Diệp Lan nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Tố Khải, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thế thì càng hay, cả đời này anh cũng thể quên em là người đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh, là con gái.” Cô không rõ tại sao Tố Khải không tổ chức sinh nhật. Rõ ràng bên trong có một số chuyện mà cô không rõ sự tình. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Tố Khải, cô không muốn vì những vấn đề khác ảnh hưởng tới bầu không khí.
Sự trong sáng của Diệp Lan khiến Tố Khải dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể nào từ chối tâm ý của cô. Nhìn Diệp Lan rất vui vẻ, cô cắt bánh gato cho anh, đích thân cắm một miếng bánh, đưa tới bên miệng anh, cười đùa: “Nào thọ tinh*, há mồm!”
*Người được tổ chức sinh nhật.
Mặc dù trong nhà hàng khá yên tĩnh, nhưng vẫn có những người khách khác. Khung cảnh lãng mạn phía bên này ít nhiều cũng thu hút sự chú ý của họ. Tố Khải vốn là một anh chàng to xác, da mặt mỏng, cũng đồng thời là một người đàn ông kiên cường quanh năm suốt tháng chỉ tiếp xúc với bọn tội phạm. Anh sống khá nội tâm, không giỏi thể hiện ra bên ngoài. Diệp Lan thì hoàn toàn trái ngược, cô ngay thẳng, nhiệt tình, nghĩ gì nói nấy. Thế nên khi cô hào hứng làm động tác đút bánh cho mình, Tố Khải rất xấu hổ, nét mặt lập tức trở nên vô cùng gượng gạo, lại không dám đẩy tay cô ra, đành thấp giọng nói: “Em bỏ xuống đi, anh tự ăn được!”
“Không đâu! Em phải đút cho anh ăn.” Diệp Lan làm nũng.
Tố Khải vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có người liếc nhìn họ, gương mặt bỗng đỏ bừng lên. Diệp Lan thì chẳng hơi đâu để ý tới ánh mắt của mọi người, cô giơ tay quay mặt anh lại, bĩu môi: “Nhanh lên nào! Tay em mỏi nhừ rồi.”
Tố Khải đành phải làm theo, nhanh chóng há miệng đón lấy miếng bánh. Anh nhận ra rồi, cô bé Diệp Lan này tính cách cũng có chút gì đó giống Tố Diệp. Có lúc ương bướng khiến người ta không biết phải làm sao. Anh dám bảo đảm nếu mình còn không ăn, Diệp Lan sẽ cầm mãi miếng bánh nhất quyết không đặt xuống.
Thấy anh chịu ăn, Diệp Lan mới hài lòng, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Mùi vị được chứ?”
Tố Khải gật đầu: “Ngon lắm!” Trước nay anh không thích ăn những món ngọt như bánh gato cho lắm, nhưng miếng bánh này lại không quá ngấy.
Diệp Lan nghe xong càng mừng rỡ hơn: “Em biết anh không thích ăn đồ ngọt. Em phải đi khắp cả Bắc Kinh, vào hết lượt các cửa hàng bánh gato lớn nhỏ mới chọn được nó đấy.” Dứt lời, cô lại nhõng nhẽo: “Chân người ta tê hết cả rồi.”
Không ấm ức là giả.
Tố Khải nhìn cô, trái tim bỗng như được một sợi tơ mềm mại nhẹ nhàng quấn lấy, rồi anh liếc mắt nhìn xuống chân cô: “Đi giày cao gót không tê được sao?”
“Anh đang quan tâm tới em đấy à?” Đáy mắt Diệp Lan đầy bất ngờ.
Tố Khải bắt được một sự vui mừng nhỏ nhoi trong mắt cô, bỗng cảm thấy xót xa. Cô đúng là một cô gái dễ thỏa mãn, thế mà anh lại quá kiệm lời, cho dù chỉ là một câu quan tâm. Bờ môi anh khẽ mấp máy, nhìn cô không kìm chế được lẩm bẩm: “Em đúng là đồ ngốc!”
Đêm khuya.
Xe của Tố Khải lái rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn lết được tới cửa nhà họ Diệp. Anh dừng lại ở một góc camera không quay được, tắt máy, nghiêng đầu nhìn Diệp Lan đã uống tới mức mặt mũi đỏ bừng: “Tới nhà rồi!”
Diệp Lan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe rồi gật đầu. Cô không xuống xe ngay mà uể oải dựa vào người anh, cười hì hì: “Tố Khải! Em còn chưa tặng quà sinh nhật cho anh.”
“Em đã tổ chức sinh nhật cho anh rồi mà.” Anh lái xe nên không thể uống rượu. Lúc ngồi ăn cô có uống một chút, thế mà giờ đã say tới mơ mơ hồ hồ, gò má ửng hồng. Dưới bầu trời đêm, gương mặt của cô như được trùm thêm một tấm vải mỏng, đẹp không sao tả xiết.
Diệp Lan lắc đầu: “Đó không phải là quà.”
Tố Khải nhướng mày.
“Tặng cho anh một cô bạn gái, được không?” Diệp Lan sát lại gần anh, cười lờ đờ.
“Hả?” Tố Khải giật nảy mình.
“Em này!”
Tố Khải ngẩn ngơ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác xúc động khó nói thành lời. Cô ngọt ngào dựa vào anh, như một nguồn sức mạnh, đang từ từ mở cánh cửa anh vẫn đóng chặt từ trước tới giờ, đổ vào đó một dòng nước ấm áp.
“Được không?” Một giây sau Diệp Lan lại trở nên đáng thương, giơ tay níu chặt lấy vạt áo anh, lắc lắc: “Em có thể làm bạn gái của anh không?”
Trái tim anh cũng đung đưa theo nhịp tay cô, như một con thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt hồ, làm gợn sóng lăn tăn. Cô gái trong lòng e thẹn, anh thì đang tự mắng bản thân: Tố Khải à Tố Khải, mày còn vờ vịt cái gì nữa!
“Tố Khải…” Cô nũng nịu gọi tên anh.
Giọng nói ấy đã hoàn toàn phá hủy thành trì kiên cố trong lòng Tố Khải, tình cảm bị kìm nén ngay từ đầu giờ cũng như một trận lũ tấn công anh. Anh nhìn cô, nói như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Được!”
Lần này tới lượt Diệp Lan ngỡ ngàng. Cô không nghĩ anh sẽ đồng ý, nhất thời chỉ biết ngốc nghếch nhìn anh. Tố Khải thấy vậy, càng thêm yêu cô hơn. Anh không thể không thừa nhận hơi rượu trong không khí khiến anh mất hết lý trí, vì hai tay anh đã không còn chịu sự kiểm soát của bản thân, đặt lên má cô, giọng nói yêu chiều: “Đây là món quà tuyệt nhất em tặng anh.”
Mắt Diệp Lan mỗi lúc một tròn xoe, cô bỗng hét lên, hai tay ôm chặt lấy cổ Tố Khải: “Tố Khải! Tố Khải! Em đang nằm mơ sao?”
“Không!” Anh biết rõ mình đang kìm nén điều gì. Vì không thể chấp nhận cô đi cùng người đàn ông khác nên tối nay anh mới tới, không phải sao? Dẫu rằng con đường tương lai chắc chắn sẽ rất gập ghềnh, mặc dù công việc của anh sẽ mang tới cho cô không ít nguy hiểm. Nhưng anh đã nghĩ kỹ rồi, so với việc để người đàn ông khác bảo vệ cô, thà ràng chính anh làm việc đó.
Cô
gái này không biết từ lúc nào đã lao vào trái tim anh. Anh không thể làm ngơ rằng mỗi ngày nỗi nhớ dành cho cô lại thêm mãnh liệt.
Diệp Lan không dám tin, vẫn ôm chặt lấy anh: “Sau này anh thật sự sẽ là bạn trai của em sao?”
“Đúng vậy!” Anh giơ tay, cuối cùng cũng kéo cô vào lòng theo những gì con tim mách bảo.
Diệp Lan khẽ đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, sự ngạc nhiên ngập tràn gương mặt nhỏ nhắn, cô giơ ngón cái ra: “Chúng ta ngoắc tay, nếu không anh sẽ nuốt lời.”
“Ngốc ạ, không bao giờ!”
“Không được, em sợ anh chạy mất!”
“Ngoắc tay không nhất thiết phải dùng cách này.” Tố Khải nhìn cô không rời mắt, kéo tay cô lại, nắm thật chặt.
Diệp Lan chớp mắt, ngơ ngẩn nhìn anh: “Thế dùng cách nào?”
“Cách này…” Tố Khải cúi đầu xuống, chủ động hôn lên môi cô.
Khoảnh khắc ấy, vạn vật đều bị nụ hôn của đôi tình nhân nhuộm thêm một sắc màu tươi tắn, giống như đang có một bữa tiệc pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, rực rỡ lóa mắt. Ánh trăng trong sáng tựa hồ cũng đang chúc phúc cho họ…
Cape Town, Nam Phi.
Trong một khu nhà ở dành riêng cho người da trắng, vẫn nhìn ra mặt biển dễ chịu, ấm áp, nhưng chủ nhân của nó chưa chắc đã mãn nguyện như vậy. E rằng những chuyện gần đây đã khiến ông ta rối loạn, sức cùng lực kiệt.
Mùi hoa tươi trong không khí thanh ngọt, Tố Diệp chầm chậm thưởng thức cafe, tâm trạng của cô giờ phút này ngược lại rất hợp với khung cảnh nơi đây. Đang ngồi đối diện với cô chính là Aston, người phụ trách công ty kim cương Nightlife của Anh quốc, mấy ngày trước đã đấu thầu thành công mỏ kim cương M100-2 với giá hai tỷ. Ngay phía sau lưng ông ta có ba tên vệ sỹ, ai nấy đều cao to, lực lưỡng. Cốc cafe trước mặt Aston đã nguội ngắt từ lâu, nhưng ông ta không còn tâm trạng bảo người thay cốc khác, chỉ nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu hai trăm triệu. Mồ hôi men theo trán, chảy xuống ròng ròng. Ông ta giơ tay lau, một lúc lâu sau mới run rẩy cầm tờ chi phiếu lên, ngước mắt nhìn Tố Diệp, giọng nói khản đặc: “Tôi… Tôi không hiểu. Rõ ràng đã biết đó là một mỏ rỗng, tại sao các người còn…”
“Ngài Aston! Hôm nay tôi tới chẳng qua là làm theo lời dặn dò của anh Niên. Tôi chỉ muốn ông trả lời một câu thôi, ông có chịu bán lại mỏ đó hay là không?” Tố Diệp đặt tách cafe xuống, dựa người ra sau ghế, nét mặt thản nhiên: “Bán lại, ít nhất ông có thể thu về hai trăm triệu, mặc dù so với hai tỷ ông đã bỏ ra nó chẳng đáng là bao, nhưng dù sao nó cũng xấp xỉ giá trị thật của mỏ kim cương này. Nếu không, ông cứ giữ khư khư lấy nó và đền cả gốc lẫn lãi.”
Trong phong bì Niên Bách Ngạn đưa cho cô lúc đó, việc đầu tiên anh dặn dò là bảo cô đi tìm Aston. Bên trên có số điện thoại và địa chỉ tại Cape Town của Aston. Niên Bách Ngạn đã viết rất rõ, nhất định phải cầm tờ chi phiếu hai trăm triệu này mua lại mỏ M100-2 và toàn bộ quyền khai thác. Anh căn dặn ngắn gọn và già dặn như phong cách nói chuyện thường ngày của mình. Một người thông minh như Tố Diệp tự động sẽ hiểu phải làm thế nào. Mặc dù hành động của Niên Bách Ngạn có phần khó hiểu nhưng cô vẫn làm theo.
Niên Bách Ngạn đã từng nói với cô rằng, mỗi một lần cược mỏ đồng nghĩa với đánh cược tính mạng của mình. Thế nên anh luôn phân tích rất thấu đáo mỗi một đối thủ cạnh tranh. Sự thật chứng minh, tính cách của Aston đúng như những gì anh dự đoán. Anh nói, Aston là một kẻ kiêu ngạo, kiểu coi trời bằng vung của ông ta đã quyết định một khi đầu tư vào mỏ kim cương nào ông ta sẽ lập tức tiến hành thăm dò, để chứng tỏ cho những kẻ thất bại biết ánh mắt của mình độc nhất vô nhị đến thế nào. Ba ngày, mặc dù không thể lật tung cả khu mỏ lên, nhưng cũng đủ để đo lường được trữ lượng kim cương.
Vậy thì, lúc này Tố Diệp tìm tới là vừa đúng lúc.
Aston vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tố Diệp. Tin tức mỏ rỗng vừa được tung ra, tất cả các phóng viên đều như chó, cắn chặt ông ta không chịu buông. Ông ta chỉ có thể trốn trong nhà riêng của mình, nơi này hiếm người biết tới. Còn Tố Diệp chỉ nói ngắn gọn vài chữ: Chuyện mỏ rỗng, anh Niên có thể giúp ông xử lý.
Hai trăm triệu, đối với khu mỏ chỉ đáng giá một trăm bảy mươi triệu của ông ta mà nói đã coi là một chi phí chuyển nhượng không nhỏ rồi, cộng thêm tiền phí đo lường, khảo sát của ông ta là xấp xỉ.
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng lại mỏ M100-2 cùng toàn bộ quyền khai thác. Ký tên, ông có thể mang hai trăm triệu này đi.” Tố Diệp rút ba bản hợp đồng từ trong túi ra, đưa cho ông ta. Đây là những bản hợp đồng cô thảo nhanh theo những điểm quan trọng Niên Bách Ngạn đã nhắc về mỏ kim cương. Để tránh có sơ hở, cô còn đặc biệt tới hỏi luật sư. Hợp đồng làm thành ba bản. Chỉ cần Aston chịu ký, cô sẽ giao nhanh bản thứ ba cho phía luật sư, để bảo đảm hiệu lực pháp luật của nó.