ đã bị nghẹn, vỗ bồm bộp lên ngực, chỉ tay về phía Lâm Yêu Yêu: “Nước!”
“Sao anh không nghẹn chết luôn đi, đúng là ăn như chết đói!” Lâm Yêu Yêu cuối cùng vẫn chẳng phải người xấu tính, rót cho anh ta một cốc nước, nhưng đúng lúc anh ta giơ tay ra cô lại rụt lại: “Anh nói cho rõ ràng chuyện vừa nãy đi đã.”
“Để tôi uống hớp nước đã.” Diệp Uyên khẩn cầu.
Lâm Yêu Yêu đành phải đưa nước cho anh ta.
Anh uống ừng ực mấy hợp mới thấy thoải mái, chầm chậm thốt ra hai chữ: “Trực giác!”
“Cái gì?”
“Ý tôi là, trực giác của tôi nói cho tôi biết, anh ta không yêu em.” Thấy cô chau mày anh vội bổ sung thêm: “Cho dù có yêu, thì cũng chỉ là đã từng thôi, giờ không còn yêu nữa.”
“Anh nói bậy bạ cái gì vậy?” Lâm Yêu Yêu khó chịu.
“Thấy chưa, giờ nói thật là hay mất lòng.” Diệp Uyên cười ha ha.
“Anh toàn nói mấy lời thối um!”
“Xùy xùy, con gái con đứa nói chuyện đừng có thiếu lịch sự như thế.”
“Vậy còn phải xem nói với ai, đối với người không văn minh cần phải dùng những cách không văn minh để đáp lại.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Uyên đã ăn xong bát cơm, đứng dậy đi xới thêm bát nữa: “Em ở cùng với cô em đó của tôi lâu rồi, sao cũng học nó cái thói nhanh mồm nhanh miệng, không cho người khác được nói thế hả?”
“Đừng giả vờ thân thiết trước mặt tôi.” Lâm Yêu Yêu không vui.
“Được rồi, được rồi! Tôi không nói nữa, ăn cơm là được chứ gì.” Diệp Uyên lại gặp một miếng to đầy thức ăn.
Lâm Yêu Yêu nhìn một bàn đầy thức ăn giờ trở nên lộn xộn, vô cùng đau xót, đang định đuổi anh ta đi, ai ngờ điện thoại reo, đầu kia là Đinh Tư Thừa.
“Đinh Tư Thừa! Anh mấy giờ…”
“Yêu Yêu! Bên này anh có khách hàng tới bất ngờ, hôm nay không tới nhà em được, hẹn em hôm khác nhé.” Giọng Đinh Tư Thừa vô cùng áy náy.
“Á? À… Được rồi, anh có việc thì cứ làm đi, em cũng không có việc gì đâu.” Cô che giấu nỗi thất vọng, cố gắng để ngữ điệu thật thoải mái.
“Xin lỗi nhé, Yêu Yêu!” Đinh Tư Thừa vứt lại một câu xin lỗi rồi cúp điện thoại.
Lâm Yêu Yêu vẫn đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng là nỗi thất vọng cực lớn. Niềm vui cô cố giữ từ sáng tới giờ cũng tan biến trong khoảnh khắc. Cô khẽ thở dài, trên đầu cùng lúc đó cũng vang lên một tiếng thở dài ngao ngán.
Liền sau đó cô hét lên kinh hãi, nhìn chằm chằm người đàn ông không biết đã đứng nghe lén cuộc nói chuyện của cô từ khi nào. Anh ta đứng ngay sau lưng cô, nhìn cô, sắc mặt khó xử.
“Tôi đã nói gì nhỉ? Khách hàng và bạn gái anh ta cũng không biết phân biệt nặng nhẹ sao?” Diệp Uyên lắc đầu, rồi lại ngồi trở về bàn ăn, từ tốn ăn cơm: “Tỉnh lại đi cô gái! Nhân lúc còn chưa ế già mau tìm một người đàn ông đáng tin cậy, ví dụ như tôi.”
“Cút!” Lâm Yêu Yêu tức giận thật rồi, tiến tới định kéo anh ta ra.
Diệp Uyên bỗng bật cười, ôm luôn cô vào lòng, rất chặt. Cô hoảng sợ, vùng vẫy muốn thoát ra. Anh cũng không miễn cưỡng, buông tay. Lâm Yêu Yêu được giải thoát, chỉ vào mặt anh: “Anh quá đáng lắm rồi!”
“Là vì tôi quá đáng hay vì tôi đã nói trúng tim đen?” Diệp Uyên nhếch môi cười, sau khi đặt bát cơm xuống thì vươn vai: “Ăn uống no nê rồi. Yêu Yêu, mượn giường của em dùng một lát.” Dứt lời anh đi ra khỏi phòng ăn.
Lâm Yêu Yêu trợn tròn mắt kinh ngạc: “Này…”
Diệp Uyên đi thẳng vào phòng ngủ, ngã luôn xuống chiếc giường mềm mại của Lâm Yêu Yêu, thoải mái gối đầu lên gối. Sau khi thấy cô đi vào, anh nở nụ cười mê hoặc: “Gối em thơm thật đấy, thơm như người em vậy.”
“Ai cho anh ngủ trên giường của tôi. Anh…”
“Còn định tiến lên sao? Có tin tôi ấn em xuống giường luôn không?” Diệp Uyên gác tay lên đầu, ngủ một cách vô tư.
Lâm Yêu Yêu đột ngột dừng bước.
“Vậy mới ngoan!” Thấy cô sợ hãi, Diệp Uyên mỉm cười hài lòng: “Tôi mệt thật rồi. Đừng làm phiền tôi, nếu không tôi không ngại ôm thêm một cô gái trước khi ngủ đâu.”
“Đáng ghét!” Lâm Yêu Yêu chỉ hận không thể bước tới bóp chết anh ta, nhưng lại sợ sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, cuối cùng người thiệt thòi vẫn là cô, không phải cô chưa từng lĩnh giáo mức độ vô sỉ của anh ta.
Diệp Uyên nhắm chặt hai mắt lại.
Lâm Yêu Yêu vẫn đứng đó, hai tay cuộn chặt lại. Cũng may hôm nay Đinh Tư Thừa không tới, nếu không thì… Cô lại nhìn về phía người đàn ông nằm trên giường. Anh ta nhắm mắt lại đã bớt đi vài phần xấu xa, dáng ngủ yên lành như một đứa trẻ.
Có lẽ anh ta mệt thật rồi, nếp nhăn trên trán cũng dãn ra không ít. Dần dần, nhịp thở trở nên bình ổn hơn.
Lâm Yêu Yêu hoảng hốt, mình lại đứng ngắm anh ta lâu như vậy…