Kỷ Đông Nham nghe xong mấy lời này không tức giận mà bỗng bật cười. Anh ta không phản bác ngay cũng không lập tức cởi trói cho Niên Bách Ngạn, mà khoanh hai tay trước ngực, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt rồi chép miệng: “Được đấy nhỉ! Ít nhất vẫn còn nhận ra ai là địch, ai là ta. Tôi còn tưởng anh bị bọn chúng đánh cho choáng váng đầu óc, không biết được ai là ai nữa rồi.”
“Có thể cạnh tranh với cậu chỉ có tôi mà thôi, tôi không thể để mình chết một cách vô giá trị được.” Niên Bách Ngạn thờ ơ nói. Dứt lời, anh dùng hết sức mở bung được sợi dây trói phía sau lưng. Sợi dây thừng đó cuối cùng cũng đã đứt rời sau khi bị cạnh ghế mài mòn. Anh vặn cổ tay một chút rồi đứng dậy.
Kỷ Đông Nham không mấy kinh ngạc với cảnh tượng ấy, chỉ hừ một tiếng: “Nếu tôi mà là bọn bắt cóc, nhất định sẽ không khinh địch như vậy.”
“Yên tâm, lần sau đổi vai diễn, tôi sẽ dặn bọn bắt cóc trói cậu chặt hơn một chút.” Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh quả nhiên gần giống như những gì anh suy đoán. Anh đứng dậy đi ra khỏi cửa, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài. Đây đích thực là một công trường, cát bụi bay tứ tung. Mấy kẻ bắt cóc bị bắn ngoài cửa vừa nãy đã biến mất không dấu vết, có thể thấy có lẽ Kỷ Đông Nham không đến một mình.
Anh lại quay đầu nhìn kẻ định giết anh, lúc này đã tắt thở ngã bên cạnh ghế. Đó là một gã đàn ông da đen cao to, lực lưỡng. Từ diện mạo khó mà đoán ra được lai lịch của người này nhưng từ hành vi một lòng muốn giết chết anh, Niên Bách Ngạn mạnh dạn giả thiết rằng hắn ta có liên quan tới đám người lần trước bắn giết anh và Tố Diệp.
“Dù gì đi nữa, Niên Bách Ngạn, anh cũng nợ tôi một lời cảm ơn.” Kỷ Đông Nham uể oải đáp lại một câu. Lúc này, có một chiếc xe kính cẩn đi tới trước cửa nhà kho, anh ta lại bổ sung: “Ít nhất cũng phải cảm ơn tôi sẽ không để anh đi bộ về nhà.”
“Hai chữ này dùng với chúng ta có phần khiên cưỡng quá đấy. Cậu yên tâm, nếu lần sau tới lượt cậu tôi cũng sẽ liều mình tới cứu. Vì suy nghĩ của tôi giống cậu. Bất luận là ai trong hai chúng ta cũng chỉ được chết trong tay đối phương, tất cả những người khác đều không có tư cách.” Niên Bách Ngạn cứng rắn đáp lại rồi đi thẳng lên xe.
Kỷ Đông Nham nghe xong cười khẩy, không nói gì nữa, cũng đi theo ra xe.
Bắc Kinh.
Lâm Yêu Yêu vẫn giam mình trong phòng, không chịu ra ngoài nửa bước. Cô đã xin nghỉ phép mấy ngày liên tiếp, di động tắt máy, cả người ốm yếu nằm trên giường.
Bố và mẹ cô cũng cảm thấy có chuyện gì đó, không ngừng hỏi dò, nhưng kết quả cũng chỉ bị cự tuyệt. Tới tận khi mẹ cô bê bát canh hạt dẻ tới, không ngừng gõ cửa phòng, cô mới xuống giường ra mở cửa, sau đó lại quay về ngồi lên giường. Bà Lâm vào phòng nhất thời vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng trong đây. Rèm cửa khép chặt, che kín tất cả ánh sáng mặt trời, không khác gì đang bước vào một cái động tối như hũ nút. Còn Lâm Yêu Yêu chỉ mặc một chiếc váy ngủ, xõa tóc ngồi trên giường, gương mặt gầy rộc đi, nhợt nhạt đến kinh người.
Bà Lâm giật nảy mình, đặt bát canh sang một bên, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay sờ lên trán cô, lo lắng hỏi: “Con bị cảm sao? Hay trong người có chỗ nào không khỏe?”
Lâm Yêu Yêu thẫn thờ nhìn xuống chân giường, một lúc lâu mới khẽ lắc đầu.
Bà Lâm sốt sắng: “Thế con bị làm sao vậy? Không chịu đi làm, cũng không ra ngoài. Con nói với mẹ một câu đi, đừng để ruột gan mẹ nóng như lửa đốt thế này.” Nói tới đây, bà bỗng như nhớ ra chuyện gì đó, bất chợt cao giọng: “Có phải cãi nhau với Tư Thừa không?” Mấy ngày nay bà đều không thấy hai đứa nó qua lại.
Lâm Yêu Yêu càng thấy buồn phiền, chui tọt vào trong chăn, nhíu mày nói: “Con không sao thật mà, chỉ là xin nghỉ mấy ngày để thư thái một chút thôi.”
Bà Lâm yên lặng ngồi bên giường, hoài nghi nhìn Lâm Yêu Yêu.
“Mẹ! Mẹ để con yên tĩnh một lúc đi. Con không sao thật mà!” Lâm Yêu Yêu giơ tay đẩy mẹ ra.
Bà Lâm ít nhiều cũng đoán ra chút chuyện, nhưng con gái không chịu chủ động nhắc đến nên không thể hỏi thêm gì nhiều, đành thở dài đứng dậy rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng lại trở về với sự tăm tối vốn có. Tấm rèm cửa kín như bưng đã hút hết toàn bộ ánh sáng, cả những tia sáng nhỏ nhoi trong đôi mắt cô nữa. Cô mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà, nhìn mãi nhìn mãi, khóe mắt bỗng ươn ướt, hai hàng nước mắt men theo đó chảy xuống gò má…
Cô đã bị mất ngủ nghiêm trọng.
Cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại văng vẳng những lời chia tay Đinh Tư Thừa nói trong xe hôm đó.
Cho dù có ép mình ngủ cô cũng chỉ mơ thấy cảnh Đinh Tư Thừa vứt lại mình lẻ loi trên phố, còn anh lái xe bỏ đi. Ngày nào cô cũng khóc đến tỉnh khỏi giấc mơ, sau đó đau đớn như bị ai treo cổ. Màn đêm và sự tuyệt vọng vô bờ bến bao phủ cô.
Thật ra Lâm Yêu Yêu nói cho cùng vẫn không thể hiểu. Tại sao đang yên đang lành lại không yêu nữa? Tại sao sắp kết hôn rồi mới nói chia tay? Cô khao khát có một ngày được lấy người đàn ông mà mình yêu, cùng anh ấy gây dựng một gia đình. Đinh Tư Thừa chính là sự lựa chọn chắc chắn của cô. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã hiểu rõ, đó chính là người đàn ông mà mình muốn lấy. Thậm chí cô còn luôn nghĩ, nếu hai người có con, chúng nhất định sẽ rất xinh xắn, giống hệt như anh.
Chỉ có điều tất cả đều tan vỡ rồi!
Những gì cô còn lại chỉ là ôm những quá khứ tươi đẹp đó suốt cuộc đời này. Nghĩ tới đây, Lâm Yêu Yêu lại không kìm được nước mắt.
Chuông điện thoại vang lên.
Những hồi chuông vang lên rất lâu, Lâm Yêu Yêu mới từ từ quay đầu, cầm lấy điện thoại. Đôi mắt mơ màng nhìn thấy tên Diệp
Uyên, cảm giác bực bội bỗng thay thế nỗi đau ngập tràn, cô thẳng thừng tắt máy.
Một giây sau, căn phòng chỉ còn lại sự tĩnh mịch chết chóc…
Cape Town, Nam Phi.
Cơn mưa trong thành phố mãi vẫn không ngớt, bầu trời tối nhanh hơn mọi ngày rất nhiều. Giữa trời và biển là một đường phân cách âm u. Bên trên là mây đen mờ mịt, bên dưới là mặt biển sóng ngầm chảy xiết.
Khi một tia chớp rạch ngang qua bầu trời, chiếu rọi trời và đất, chuông cửa bỗng vang lên.
Tố Diệp nãy giờ vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài màn mưa, hai tay bỗng run lên. Cô dừng những lời cầu nguyện trong lòng, chạy như bay ra mở cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Trước cửa là bóng hình cao lớn của người đàn ông.
Gương mặt Niên Bách Ngạn phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt Tố Diệp. Khóe miệng anh hơi sưng tấy, cổ tay áo bị rách. Khi anh giơ tay về phía cô, cô nhìn thấy cổ tay anh có vết trói.
Anh nhìn cô, mỉm cười.
Cô nhìn anh, đau đớn.
Những ngón tay mảnh dẻ của anh áp lên má cô. Khi nhiệt độ nơi đầu ngón tay chạm vào da thịt, bỗng chốc, nước mắt của cô rơi xuống, men theo đầu ngón tay rỏ vào lòng bàn tay anh.
Anh cười cảm động, nhìn cô khẽ nói: “Anh trở về rồi.”
Hai mắt Tố Diệp nhòa đi, lập tức nhào vào lòng anh.
Đêm khuya, mưa ngoài trời cũng bắt đầu ngớt, cơn mưa rả rích giờ chỉ còn là mưa bụi.
Tố Diệp bê một bát tổ yến vào phòng sách. Niên Bách Ngạn đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại. Cô nghe rất rõ, có lẽ là Hứa Đồng gọi tới hỏi ý kiến của anh. Trong cuộc điện thoại không ai nhắc tới chuyện bắt cóc, giống như nó chưa hề xảy ra vậy. Sau khi Niên Bách Ngạn kết thúc cuộc điện thoại, Tố Diệp mới mang một hộp bông băng vào, định khử trùng lần nữa cho vết thương của anh.
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cúi xuống nói: “Anh không sao!”
Tố Diệp dựa vào lòng anh, cả một ngày lo lắng sợ hãi cuối cùng cũng qua đi. Anh bèn kéo cô cùng ngồi xuống sofa, vẫn ôm chặt lấy cô, một lúc sau thở dài: “Anh xin lỗi, hại em lo lắng cả ngày rồi.”
“Chỉ cần anh không sao là được.” Tố Diệp cũng siết chặt eo anh. Có trời mới biết sau khi biết tin anh bị bắt cóc, cô cảm giác mỗi giây đều dài đằng đẵng. Lúc Xương Đồ từ chối giúp đỡ, khoảnh khắc ấy cô mới hiểu sâu sắc thế nào là tuyệt vọng.
Cô tưởng mình sẽ mất anh.
Cảm giác ấy gần như lấy mạng cô.
Niên Bách Ngạn không nhắc nhiều tới chuyện bắt cóc, cô cũng không hỏi. Hai người cứ ôm nhau như thế rất lâu cô mới ngước lên nhìn anh: “Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Kỷ Đông Nham đã giải quyết tất cả đám người đó, chết không đối chứng.”
Tố Diệp bàng hoàng.
“Gặp phải những chuyện này, mạng người không khác gì con kiến.” Anh hiểu suy nghĩ trong lòng cô, nhưng đây là Nam Phi, nơi trị an vô cùng tồi tệ, tính mạng không đáng giá chút nào.
Ngừng một lúc Tố Diệp mới nói: “Xem ra hành động lần này của Kỷ Đông Nham không thể hóa giải quan hệ của hai người.”
“Cậu ta làm việc có mục đích của mình. Đứng trước lợi ích, suy nghĩ của mỗi người đều rất khó đoán.”
Câu nói của Niên Bách Ngạn như đánh thức cô tỉnh lại sau giấc mơ, cô nắm chặt tay anh, nét mặt căng thẳng: “Bách Ngạn! Mỏ kim cương đó có vấn đề, là mỏ rỗng. Ngày mai anh nhất định không được đấu thầu thành công.”
“Mỏ rỗng?” Niên Bách Ngạn nghe xong nhướng mày, nhìn cô rất lâu mới hỏi: “Em nghe ai nói vậy?”
“Xương Đồ.” Tố Diệp không hề giấu giếm, kể hết toàn bộ sự việc ban sáng đi tìm Xương Đồ giúp đỡ, cuối cùng bổ sung một câu: “Nếu mỏ đó thực sự là một mỏ rỗng như Xương Đồ nói, vậy thì anh giành lấy nó sẽ chỉ càng thêm khó khăn.”
Niên Bách Ngạn trầm tư suy nghĩ.
“Bách Ngạn…”
“Anh đã trèo lên lưng cọp rồi, chi bằng cứ đánh cược một phen.” Niên Bách Ngạn điềm đạm nói.
Tố Diệp nghe xong hoảng hốt: “Vậy cũng được sao?”
Niên Bách Ngạn không nói nhiều lời an ủi nữa, đứng dậy vòng ra sau giá sách, mở ngăn kéo, rút ra một chiếc phòng bì lớn, rồi lại trở về sofa, ngồi xuống, đặt vào tay Tố Diệp. Tố Diệp không hiểu anh định làm gì, do dự nhìn anh. Anh chỉ nói: “Diệp Diệp! Anh cần em giúp đỡ.”
Tố Diệp không suy nghĩ gì hết, gật đầu ngay tắp lự: “Chỉ cần em giúp được, nhất định sẽ giúp.”
Niên Bách Ngạn xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Trong phòng bì này có số điện thoại và địa chỉ của hai người cần liên lạc. Nếu anh gặp chuyện gì bất trắc, em nhất định phải tới tìm hai người này đưa ra lời gợi ý trong bức thư.”
Tố Diệp cảm thấy đầu óc mù mịt, cúi đầu định xé phong bì ra.
Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay ngăn cô lại, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Nhớ kỹ! Nhất định ba ngày nữa mới được mở ra.”
Lần này Tố Diệp càng cảm thấy khó hiểu hơn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.