Trái tim bất giác lạc nhịp, khi nhìn về phía bóng hình người đàn ông trong nhà tắm, nó lại đập rất nhanh. Cô tự cho rằng mình chẳng phải người bảo thủ, cũng có những suy đoán bình thường nhất về việc đánh mất đóa hoa mai này. Không phải người phụ nữ nào lần đầu tiên cũng sẽ chảy máu. Lớp màng khiến đàn ông khao khát đêm ngày ấy nếu nói rằng nó mỏng thì cũng có người giày vò kiểu gì cũng không rách, nếu nói nó rất dẻo dai thì cũng có khi im lìm biến mất một cách vô tình. Tố Diệp đã từng nghi ngờ trò leo núi năm xưa của mình đã mang tới ảnh hưởng tiêu cực, hôm nay cuối cùng cũng xác thực suy nghĩ của cô.
Nhìn chiếc giường sạch nguyên như mới, suy nghĩ đầu tiên của cô rất rõ ràng: cô đã mất lớp màng ấy. Nhưng cũng lại có suy nghĩ khác, hôm đầu tiên khi cô về nước đã gặp Niên Bách Ngạn, hai người họ rốt cuộc có phát sinh quan hệ hay không? Có lẽ đã từng làm chuyện đó mà Niên Bách Ngạn không nhớ thì sao?
Nghĩ vậy, Tố Diệp bọc người lại không khác gì xác ướp Ai Cập, “di chuyển” tới trước cửa nhà tắm, nhìn Niên Bách Ngạn trong gương, trầm tư suy nghĩ. Anh vừa cạo râu xong, cằm giờ sạch sẽ gọn gàng. Cô đứng cách anh không xa, hô hấp xen lẫn mùi thuốc cạo râu, là nhãn hiệu anh vẫn hay dùng.
Cô bước tới, nhìn bóng lưng anh, ngắm mãi rồi vô thức đưa tay sờ lên mấy vết xước. Niên Bách Ngạn thích cô chủ động lại gần, nhìn bóng cô trong gương, mỉm cười đầy tình cảm. Anh quay lưng nhìn lưng mình trong gương, rồi giơ tay kéo cô vào lòng, trêu chọc: “Nhờ con mèo hoang này cả đấy!”
Tố Diệp tựa vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh, khẽ nói: “Em xin lỗi!” Mấy vết xước đó chắc là do cô để lại khi được anh đưa tới cao trào. Những lúc kích thích mãnh liệt như thế cô chỉ biết bám chặt lấy anh, như người rơi xuống nước tìm được một bè gỗ, cô nhất định phải bám cho thật chắc mới được, nếu không sẽ cảm thấy không an toàn.
“Ngốc ạ!” Niên Bách Ngạn vỗ nhẹ gáy cô.
“Em muốn hỏi anh một chuyện.” Cô ngẩng lên.
Anh gật đầu đồng ý.
Cô cụp mắt xuống, lắp bắp: “Buổi tối hôm em và anh gặp nhau ở quán bar rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Niên Bách Ngạn sững người, rồi nhanh chóng mỉm cười: “Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Thì em muốn biết.” Cô nhìn anh tha thiết.
Niên Bách Ngạn nhướn mày suy nghĩ, sau đó miêu tả lại khái quát tình hình tối hôm đó cho cô nghe. Đúng như Lâm Yêu Yêu đã kể. Hai người họ tới quán bar ăn mừng, cuối cùng Tố Diệp say không biết trời đất, bổ nhào vào lòng Niên Bách Ngạn, bám chặt lấy anh nhất quyết không buông. Lúc đó Lâm Yêu Yêu cũng đã uống không ít, còn tưởng hai người họ thật sự quen biết nên mới đi về.
“Sau đó anh đã đưa em về khách sạn?” Tố Diệp nhíu mày: “Anh từng nói với em đêm đó hai chúng ta không xảy ra chuyện gì, anh chắc chứ?”
Niên Bách Ngạn cười: “Đương nhiên rồi. Em bám riết lấy anh, anh chẳng thể thoát ra được, còn liên tục đòi anh đưa em đi, không còn cách nào khác anh đành đưa em tới khách sạn. Đến khách sạn, em nằm khóc tròn hai tiếng đồng hồ, hết khóc mới ngủ.”
“Em khóc?” Tố Diệp kinh ngạc.
Niên Bách Ngạn nhớ lại hình ảnh cô đêm đó, không khỏi đau lòng, gật đầu.
“Tại sao vậy?”
“Anh cũng muốn biết.” Anh khẽ nói, vuốt nhẹ hàng lông mày của cô: “Tối hôm đó, anh nhìn em khóc thật sự rất đau lòng.”
Tố Diệp cúi đầu, cắn chặt môi, lẩm bẩm: “Nói vậy là thật sự không phải tối hôm đó…”
“Em nói gì cơ?” Anh nghe không rõ.
“À, không có gì.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô một lúc, thấy cô có vẻ như không có chuyện gì đáng lo ngại nên anh cũng không hỏi nhiều nữa, bế cô ra khỏi nhà tắm. Anh đang định nói gì bỗng thấy cô vội vàng ngồi lên giường, kéo chiếc chăn mỏng che ga giường lại. Anh thấy kỳ lạ, nhướn mày. Cô nhìn anh cười xòa: “Vừa rồi anh định nói gì?”
Cứ coi như tự lừa mình lừa người đi. Cô luôn cảm thấy không dưng mất đi thứ đó thật sự rất khó chịu, tự dưng không muốn để ánh mắt Niên Bách Ngạn dừng lại quá lâu trên chiếc ga giường.
Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Anh muốn hỏi, em định mấy giờ xuất phát. Anh có thể sắp xếp tài xế chở em về trấn Thiên Đăng?”
“À…” Lúc này Tố Diệp mới nhớ tới cuộc điện thoại vừa nãy của Tiểu Đậu Tử, lại thấy anh nói chuyện thoải mái như vậy, tự nhiên thấy khó thở, hệt như cảm giác khi nghe anh nói anh sẽ đi Nam Phi vậy: “Em… thu dọn một lát sẽ đi ngay.”
Niên Bách Ngạn trầm tư đôi phút rồi gật đầu.
Tố Diệp thấy anh không nói gì nữa thì thấy buồn buồn. Cô thu hết quần áo cần giặt giũ, đi vào nhà tắm. Sau khi giặt xong đi ra, Niên Bách Ngạn đã ăn mặc chỉnh tề. Chiếc áo sơ mi xanh tím thẳng tắp cùng chiếc quần Âu màu xám bạc, trông vừa chín chắn vừa nhẹ nhàng. Gương mặt anh nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy hứng khởi, không giống cô, dù có che giấu kiểu gì trong đáy mắt vẫn có chút ai oán.
Thấy cô đã thu dọn xong, anh lên tiếng: “Ăn chút gì đã rồi hẵng đi.”
“Em không đói.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, một lúc sau mới thở dài, như đã thỏa hiệp: “Thôi được rồi!”
Tố Diệp càng nghĩ càng khó chịu, cô cảm thấy mình như một miếng giẻ lau bị người ta dùng qua, dùng tự tôn và sự ảo tưởng của cô đổi lại sự thỏa mãn cho anh. Hai đầu mày gần như dính chặt vào nhau. Lúc thay giày cô hất mạnh dép lê ra, đi tới trước vali, hỏi to: “Vậy hành lý của em thì thế nào?”
Niên Bách Ngạn đi ra khỏi phòng ngủ, thấy cô đứng trước đống hành lý, nét mặt lạnh hẳn đi, lúc sau anh mới nói: “Em đợi một lát.”
Tố Diệp không biết anh quay về phòng định lấy thứ gì, kiên nhẫn đứng yên chỗ cũ. Chỉ một lúc sau, Niên Bách Ngạn đã đi ra, tới trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc túi tinh xảo: “Trong này là chìa khóa phòng ở đây, hành lý cứ để ở đây đi.”
“Cảm ơn!” Tố Diệp dằn mạnh hai chữ, đón lấy chiếc túi rồi vứt thẳng vào trong túi xách.
Điện thoại vang lên.
Là của Niên Bách Ngạn.
Anh quay người đi tới bên cửa sổ nhận máy, chỉ để lại cho Tố Diệp một chiếc bóng, hệt như sự nghiêm khắc và lạnh lùng mỗi khi anh ở công ty. Trước khung cửa sổ sát đất, ánh nắng chiếu vào như bao bọc anh trong quầng sáng. Bóng anh bị kéo dài ra, chiếc sơmi được đặt may cao cấp được tôn lên vẻ tao nhã đặc biệt của nó. Mỗi một động tác của anh cũng rất quyến rũ. Chỉ có điều, bóng anh rơi vào tầm mắt Tố Diệp ít nhiều dần trở nên xa lạ.
Cô nắm chặt túi xách, đi vài bước ra tới cửa, nhưng lại không nhịn được quay đầu nhìn anh lần nữa. Vừa hay anh cũng quay lại, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, anh vừa nói chuyện điện thoại, vừa ra hiệu cho cô rằng hãy gọi cho anh, rồi quay lại tiếp tục bàn bạc công việc.
Tố Diệp cắn mạnh môi dưới, đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Diệp Lan đang mở cửa đi vào phòng thì thấy Diệp Ngọc bực bội ngắt điện thoại. Cô thay giày, bước vào phòng khách, vùi đầu trong sofa, hỏi với vẻ không vui: “Chị! Chị sao vậy?”
Diệp Ngọc cũng ngồi sụp xuống ghế, vớ lấy một cái gối, ôm vào lòng, ánh mắt kích động lúc này mới dần bình ổn trở lại. Cô ta lắc đầu, rồi ngước mắt nhìn Diệp Lan: “Em cũng có khá hơn chị mấy đâu.”
“Em làm sao so với chị được? Chị được lấy người đàn ông mình yêu, còn em thì sao?” Diệp Lan cười cay đắng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Tố Khải.
Diệp Ngọc nhìn ra được manh mối: “Em yêu rồi?”
“Có người để yêu mới được chứ, có khi cả đời này em chẳng tìm được ai để lấy.”
Diệp Ngọc nghe thấy câu này liền không vui, đang chuẩn bị hỏi sâu thêm, lại thấy Nguyễn Tuyết Cầm từ trên gác đi xuống, buông xuống một câu: “Chưa yêu thì tốt. Mấy hôm nữa đúng dịp con trai cả của nhà chú Liễu về nước. Lúc nhỏ hai đứa cũng từng gặp mặt rồi, còn chơi rất vui vẻ nữa.”
Diệp Lan trợn tròn mắt, nhân lúc Nguyễn Tuyết Cầm còn chưa tới nơi, vội vàng ra hiệu cho Diệp Ngọc. Ai ngờ một Diệp Ngọc luôn chủ trương tự do yêu đương lần này cũng về phe Nguyễn Tuyết Cầm, chân thành nói: “Lan Lan! Em cũng bắt đầu đi làm rồi. Bây giờ là lúc thích hợp nhất để nói chuyện yêu đương. Sao không thử xem sao, chưa biết chừng duyên phận không hẹn mà tới.”
“Chị!” Diệp Lan không ngờ đến cả chị cũng không giúp mình.
“Chị con nói đúng đấy, nhân lúc còn trẻ, “vốn liếng” còn dư dả thì mau chọn đối tượng kết hôn đi.” Trong lúc nói, Nguyễn Tuyết Cầm đã đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Lan: “Mẹ đã nhận lời
thay con rồi.”
“Mẹ! Mẹ không sao đấy chứ? Đến anh ta là ai con còn chẳng nhớ nữa, gặp cái gì chứ!”
“Gặp rồi chẳng phải sẽ nhớ lại được sao?” Nguyễn Tuyết Cầm nhíu mày, ngữ khí nghiêm túc.
“Con không muốn xem mặt, thời đại nào rồi, quê mùa quá đi!” Diệp Lan tranh đấu lần cuối cùng.
“Dù là thời đại nào thì xem mặt cũng là chuyện quan trọng. Con ngày nào cũng hết ở công ty rồi lại về nhà, ngày thường mấy buổi dạ tiệc vũ hội cũng chẳng tham gia, làm gì có cơ hội quen biết bạn trai? Duyên phận con tưởng cứ đợi là tới à?” Nguyễn Tuyết Cầm hơi cao giọng.
“Mẹ…”
“Lan Lan à! Mẹ con nói phải đấy, duyên phận không phải đợi là sẽ tới đâu.” Người ngắt lời Diệp Lan là Nguyễn Tuyết Mạn. Bà ta vừa tắm rửa xong, mặc chiếc áo ngủ màu đỏ tươi bằng tơ tằm, trong tay cầm ly rượu vang chầm chậm đi xuống nhà: “Không phải ai cũng có phúc như Tiểu Ngọc nhà chúng tôi đâu.”
“Mẹ…” Diệp Ngọc vừa nghe là lại thấy đầu căng lên.
Diệp Lan bĩu môi không nói gì. Nguyễn Tuyết Cầm trước nay luôn đối đầu với bà ta, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội phản kích, hơn nữa Diệp Lan còn là con ruột mình, tự nhiên sẽ thể hiện tinh thần “gà mẹ bảo vệ gà con”: “Đúng đấy! Trên dưới nhà họ Diệp chỉ có mỗi Diệp Ngọc là có phúc. Thế nên ông trời cũng công bằng lắm. Làm mẹ suốt ngày phải sống trong tủi nhục, nín nhịn, thì con gái đương nhiên sẽ được ưu ái hơn một chút, nếu không biết sống thế nào?”
Nguyễn Tuyết Mạn vừa nghe xong, dậm bình bịch đi xuống, xông tới trước mặt Nguyễn Tuyết Cầm, đặt “bộp” ly rượu vang xuống mặt bàn: “Chị chửi khéo ai đấy?”
“Yo, em nghe ra chị đang chửi sao?” Nguyễn Tuyết Cầm cười khẩy.
Diệp Lan vội vã đứng dậy: “Mẹ… Con nhớ ra còn chút việc, con về phòng đây.”
“Đừng để lỡ chuyện tốt, con trai nhà chú Liễu con nhất định phải gặp, chuyện này cả bố và mẹ đều đi tới thống nhất rồi.” Nguyễn Tuyết Cầm nói với sau lưng Diệp Lan.
Diệp Lan bực bội vò đầu bứt tóc, rồi đi thẳng lên gác. Diệp Ngọc cũng đang đau đầu vì hai người đàn bà này. Mỗi lần họ cãi cọ cô ta đều cố gắng né tránh, thấy Diệp Lan đã lên nhà, cô ta cũng nhanh chóng về phòng mình.
“Nguyễn Tuyết Cầm! Chị nhất định phải khiến em bẽ mặt trước bọn nhỏ phải không?” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ bất bình.
“Bẽ mặt cũng là tự em chuốc lấy, người khác sao phải cho?” Nguyễn Tuyết Cầm lạnh lùng hừ một tiếng.
“Chẳng qua là chị cảm thấy lấy cậu em nhà họ Diệp thì tủi nhục chứ gì? Cảm thấy mình là chị cả thì phải nữ chủ nhân? Nhưng chị đừng quên, ý định ban đầu của bố mẹ là muốn em lấy Diệp Hạc Phong. Chị đúng là chị cả, nhưng ai bảo chị không đẹp bằng em?”
Ánh mắt Nguyễn Tuyết Cầm u ám: “Em tưởng chị ganh ghét em xinh đẹp à? Chị thèm vào! Em ngoài việc có cái mặt cũng tạm nhìn được ra, còn có bản lĩnh gì mà dám đứng giữa cái nhà này diễu võ giương oai? Nói trắng ra em chẳng qua chỉ là một bình hoa không có đầu óc. Nếu năm đó không phải bố mẹ thiên vị, giúp em bày mưu tính kế, em gả được về nhà họ Diệp chắc? Em đã ngu ngốc phá cái thai đó từ lâu rồi!”
“Thế nên em rất cảm ơn bố mẹ.” Nguyễn Tuyết Mạn không tức giận nữa mà bật cười: “Nếu không phải bố mẹ nhanh nhạy bảo em giữ lại cái thai, đúng là em chưa chắc đã vào được nhà họ Diệp. Năm đó bố mẹ nói đúng lắm, chỉ cần em sinh con trai, vị trí thiếu phu nhân em không thoát được. Kết quả đúng là được ông trời yêu thương. Em không những đẻ con trai, mà còn là một cặp long phụng. Còn chị thì sao? Bao nhiêu năm rồi cũng chỉ sinh được một con nhóc mà thôi, thế nên dù chị có ngưỡng mộ, ganh tỵ, căm ghét em cũng là chuyện bình thường.”
“Nguyễn Tuyết Mạn! Bao nhiêu năm nay chị cũng chẳng thấy đố kỵ em điều gì cả. Một người phụ nữ không có được trái tim người chồng có tư cách gì huênh hoang trước mặt người khác rằng mình hạnh phúc?” Giọng Nguyễn Tuyết Cầm càng nghe càng trầm lạnh: “Còn nữa, trông chừng cậu con rể quý hóa của em ấy, biết đâu một ngày nào đó xôi hỏng bỏng không thì đúng là nực cười.” Dứt lời bà ta quay người đi lên gác.
“Chị… Chị nói vậy rõ ràng là ghen ghét!” Nguyễn Tuyết Mạn tức run người, hét lên phía sau lưng chị ta.
Lúc Tố Diệp vội vã tới nhà trọ, Tiểu Đậu Tử đang vẽ tranh ngoài sân. Từng tia nắng chuyển động qua lại trên gương mặt nhỏ xíu khiến nó càng ửng hồng đáng yêu. Cô bước nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh không một tiếng động.
Tiểu Đậu Tử chẳng hề kinh ngạc, xem ra nó cũng không quá tập trung vào việc vẽ tranh. Thấy cô ngồi xuống, nó nghiêng đầu ngó ra phía sau lưng cô: “Hành lý của chị đâu?”
“Ở khách sạn.” Tố Diệp nhún vai.
Tiểu Đậu Tử quay đầu nhìn cô: “Nói vậy là chị đã tìm được chỗ ở tốt hơn rồi?”
“Cũng không phải vậy.” Tố Diệp không biết phải giải thích với thằng bé thế nào.
Tiểu Đậu Tử lại rất chân thành: “Chị thích chú cao to đó sao?”
Tố Diệp nhìn nó rất lâu, cũng học nó cách nghiêng đầu: “Vậy em có thích chú ấy không?”
“Không thích!”
“Tại sao vậy?” Cô ngạc nhiên.
Tiểu Đậu Tử ngẫm nghĩ: “Chú ấy nghiêm túc quá, chẳng thấy cười. Con gái hay thích mấy cậu con trai cười đùa thoải mái.”
Tố Diệp phối hợp, gật gù: “Em nói cũng đúng. Con người chú cao to đó, nói thế nào nhỉ, đúng là có lúc khiến người ta không biết phải xử sự thế nào.”
“Em đồng cảm.”
“Hả?” Tố Diệp ngẩn ra giây lát rồi cười lớn: “Sao em già đời quá vậy?”
Tiểu Đậu Tử thật thà mỉm cười.
Tố Diệp giơ tay ra: “Quà đâu? Đừng có nói là em lừa chị đấy, chị sẽ đánh em.”
“Sao có thể? Em có quà thật mà.” Nói rồi thằng bé chạy vào nhà, chỉ một lúc sau đã lại chạy ra, thần bí nói: “Chị nhắm mắt vào đã.”
“Anh chàng đẹp trai! Không phải em định thơm chị đấy chứ?” Tố Diệp cố nhịn cười.
Tiểu Đậu Tử lườm nguýt: “Chị xinh gái! Chị nghĩ nhiều rồi.”
Tố Diệp bị thằng bé chọc cười, nhắm mắt lại theo yêu cầu của nó. Tiểu Đậu Tử kéo tay cô lại, nhét vào trong tay cô thứ gì đó. Cô chỉ cảm thấy thứ đồ này tinh xảo nhưng cũng hơi nặng.
“Được rồi, mở mắt ra đi!”
Tố Diệp mở mắt, nhìn chăm chú bỗng bất ngờ: “Quà em định tặng chị là cái này?” Một quyển kinh thánh, có bìa ngoài màu đỏ tương cà, kích cỡ chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, trông đúng là rất tiện lợi. Quyển kinh thánh này có vẻ đã cũ rồi, bìa cũng đã bạc màu.
“Vâng ạ! Là mẹ tặng em đấy, nhưng em chẳng hiểu được bên trong viết cái gì. Tuy thế mẹ em nói đây là một cuốn sách linh thiêng, quý báu lắm. Thế nên em muốn tặng nó cho chị, như vậy chị sẽ không thể quên em được, em cũng mong ngày nào chị cũng được vui vẻ. Mẹ em nói, chỉ cần cầm quyển sách này là sẽ được vui vẻ.” Mẹ của Tiểu Đậu Tử là một tín đồ thành kính của Cơ đốc Giáo. Trong một trấn thịnh hành Phật giáo như Thiên Đăng, cả nhà họ có thể kiên trì với tín ngưỡng của mình quả thật không dễ dàng.
Cô lật ra xem, cảm động trước tấm lòng của Tiểu Đậu Tử, gật đầu, rồi xoa đầu thằng bé: “Em yên tâm đi! Chắc chắn chị sẽ không quên em đâu.”
Tiểu Đậu Tử cười sung sướng.