Henry là một người đàn ông da trắng.
Nam Phi là nơi có rất nhiều màu da. Người da trắng ở mảnh đất này luôn chiếm lĩnh vị trí cao về kinh tế, chính trị. Mặc dù chính quyền Nam Phi mới được thành lập luôn cố gắng hoàn thiện và nâng cao vị trí của người da đen, thậm chí người da đen đã có quyền tham gia vào bộ máy chính trị, nhưng trên thực tế người da đen sống ở đây vẫn thuộc hạ tầng. Địa vị xã hội của họ không cao, rất nhiều con cái của người da đen vẫn không được đi học.
Henry là người phụ trách đấu thầu mỏ kim cương lần này. Trông ông ta tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, để râu dê, mặc áo vest đi giày da khá cầu kỳ. Vừa ngồi xuống ghế trong phòng họp, ông ta đã châm một điếu xì gà. Làn khói thuốc bay nhẹ nhàng tự nhiên làm gương mặt không còn trẻ trung đó thêm mờ ảo. Đôi mắt màu nâu xám của ông ta khiến Tố Diệp nhớ tới bức tường gạch xám ở trấn Thiên Đăng.
Tại Nam Phi, rất nhiều mỏ khoáng sản đều là của tư nhân, chính phủ không có quyền can dự vào việc quản lý và xử lý những mỏ khoáng sản này. Chúng đương nhiên bao gồm cả mỏ vàng và mỏ kim cương. Mà cách để chủ mỏ có được mỏ khoáng sản của mình thì vô số kể, trong đó cũng không thiếu những thủ đoạn bạo lực. Trên đường tới bộ phận chi nhánh của Tinh Thạch, Tố Diệp đã được Niên Bách Ngạn cho biết, ngài Henry này không những là người phụ trách đấu thầu lần mà còn là một Sightholders. Cái gọi là Sightholders trên thực tế tương đương với tổng hội bán lẻ, tổng số Sightholders trên toàn thế giới chưa tới một trăm người. Hiện nay chín mươi phần trăm sản lượng kim cương trên thế giới đã bị DTC* lũng đoạn. Sightholders là những thương nhân kim cương và đá quý được DTC lựa chọn cẩn thận thông qua lý lịch hoặc theo cách cha truyền con nối. Người được vào DTC tiến hành chọn hàng sẽ có tư cách được mua với giá thấp nhất. Vì điều kiện hà khắc nên mỗi năm có rất ít người mới gia nhập.
*Giải thích thêm về Sightholders và DTC: De Beers là công ty kim cương hàng đầu thế giới hoạt động hơn 125 năm với 15 mỏ khai thác tại 4 nước. Cho tới thời điểm hiện tại, chưa công ty nào có khả năng thay thế vị trí dẫn đầu trên thị trường kim cương của De Beers. Thuộc tập đoàn De Beers là Công ty Thương mại Kim cương DTC, một chi nhánh phân phối kim cương thô. DTC cũng là nhà cung cấp kim cương lớn nhất trên thế giới, xét về mặt giá trị. DTC phân loại, đánh giá và sắp xếp kim cương thô được khai thác ở Botswana, Canada, Nam Phi và Namibia. Sightholders là những thương nhân có tư cách đi xem hàng. Mỗi năm DTC tổ chức đại hội xem đá quý, sẽ đưa ra một số lượng người để các công ty đá quý mỗi quốc gia cạnh tranh, người chiến thắng sẽ được tham dự đại hội này. Thương nhân đó có thể mua đá quý thô hoặc kim cương đã được cắt mài.
Trường hợp của Henry là cha truyền con nối. Bậc cha chú của ông ta cũng từng là những Sightholders lâu năm.
Đương nhiên, còn có một số thương nhân đủ số vốn cho phép, được tiến hành mua mỏ, ví dụ như Niên Bách Ngạn hay Kỷ Đông Nham. Như vậy họ sẽ không chịu sự khống chế của DTC. Việc này phải nhờ vào đôi mắt tinh tường và nhiều năm kinh nghiệm của những nhà đầu tư. Vì một khi không may mắn, đấu giá phải một mỏ rỗng, thì cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ thân bại danh liệt.
Tố Diệp đi cùng với Niên Bách Ngạn tới gặp ngài Henry. Vừa bước chân vào phòng họp cô suýt nữa bị sặc khói thuốc. Trước giờ cô vẫn không chịu nổi mùi xì gà. Henry nhìn thấy Niên Bách Ngạn đến bèn đặt điếu xì gà sang một bên, đứng dậy bắt tay. Bên cạnh là Bella, có lẽ cô ta không ngờ Tố Diệp sẽ đến cùng, sau khi nhíu mày bèn nhìn sang Niên Bách Ngạn, rạng rỡ chào hỏi.
Henry nhìn sang phía Tố Diệp, hai mắt rực sáng, bộ râu dê cũng rung lên từng nhịp theo cảm xúc ngạc nhiên: “Anh Niên! Cô gái xinh đẹp này cũng là trợ lý của anh sao?”
Niên Bách Ngạn đang định trả lời thì Tố Diệp đã giơ tay ra trước mặt Henry, nụ cười trên môi dịu dàng như đóa hoa lê đầu cành ngày xuân: “Chào ngài! Tôi là cố vấn tâm lý được mời tới Tinh Thạch, Tố Diệp.”
Henry ngẩn người, đến cả Bella bên cạnh cũng sững sờ.
“Ngài Henry!” Tố Diệp từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên tay của mình.
“À… chào cô, chào cô!” Lúc này Henry mới có phản ứng, bắt tay lại với cô.
Niên Bách Ngạn đứng bên bình tĩnh mỉm cười, cho phép Tố Diệp tự giới thiệu. Rồi anh giơ tay ra: “Ngài Henry, mời ngồi!”
Sau khi ngồi xuống, Henry lại bất giác đánh giá Tố Diệp, ánh mắt có phần do dự: “Cô Tố còn trẻ như vậy mà đã trở thành cố vấn tâm lý của Tinh Thạch thật khiến người ta khâm phục, xin hỏi thầy của cô là…?”
“Tiến sỹ Adrian!”
Henry tròn mắt: “Tiến sỹ Adrian? Chính là vị tiến sỹ đã giành được mấy giải thưởng lớn của quốc tế trong lĩnh vực tâm lý học đó sao?”
“Đúng vậy! Ông ấy là thầy giáo của tôi.” Tiến sỹ Adrian hiện nay là chuyên gia tâm lý học khét tiếng trên thế giới, chuyên ngành hành vi học. Ông sinh ra trong một gia đình theo nghiệp tâm lý học, mấy đời đều nghiên cứu về tâm lý con người, là người liên tiếp thành công với những báo cáo tâm lý học do mình viết, được làm tài liệu giảng dạy cho các chuyên ngành tâm lý học toàn thế giới. Ông là một lão già tính cách quái đản. Tố Diệp không hề nói dóc. Hồi du học ở nước ngoài, khi nghiên cứu về hành vi học, thầy của cô chính là tiến sỹ Adrian. Chỉ có điều sau này cô lại đam mê chuyên ngành phân tích giấc mơ, nên người hướng dẫn cũng chuyển thành Đinh Tư Thừa.
Có thể nói cô là sinh viên được tiến sỹ Adrian yêu quý nhất, cũng là người học trò mà Đinh Tư Thừa tự hào nhất.
Henry giơ ngón cái lên trước mặt cô, gật đầu lia lịa.
“Hôm nay tôi chẳng qua chỉ tới góp vui thôi, ngài Henry cứ coi như tôi vô hình là được.” Tố Diệp nãy giờ vẫn cười nhạt.
“Được, được, được!” Henry cũng cười theo.
Niên Bách Ngạn và Henry tiến hành bàn bạc về tình hình trước mặt của mỏ kim cương. Trong thời gian đó, Tố Diệp không nói thêm một câu nào. Cô chỉ lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt chốc chốc lại quan sát Henry, còn Henry cũng thi thoảng lén liếc nhìn cô. Thấy cô cũng đang nhìn mình, ông ta bèn cười ngượng ngập, rồi lại quay sang tiếp tục bàn chuyện chính cùng Niên Bách Ngạn.
Bella ngồi bên làm công việc ghi chép một cách cẩn thận kỹ lưỡng.
Henry mang tới một số tài liệu, là bản vẽ kết cấu của mỏ kim cương, đại khái là muốn động viên tinh thần các thương nhân đấu thầu. Đương nhiên, hai người họ tạm thời không nhắc gì tới vấn đề tiền bạc, vì dù gì cũng không chỉ có mình Niên Bách Ngạn là nhà đầu tư, những quy định bắt buộc Henry vẫn phải tuân thủ.
Hai người thảo luận gần hai tiếng đồng hồ. Tới lần thứ mười Henry nhìn sang Tố Diệp, Niên Bách Ngạn liền quay đầu nói với cô: “Xuống dưới đi dạo một chút đi nhưng đừng đi xa quá.”
Tố Diệp chỉ chờ câu nói này của anh, nghe thấy vậy cô lập tức đứng bật dậy, sau khi chào Henry bèn rời khỏi phòng họp. Trước khi đi, cô nhìn thấy rất rõ Henry đã thở phào một cái.
Phía trước quảng trường Mandela không đông người. Có người uể oải cho chim ăn, có người đẩy xe cho con đi dạo, có người vội vã bước qua. Nam Phi là một nơi có sự phân hóa giàu nghèo. Không ít người nghèo, nhưng vẫn tập trung được rất nhiều đại gia. Tố Diệp đã đặc biệt điều tra, trong số Sightholders chưa tới một trăm người trên toàn thế giới, nơi này chiếm tới mười bảy người, có thể thấy ở đây giấu một khối lượng tài sản khổng lồ.
Hãy còn sớm, cô đi một vòng siêu thị trong trung tâm thương mại. Diện tích đúng là hoành tráng. Cô đi đúng nửa tiếng đồng hồ rồi lại lượn qua những cửa hàng thương hiệu xung quanh nhưng cũng chẳng mua gì. Lúc đi qua một số cửa hàng đá quý cô chỉ bước vào ngó qua một chút. Đá quý rực rỡ lấp lánh, giá tiền rẻ hơn trong nước nhưng cũng chưa tới mức khiến người ta điên cuồng cướp đoạt.
Nhờ có việc Niên Bách Ngạn bỏ tiền túi ra, lợi dụng sự mê hoặc của tiền bạc đối với cô để thúc giục cô đâm đầu vào những kiến thức về kim cương, rồi lại trải qua chính sách áp bức ngày hôm qua, sự hiểu biết của cô đối với kim cương đúng là đã vượt xa so với trước đây. Hôm nay đứng trong cửa hàng đá quý cô đã có thể phân biệt được cái đẹp, cái xấu như một người dày dặn kinh nghiệm. Đương nhiên, cô vẫn chưa đạt tới trình độ “hỏa nhãn kim tinh” như Niên Bách Ngạn, nhưng cũng dám ngông cuồng tự xưng là chuyên gia với những người bình thường rồi.
Cô đang cầm một cây gậy nhỏ có khảm kim cương lên xem, người nhân viên trong cửa hàng nhìn chằm chằm vào cổ Tố Diệp. Tới khi cô buồn bã đi ra khỏi cửa hàng, phía sau bỗng có người gọi giật cô lại. Cô quay đầu, là một người da đen.
Cô vô thức lùi sau một bước, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng khi vừa đi vào khu thành cũ. Người da đen đó thấy ánh mắt sợ hãi của cô thì lập tức dừng bước, ra hiệu bảo cô không cần lo lắng, rồi lấy danh thiếp ra một cách lịch sự, đứng cách mấy mét, đưa cho cô: “Xin cô đừng sợ! Tôi là giám đốc của cửa hàng đá quý vừa rồi, đây là danh thiếp của tôi.”
Tố Diệp cũng biết mình đã quá căng thẳng, vội xấu hổ bước tới nhận lấy tấm danh thiếp. Sau khi xem xong cô có phần nghi hoặc.
“À, là thế này. Tôi chỉ muốn hỏi xem viên đá thô đeo trên cổ cô ở đâu ra?” Người giám đốc da đen chỉ vào cổ cô.
Tố Diệp giơ tay lên sờ rồi cười khẽ: “Bạn tôi tặng cho tôi.” Đây là viên kim cương thô màu xanh lam hôm qua tìm được, còn chưa được mài giũa, thoạt nhìn chỉ như một viên đá trơ trụi thô ráp. Niên Bách Ngạn đã đồng ý đưa cô tới trung tâm cắt mài để tiến hành mài nó. Trước lúc đó, vì sợ đánh mất, ở gần khách sạn cô đã mua một sợi dây chuyền, móc viên kim cương đó vào rồi đeo lên cổ.
Người giám đốc vẫn nhìn nó không dời mắt: “Cô có định bán lại viên kim cương thô này không? Tôi sẽ trả cho cô giá cao.”
“Hả?” Giờ Tố Diệp mới hiểu nguyên nhân anh ta đi theo cô ra ngoài. Cô lập tức lắc đầu: “Tôi không bán!”
“Cô có thể suy nghĩ một chút, giá tiền tôi đưa ra không thấp đâu.”
“Không, không, không, không phải vấn đề tiền nong.” Tố Diệp lập tức từ chối: “Nó rất quan trọng với tôi, có ý nghĩa đặc biệt.”
Sự thất vọng lộ rõ trong ánh mắt người giám đốc, nhưng anh ta vẫn thấu hiểu, gật đầu, cuối cùng còn dặn cô một câu: “Cô à! Tôi khuyên cô vẫn nên cất kỹ nó đi. Nơi này rất loạn, cô lại xinh đẹp, khả năng bị người khác chú ý sẽ càng cao.”
Người Tố Diệp bỗng run lên. Cô vội gật đầu cảm ơn.
Sau khi người đó quay về cửa hàng, cô nhanh chóng thả dài sợi dây chuyền ra, giấu viên kim cương ra sau lớp áo sơ mi. Nhất thời cô cũng không còn tâm trạng dạo phố nữa. Cưỡng bức thì cô không thể tưởng tượng ra được, nhưng sợ nhất là cướp tiền.
Yêu tiền như cô mà bị cướp tiền thì khác nào bị lấy mạng.
Lúc quay về cô rảo bước nhanh hơn, khi về tới quảng trường trung tâm Mandela mới khẽ thở phào.
Ở đây đông người, cho dù có người có ý cướp giật e là cũng khó ra tay. Ngồi bên đài phun nước, Tố Diệp vốn đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn không, ánh mắt cô bất giác lướt qua góc phố, có một cái bóng nấp nhanh sang một bên.
Sau vài giây do dự, cô bèn cúi xuống giả vờ không nhìn thấy gì. Nhưng một hai phút sau khi liếc mắt lần nữa, người ở góc đường vẫn còn đó. Đó là một người đàn ông thân hình nhỏ thó, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh dương, mặc một bộ quần áo đơn giản rộng rãi. Tim Tố Diệp khẽ đập thịch một tiếng. Hình như lúc đi dạo phố cô cũng đã nhìn thấy người đàn ông này. Nói như vậy là hắn ta vẫn đi theo cô nãy giờ!
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là cô đã bị theo dõi!
Vì viên kim cương trên cổ cô sao?
Không phải chứ…
Tố Diệp cảm thấy sau khi tới Nam Phi mình vừa may mắn lại vừa xui xẻo, nhưng cô thích ứng rất nhanh. Nơi này vốn dĩ cũng là thành phố có sự hiện diện của cả Thượng đế và ác quỷ. Vậy thì cô lúc may mắn lúc đen đủi cũng là chuyện bình thường.
Lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác bị theo dõi, cô không sợ hãi như trong tưởng tượng mà lại bất ngờ cảm thấy hơi kích thích.
Tố Diệp cầm chắc điện thoại trong tay, nghĩ bụng không nên gọi cho Niên Bách Ngạn. Anh đang bàn công việc, cô không muốn làm lỡ dở. Bỗng nhìn thấy một quán cafe gần đó, cô mỉm cười, quay người đi vào trong.
Quả nhiên, sau khi cô ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, người da đen đầu đội mũ lưỡi trai xanh cũng đẩy cửa đi vào. Hắn ta ngồi xuống một góc khuất, cách Tố Diệp không quá xa cũng không quá gần, vừa đủ để theo dõi cô.
Tố Diệp gọi một cốc cafe cổ điển, bình tĩnh, chầm chậm thưởng thức. Vị trí cô lựa chọn rất tốt. Bên ngoài chính là đài phun nước trước quảng trường, bên cạnh đó có cảnh sát đang đi tuần. Một khi kẻ đó thật sự xông tới cướp viên kim cương của mình thì cô có thể ngay lập tức phối hợp cùng người cảnh sát bắt hắn ta lại.
Nhưng đợi lâu lắm rồi mà không thấy gã đó có động tĩnh gì. Dường như hắn ta còn kiên nhẫn hơn cả cô, chỉ ngồi yên bên đó.
Cho tới khi chiếc di động trên mặt bàn vang lên.
Người gọi tới là Niên Bách Ngạn.
Anh vừa bàn xong chuyện với Henry, chuẩn bị tới tìm cô. Cô bèn nói địa chỉ cho anh, lúc nói chuyện cô làm như vô tình nhìn về vị trí ngồi của người da đen, nhạy cảm phát hiện ra mặc dù tay hắn ta cầm tờ báo nhưng rõ ràng chỉ đang chú ý tới cô. Nghĩ một lúc cô thấp giọng hỏi: “Bách Ngạn! Quảng trường Mandela có phải nơi an toàn nhất không?”
Đầu kia im lặng trong giây lát. Rất nhanh, Niên Bách Ngạn nói với cô: Ở yên đó đợi anh, không được phép đi lung tung.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, người da đen đó lại vờ như đang xem báo một cách bình thường.
Tố Diệp uống không trôi cafe nữa, chỉ mong cho Niên Bách Ngạn đến thật nhanh.
Thực tế là tốc độ Niên Bách Ngạn đúng là nhanh không tưởng. Chưa tới mười phút anh đã có mặt ở quảng trường. Bụi nước bên đài phun nước làm mờ bóng dáng anh. Qua làn nước anh đã nhìn thấy cô, ánh mắt sáng quắc, kiên định.
Cách nhau lớp kính thủy tinh, Tố Diệp bỗng thấy an tâm hơn nhiều.
Sau khi gọi một cốc cafe, Niên Bách Ngạn ngồi xuống trước mặt cô. Mùi cafe thơm nồng quyện chặt với hương gỗ mộc trên người anh. Tố Diệp gắng sức hít một hơi, khắp nơi ngập tràn cảm giác an toàn. Cô cũng không biết tại sao trên người Niên Bách Ngạn lại có mùi hương này. Tại sao dù là cùng chung chăn gối với anh hay dùng đồ đạc của anh, người cô cũng không thể tỏa ra hương thơm làm yên lòng người như vậy?
“Em không sao chứ?” Câu đầu tiên sau khi anh ngồi xuống ghế là như vậy.
Tố Diệp khẽ lắc đầu, nhàn nhã khuấy cốc cafe. Cô không định kể ngay cho Niên Bách Ngạn mình bị theo dõi cũng không định nói với anh gã đàn ông da đen đó vẫn đang nhìn chằm chằm về phía này không thôi.
“Anh và ngài Henry nói chuyện thế nào rồi?” Cô mỉm cười hỏi.
Niên Bách Ngạn thấy cô không có vẻ gì quá khiếp sợ thì cũng yên tâm. Anh nhấp một ngụm cafe: “Nhờ có em, tay Henry đó đúng là đã kiềm chế không ít sự kiêu ngạo.”
Tố Diệp mím môi: “Đây gọi là hiệu ứng uy tín trong tâm lý. Mặc dù dùng không đúng chỗ cho lắm, nhưng ít nhất cũng đạt được kết quả.” Lần đầu gặp Henry, đoạn cướp lời tự giới thiệu đó không phải cô thích thể hiện mình thông minh, mà cô đang ngầm đàn áp sự kiêu căng của ông ta.
Động tác hút xì gà cùng với thái độ khinh thường khi đứng dậy bắt tay của Henry đã để lộ tính tình kẻ cả của ông ta. Việc Tố Diệp giới thiệu trực tiếp với ông ta mình là một nhà tâm lý học cũng không phải hứng thú nhất thời. Cô muốn ông ta biết trong cuộc trao đổi này có nhà tâm lý học xen vào, mà người này lại làm việc cho Tinh Thạch. Dẫu ông ta có ngờ nghệch đến đâu cũng phải hiểu rõ, một nhà tâm lý học được Tinh Thạch mời về chắc chắn không tầm thường, hơn nữa còn được Niên Bách Ngạn đưa đi cùng. Ngoại trừ đôi mắt của người thương nhân là sắc bén ra, đôi mắt của những người nghiên cứu tâm lý con người cũng không thua kém.
Cô lại tiếp tục dẫn ra cái tên thầy mình. Dù là người ngoài ngành cũng từng nghe qua danh tiếng của những tiến sỹ hàng đầu, chưa nói tới Henry lại lại là một Sightholder nghiên cứu tâm lý học thương nghiệp. Địa vị và uy tín của cô được thể hiện ra mặt, đương nhiên sẽ trở thành một đòn phủ đầu dành cho Henry. Thông thường mà nói, cái gọi là hiệu ứng uy tín sẽ mang lại cho người đối diện cảm giác an toàn. Nhưng Henry thì không, trong quá trình thương lượng với Niên Bách Ngạn, chốc chốc ông ta lại để ý tới Tố Diệp. Cô tin chắc không phải ông ta đang đánh giá bề ngoài của mình mà đang lo sợ cô nhìn thấu nội tâm của ông ta.
Điều đó có nghĩa là Henry đang có chuyện gì đó giấu Niên Bách Ngạn.
“Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, hành động của ông ta đúng là khiến người ta khó chịu.” Niên Bách Ngạn khẽ cười.
Nét mặt Tố Diệp rạng rỡ: “Sao em có cảm giác anh đang mang người phụ nữ của mình ra để lôi kéo quan hệ làm ăn thế nhỉ?”
“Không được nói linh tinh!” Anh giơ tay cốc lên đầu cô.
“Sự thật chứng minh chúng ta đang phối hợp chặt chẽ mà. Đổi lại là người đàn ông khác cũng chưa chắc đã hiểu em định làm gì.” Tố Diệp ngọt ngào khen ngợi.
Niên Bách Ngạn cười: “Cái miệng này của em vừa có thể khiến người ta cứng họng, cũng lại có thể khiến người ta như mở cờ trong bụng.”
“Biết anh là người thông minh rồi, nhưng chẳng qua em chỉ muốn giúp anh thôi mà.” Tố Diệp cãi lại.
Niên Bách Ngạn thỏa hiệp: “Được rồi! Vậy anh muốn nghe ý kiến của em.”
Tố Diệp cúi đầu khuấy cafe như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nói với Niên Bách Ngạn: “Mặc dù em không biết nội dung bàn bạc chi tiết của hai người, nhưng có thể nhìn ra Henry rất muốn thúc đẩy lần đầu tư này. Có thể không phải chỉ với anh, mà là với tất cả các nhà đầu tư. Ông ta biểu hiện ra bên ngoài ngông cuồng tự đại, thực tế là từ ánh mắt và một số hành động vô thức đã để lộ sự bất an. Chuyện ông ta muốn che giấu là gì thì em vẫn chưa nghĩ ra.”
Niên Bách Ngạn xoa cằm, suy tư. Anh cũng gật đầu đồng ý với những lời cô nói: “Đây cũng là điều anh suy nghĩ mãi trong quá trình bàn bạc.”
“Niên Bách Ngạn! Anh bảo… vấn đề liệu có phải nằm ở mỏ kim cương của ông ta không?” Tố Diệp bất ngờ mạnh dạn đưa ra một giả thiết.
Niên Bách Ngạn giữ im lặng, khẽ nheo mắt lại.
Cô tiếp tục uống cafe, không nói thêm nữa.
“Đa phần nguồn tài nguyên khoáng sản ở Nam Phi đều thuộc sở hữu tư nhân. Ngoài những tài nguyên lớn đã bị nền kinh tế Anh Mỹ khống chế ra, các khoáng sản khác đều nằm trong tay những người sống ở Nam Phi. So với anh, Henry giao lưu với những người ở Nam Phi này nhiều hơn. Tình huống em đặt ra không phải là không thể.” Giọng Niên Bách Ngạn rất thấp: “Vì sự hỗn loạn quyền sở hữu tài nguyên khoáng sản sẽ dẫn tới đâu đâu cũng có những cái bẫy trong đầu tư. Ví dụ sản lượng khoáng sản, hay thậm chí làm giả hợp đồng.”
“Nếu như vậy chẳng phải rất phiền phức sao?” Tố Diệp có phần lo lắng. Không phải cô không biết vì mỏ kim cương đó, Niên Bách Ngạn đã đổ bao tâm huyết. Lỡ như xảy ra chuyện gì thật, anh phải ăn nói sao với hội đồng quản trị?
Ánh mắt anh vẫn rất bình thản: “Đương nhiên đây là tình huống phiền phức nhất. Còn một khả năng nữa, đó là có người cố tình muốn ông ta truyền tin tức.”
Tố Diệp nhíu mày nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn không nói tiếp mà chỉ nhìn cô.
Cô chợt hiểu ra, hai mắt trợn tròn: “Anh muốn nói, Kỷ Đông Nham?”
“Thông minh!” Niên Bách Ngạn giơ tay, khẽ véo má cô cưng chiều.
Nhưng tâm trạng Tố Diệp bỗng trầm xuống. Nếu như cô đoán đúng thì cũng tức là sắp có một cuộc tàn sát đẫm máu vì lợi ích. Cô hiểu sự suy đoán của Niên Bách Ngạn. Ánh mắt né tránh của Henry còn có thể là một khả năng khác, đó là có người đã phá vỡ quy ước, tự nâng cao giá đầu tư trước mặt ông ta. Ông ta chỉ đang đóng kịch mà thôi. Mọi người đều lăn lộn trong thương trường bao năm nay rồi, vẫn có kẻ âm mưu lấy lùi làm tiến. Nếu là như vậy, thì Henry cố tình muốn Niên Bách Ngạn nhìn ra sự chần chừ của mình, mục đích là muốn Niên Bách Ngạn biết được đằng sau lưng còn có người trả giá cao hơn, ra hiệu cho Niên Bách Ngạn cũng phải nâng giá lên, như vậy anh sẽ trắng tay mà không kiếm được gì.
Người nhanh chóng muốn lật đổ Niên Bách Ngạn e là chỉ còn mình Kỷ Đông Nham mà thôi.