Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Tâm tư của ai cũng khó đoán


trước sau

Một cơn gió chợt thổi qua cửa sổ, làm bay những giọt nước đọng trên lớp thủy tinh, phần phật phần phật khiến tâm trạng con người thêm khó chịu. Đến cả giọng nói khô khốc, dù có cười cũng không chút cảm xúc đó của Xương Đồ cũng đồng thời khiến Tố Diệp cảm thấy ồn ào. Bờ mi cô khẽ run rẩy, rồi cô mím môi rất nhanh: “Cho dù anh ấy là sư tử, thì hiện giờ cũng là một con sư tử đang trong cảnh khốn cùng. Ông Xương Đồ! Bất kể là vận may hay là tai nạn, tôi chỉ biết người đàn ông quan trọng nhất của tôi đang gặp nguy hiểm, tôi phải cứu được anh ấy bằng mọi giá.”

Xương Đồ nhìn cô như đang cân nhắc điều gì.

“Nếu ông đã không muốn ra tay giúp đỡ thì tôi xin phép. Dù sao vẫn cảm ơn ông đã bớt chút thời gian quý báu để gặp tôi.” Tố Diệp không muốn lãng phí thời gian, đứng dậy chuẩn bị ra về.

Xương Đồ suy nghĩ rồi bỗng hỏi một câu sau lưng cô: “Niên Bách Ngạn… không phải là ông chủ của cô sao?”

Tố Diệp dừng bước, không quay đầu lại. Một lúc lâu sau cô mới đáp: “Tôi yêu anh ấy. Đó là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.” Cô không thể gán ghép bất kỳ thân phận nào cho mình. Đây là câu trả lời tốt nhất.

Cuối cùng, Xương Đồ im lặng vài phút. Tố Diệp không biết tại sao ông ta bỗng nhiên lại hỏi như vậy. Cô quay đầu lại nhìn, muốn tìm một chút manh mối gì đó trên gương mặt ấy, chỉ tiếc là nét mặt ông ta vẫn khó hiểu như thế. Nhưng cũng không khiến cô tốn công vô ích, Xương Đồ lập tức nói cho cô đáp án. Đầu tiên ông ta thở dài, sau đó cất giọng nặng nề: “Niên Bách Ngạn sẽ không dẫn theo một cô gái không phải trợ lý tới cửa hàng của tôi. Dám đưa cô tới đây chứng tỏ cô có một địa vị rất quan trọng trong lòng anh ta, vừa rồi nghe cô nói vậy tôi đã hiểu ra rồi. Nếu cô là người thân thiết nhất bên cạnh anh ta, vậy tôi không ngại tiết lộ cho cô một tin.”

Hai mắt Tố Diệp sáng lên: “Ông biết Niên Bách Ngạn bị bắt cóc ở đâu?”

Ai ngờ Xương Đồ lắc đầu: “Đương nhiên là tôi không biết. Tôi đã nói không giúp cô tìm Niên Bách Ngạn là sẽ không tìm.”

Thái độ của ông ta khiến Tố Diệp sôi sục. Nếu không phải thấy ông ta ăn nói cũng có chừng mực, cô nhất định sẽ cho rằng người này có ý mang cô ra làm trò đùa. Cô kìm chế, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn tiết lộ thông tin gì?”

Xương Đồ chầm chậm bưng tách trà lên, uống một hớp, sau khi đặt xuống bỗng nhìn Tố Diệp chằm chằm, nói rõ ràng từng chữ: “Mỏ kim cương gọi thầu ngày mai… là một mỏ rỗng!”

Tố Diệp như bị một tia sét đánh trúng người, cả người cô run lên, chân đờ đẫn đóng đinh tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Phải gần một phút sau cô mới khôi phục được ý thức, nói năng cũng không còn được mạch lạc: “Ông… Ông vừa nói cái gì? Mỏ rỗng?”

Sao có thể như vậy được? Niên Bách Ngạn đã nhiều lần khảo sát mỏ kim cương đó. Mặc dù trước khi gọi thầu không được phép tiến hành khảo sát, đo lường trữ lượng kim cương, nhưng Niên Bách Ngạn là người đã nhiều năm làm việc với mỏ kim cương, anh có kinh nghiệm nhìn mỏ rất phong phú. Nếu anh đã dốc toàn bộ công sức để đấu thầu mỏ đó thì sao nó có thể là một mỏ rỗng?

“Mỗi ngọn núi, mỗi dòng sông ở mảnh đất Nam Phi này tôi đều nắm rất rõ. Trữ lượng kim cương trong mỏ đó thật ra chỉ bằng một phần mười con số chủ mỏ thông báo.” Ánh mắt Xương Đồ nghiêm túc: “Nể tình nhiều năm hợp tác với Niên Bách Ngạn tôi mới báo cho cô chuyện này. Thế nên tôi mới nói, lúc này anh ta bị bắt cóc cũng coi như là một chuyện tốt.”

Tố Diệp nhất thời khó mà chấp nhận sự thật này, nhưng cô cũng hiểu rõ Xương Đồ không cần phải nói dối cô. Khi đi ra khỏi cửa hàng đó, Tố Diệp vẫn còn thẫn thờ đứng dưới mái hiên. Cô quên cả che ô, mùi nước mưa ẩm thấp phả vào mặt. Trước mặt chỉ toàn là nước, cô không còn nhìn rõ gì nữa, con đường phải đi cũng trở nên mơ hồ.

Đúng vậy, cô mờ mịt rồi.

Cô cảm thấy Niên Bách Ngạn đã rơi vào cảnh ngộ đã cưỡi lên mình cọp. Nếu không đấu thầu mỏ kim cương thành công, anh sẽ phải chịu áp lực của cả hội đồng quản trị. Nhưng nếu đấu thầu thành công, anh chẳng qua cũng chỉ giành được một khu mỏ rỗng, vậy thì càng khó ăn nói với họ hơn.
Ván cờ tiếp theo phải đi thế nào, cô không thể đoán trước được. Chỉ biết rõ một điều, cô phải tìm ra Niên Bách Ngạn, nhất định phải tìm ra!

Đang mải suy nghĩ bỗng chuông điện thoại vang lên.

Tiếng chuông và tiếng mưa rơi xuống mái hiên hòa vào nhau, bỗng khiến đôi tai đau nhức gấp nhiều lần. Tố Diệp giật nảy mình. Khi lấy điện thoại ra, hai mắt cô bỗng sáng lên. Là điện thoại của Kỷ Đông Nham. Cô vội vàng nhận máy, chưa đợi cô lên tiếng Kỷ Đông Nham đã nói trước: “Tiểu Diệp! Anh đã tìm được vị trí của Niên Bách Ngạn rồi. Em cứ về nhà trước, anh sẽ lập tức tới cứu anh ta.”

Tố Diệp bỗng kích động đến nỗi không biết phải nói gì. Tới tận khi Kỷ Đông Nham ở đầu kia cúp máy, cô mới hoàn hồn, lập tức giương ô đi vào trong màn mưa…

Bên phía Kỷ Đông Nham, nửa tiếng trước lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Người tài xế lái xe một cách cẩn trọng, cần gạt nước khua qua khua lại. Chỉ có điều tầm mắt vừa sáng rõ được một chút ngay lập tức lại bị nước xóa mờ. Kỷ Đông Nham uể oải tựa người ra sau ghế, nhìn về phía hình bóng mờ nhạt của một ngôi nhà nào đó ngoài cửa xe. Khi chuông điện thoại vang lên, anh ta cũng từ tốn nhận máy. Giọng nói của đối phương rất nhũn nhặn, giống như đang lấy lòng hơn: “Đã tìm thấy anh Niên rồi ạ.”

“Làm tốt lắm!” Kỷ Đông Nham khẽ hừ một tiếng: “Thổ địa quả nhiên là thổ địa.”

“Đâu có! Được phục vụ cho anh Kỷ là vinh hạnh của tôi.” Đầu kia cẩn trọng, cười trừ: “Vì hiểu ý của anh Kỷ, thế nên bất luận bằng cách nào tôi cũng phải giúp anh tìm được Niên Bách Ngạn.”

Kỷ Đông Nham bật cười, điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Đúng vậy! Ngày mai anh ta là diễn viên chính. Diễn viên chính mà không có mặt, vở kịch này còn gì đáng xem nữa?”

“Nhưng mà…” Đối phương bắt đầu do dự.

“Có gì cứ nói!”

“Ngày mai nếu Niên Bách Ngạn đấu thầu thành công, lúc khảo sát phát hiện đó chỉ là mỏ rỗng, tôi sợ… tôi sợ anh ta sẽ không tha cho tôi.”

“Tới lúc đó anh ta thân mình còn chưa lo xong, thời gian đâu mà quan tâm tới anh? Làm nghề này có ai không biết cược mỏ như cược mạng? Nếu đã dám ngồi chơi ván bài này thì phải biết có thể kiếm được, cũng có thể phải đền. Con người anh ta trước nay luôn tuân theo đạo lý “chết hay không bằng sống dở”, nhưng như thế cũng không có nghĩa khi lâm vào cảnh khốn cùng anh ta vẫn còn thời gian báo thù anh.”

“Có câu này của anh Kỷ là tôi yên tâm rồi.”

“Ngày mai việc anh phải làm là khi đứng trên sân khấu trình bày về trữ lượng kim cương, mặt phải không biến sắc, tim phải đập bình thường. Niên Bách Ngạn có con mắt sắc lắm đấy. Bên cạnh còn có một nhà tư vấn tâm lý cũng có đôi mắt hiểm không kém. Ông tuyệt đối không được để lộ một chút sơ hở nào.”

“Anh yên tâm, chuyện này chắc chắn không thành vấn đề.” Đối phương liên tục nói, nhưng câu sau lại chần chừ: “Cái đó… Chuyện của tôi và nghị viên…”

“Cứ làm tốt việc của anh đi, tôi sẽ bảo người trả clip cho anh. Đối với màn “tình cảm ân ái” của hai người, tôi không có hứng thú.”

“Dạ… Dạ…”

“Lập tức gửi địa chỉ của Niên Bách Ngạn cho tôi.”

“Vâng!”

Kết thúc cuộc điện thoại, Kỷ Đông Nham suy nghĩ gì đó. Chẳng mấy chốc, bên kia đã gửi tới vị trị hiện tại của Niên Bách Ngạn. Anh ta liếc nhìn rồi ấn nút điều khiển, vách ngăn từ từ hạ xuống. Kỷ Đông Nham mệt mỏi ra lệnh cho tài xế: “Tới công trường cách Cape Town 50km về phía Nam.”

“Vâng, anh Kỷ!”

Chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, xuyên qua sự tấn công của cơn mưa.

Kỷ Đông Nham hít một hơi sâu rồi gọi điện thoại cho Tố Diệp: “Tiểu Diệp! Anh đã tìm được vị trí của Niên Bách Ngạn rồi. Em cứ về nhà trước, anh sẽ lập tức tới cứu anh ta.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện