Niên Bách Ngạn không biết nên làm sao.
Bella thấy vậy cuối cùng cũng phản kích: “Sao cô lại ăn nói với anh Niên bằng thái độ đó?”
“Anh ấy là người đàn ông của tôi, cô không có quyền phán xét thái độ của tôi!” Thứ tiếng Anh lưu loát của Tố Diệp cũng như kẹp thêm một lưỡi dao sắc nhọn, dường như chỉ muốn lăng trì xử tử Bella ngay lập tức, xẻo từng miếng thịt của cô ta xuống. Hai mắt cô như bốc lửa, dáng vẻ như chỉ muốn ăn thịt người.
Bella bị cô làm cho nghẹn lời, chỉ biết tức giận phồng mang trợn má, câu sau không biết nên tiếp lời thế nào. Còn Niên Bách Ngạn đã nhận ra Tố Diệp lo lắng thật sự, bèn nói với Bella: “Cô về trước đi!”
Bella tức giận lườm Tố Diệp một cái, quay người rời đi.
Sau khi cô ta đi rồi, Tố Diệp bèn đá mạnh vào cánh cửa, hét lên trong ấm ức: “Niên Bách Ngạn! Sau này mà anh còn dám thuê cái loại trợ lý lẳng lơ phong tình như cô ta, em nhất định sẽ hoạn anh!”
Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người rồi ngay lập tức phì cười, nhưng không nói gì, chỉ đứng dậy.
“Anh lại định đi đâu đấy?” Tố Diệp bất mãn khẽ gọi lên sau lưng anh, hàng lông mày nhíu chặt.
“Đi vệ sinh!”
Thấy Niên Bách Ngạn đi vào nhà tắm, Tố Diệp mới yên tâm, nhưng vài giây suy nghĩ cô lại nở một nụ cười quỷ quyệt, nhanh chóng rảo bước theo sau, mở he hé cửa ra, ngó đầu vào. Niên Bách Ngạn vừa kéo khóa quần xuống, nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, nhìn thấy cô ở phía sau bèn cười với vẻ khó xử: “Anh đi vệ sinh thật mà!”
“Ồ…”
Niên Bách Ngạn cứ tưởng cô sẽ đi ra bèn quay người lại. Tố Diệp nhìn cái dáng cao cao của anh, nhất thời nảy sinh một ý nghĩ xấu xa. Cô rón ra rón rén bước tới, ôm chặt lấy anh từ phía sau. Niên Bách Ngạn đang chuẩn bị “hành sự” giật nảy mình, lập tức dừng lại, ngoái lại phía sau. Tố Diệp cười rất vô tư: “Anh chuẩn bị đi tiểu tiện à? Cứ tự nhiên!”
Niên Bách Ngạn vô cùng xấu hổ: “Mau ra ngoài!” Cô cứ đứng nhìn anh như thế, giải quyết thế nào được?
Ai ngờ câu này càng khiến Tố Diệp cười sảng khoái hơn: “Tại sao em phải ra ngoài? Anh còn sợ em nhìn anh sao? Đừng có giả vờ, bình thường ở trên giường anh hành hạ em thế nào?” Dứt lời, cô thẳng thừng giơ tay nắm lấy “sinh mạng” của anh đang lồ lộ bên ngoài, cố ý trêu chọc: “Với lại, hai ngày nay anh hôn mê em hầu hạ anh tận nơi, còn có cái gì phải ngại chứ?”
“Diệp Diệp!” Bị lòng bàn tay mềm mại của cô chạm vào, bụng anh co rụt lại, nhu cầu càng thêm mãnh liệt, anh kéo tay cô ra: “Đừng đùa nữa! Nghe lời!”
“Ai đùa cợt với anh? Chẳng phải lần trước em đi vào nhà tắm anh cũng sống chết không chịu ra sao?” Đó là sau một cuộc hoan ái, cô kéo lê thân xác vào trong nhà tắm. Ai ngờ anh cũng đi theo phía sau, cô gần như van nài anh cũng không đi ra, hại cô cuối cùng đành phải xử lý trước mặt anh. Mỗi lần nhớ lại là cô lại không biết giấu mặt đi đâu, thế nên lần này phải rửa “nỗi nhục” của lần trước.
Niên Bách Ngạn sắp không chịu nổi nữa, lần này tới lượt anh cầu xin: “Được rồi, được rồi! Là anh sai, ra ngoài đi, được không?”
“Em tò mò đàn ông các anh làm việc đó kiểu gì không được à?” Cô vẫn không buông tha.
“Diệp Diệp!” Anh đúng là không còn lời nào để nói.
“Thôi được rồi! Lần này tha cho anh, em đi chuẩn bị nước tắm.” Tố Diệp vẫn giữ lại cho anh một chút tôn nghiêm của đàn ông, sau khi chớp thời cơ véo cho “cậu em trai” của anh một cái, cô huýt sáo, vui vẻ vào bên trong bật nước tắm.
Niên Bách Ngạn nghe tiếng cô nhảy nhót tung tăng, lắc đầu thở dài, sao anh lại thích một người con gái háo sắc đến mức này?
Sự thật chứng minh, đàn ông rất thích được phụ nữ tắm cho mình. Giống như Niên Bách Ngạn và Tố Diệp lúc này vậy. Vì vết thương trên người anh, nên Tố Diệp phải đảm trách công việc tắm rửa này. Nét mặt cô ai oán, còn anh rất sung sướng.
“Niên Bách Ngạn! Anh chưa tỉnh, em đã phải hết lòng chăm sóc. Anh tỉnh rồi, em vẫn phải phục vụ chu đáo, anh phải đền bù cho em mới được.” Trước bồn tắm, Tố Diệp nhẹ nhàng lau người cho anh, cẩn thận né tránh vết thương của anh, nhưng cái miệng thì không chịu tha cho ai bao giờ.
Một tay Niên Bách Ngạn gác lên bồn tắm, sau khi nghe xong mấy lời đó, bàn tay kia bắt đầu không an phận, phủ lên eo cô: “Em muốn đền bù thế nào? Cả cơ thể và tinh thần anh đều có thể thỏa mãn em.”
Nhận ra suy nghĩ đen tối của anh, nhưng Tố Diệp cũng không vội ngọ ngoạy, để mặc cho tay anh làm trò xằng bậy, uể oải nói: “Yên tâm! Cả hai thứ em đều không để bản thân phải chịu thiệt.”
“Vậy sao?” Niên Bách Ngạn mím môi cười, khẽ thu chặt cánh tay lại: “Thế chúng ta bắt đầu từ cơ thể trước nhé.”
“Anh gấp cái gì!” Tố Diệp chống một tay lên ngực anh, tay kia chầm chậm hất nước lên: “Anh có biết mấy hôm nay anh hôn mê bất tỉnh, để đánh thức anh dậy ngày nào em cũng kể chuyện cười cho anh không?”
Niên Bách Ngạn rất thông minh, anh biết cô không vô duyên vô cớ nói mấy lời ấy, bèn ngừng động tác lại, hứng thú nhìn cô, hỏi theo ý của cô: “Kể chuyện gì cho anh nghe vậy?”
“Nhiều lắm! Anh không nghe được cái nào sao?”
“Anh hôn mê mà, sao mà nghe được! Bây giờ có thể kể một chuyện cho anh nghe.”
Tố Diệp nở nụ cười gian trá: “Được! Để xem EQ của anh có cao không.”
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô kể.
Cô bèn bắt đầu: “Thủ trưởng sáng sớm tỉnh dậy bỗng phát hiện trên “em bé” có một vòng tròn đỏ, sợ mình mắc phải bệnh gì, vội vàng tới bệnh viện hỏi bác sỹ chuyên khoa cho nam giới. Ai dè bác sỹ cũng không tìm ra nguyên nhân, bèn đề nghị thủ trưởng sang khoa truyền nhiễm khám thử xem. Bỗng cô y tá trẻ lên tiếng: Đừng sốt ruột, để tôi kiểm tra xem. Nói rồi bèn lấy bông tẩm rượu cồn lau sạch một vòng xung quanh “em bé”. Sau khi lau xong, cô ta nhìn và bảo thủ trưởng: Không sao đâu thủ trưởng, đó là son môi, loại chống nước. Vị bác sỹ nam nghe xong toát mồ hôi, thở dài: Xem ra mình phải học tập toàn diện hơn mới được, chuyên môn không đủ sẽ bị đào thải.” Kể xong câu chuyện Tố Diệp đã ôm bụng cười nghiêng ngả trước.
Niên Bách Ngạn thì không cười chỉ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Tố Diệp cười xong bèn hỏi: “Anh thấy
không buồn cười à?”
Niên Bách Ngạn á khẩu, mãi mới nói: “Lúc anh hôn mê em toàn kể mấy loại truyện cười này cho anh nghe đấy à?”
“Kể loại truyện này không được sao? Anh có phải mấy cậu thiếu niên trong sáng nữa đâu.” Tố Diệp bạo dạn nhìn một phần cơ thể được ngâm trong nước đang chộn rộn của anh: “Anh giả vờ trong sáng, người anh em của anh thì chưa chắc.”
“Cậu ấy thẳng thắn hơn anh một chút.” Niên Bách Ngạn bật cười.
Tố Diệp sát lại gần anh: “Vậy anh nói đi, người anh em của anh đã từng bị dính son môi chưa?”
Khi cô lại gần anh, tỏa ra một mùi hương nức mũi, Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy lồng ngực ngứa ngáy, có một sự xúc động quen thuộc đang thức tỉnh. Anh giơ tay véo má cô, ngữ khí mờ ám: “Em có hiểu ý nghĩa của câu chuyện cười đó không?”
“Sao em lại không hiểu?” Tố Diệp nhìn thẳng vào mắt anh.
Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Hình như anh vẫn chưa dành thời gian dạy em.” Sự nóng bỏng nhiệt tình của Tố Diệp anh đã từng được lĩnh giáo, nhưng trên giường có quay cuồng thế nào cô cuối cùng vẫn là người bị chinh phục, tất cả các kỹ thuật giường chiếu đều do một tay anh hướng dẫn. Anh thích nhìn biểu cảm từ mơ hồ ngốc nghếch trở nên thành thục, nhiệt huyết của cô.
Câu trả lời của Tố Diệp rất thẳng thắn, mạnh dạn: “Anh đừng quên, trước đây em đã từng xem n đĩa phim, bên trong cảnh tình tứ nào mà chẳng có?”
“Lợi hại quá nhỉ!”
“Đừng có đánh lạc hướng. Câu hỏi vừa nãy của em anh còn chưa trả lời, thành thật khai báo mau!” Cô thay đổi nét mặt, giận dữ trách mắng.
“Diệp Diệp!” Anh chỉ thở dài, không trả lời ngay.
Tố Diệp chỉ cần nhìn thái độ đó là hiểu ngay ra vấn đề, giơ tay nhéo mạnh ngực anh một cái. Anh liên tiếp kêu đau, cô hằn học nói: “Niên Bách Ngạn! Đó chẳng qua chỉ là một cô tình nhân làm ấm giường thôi, hai người có cần phải tình cảm thế không hả?”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, Niên Bách Ngạn cũng sầu não. Anh nghĩ một số chuyện hóa ra cứ nói dối vui vẻ lại hơn, bèn kéo cô lại gần dỗ dành: “Chuyện này cho dù anh có nói là không có, em cũng không tin mà.”
“Anh đúng là bẩn!” Tố Diệp đấm mạnh vào người anh.
“Có bẩn cũng đã chạm vào em, sạch lại từ lâu rồi.” Niên Bách Ngạn để mặc cô đánh mình, vẫn kiên nhẫn an ủi.
Tố Diệp đương nhiên không nỡ ra tay quá mạnh, dù sao anh cũng đang bị thương. Cô ngẩng đầu phẫn nộ nhìn anh, nghiến răng nói: “Không công bằng! Em cũng phải thoa son rồi dính lên người đàn ông khác!” Nói rồi cô quay người định đi.
“Em dám!” Nét mặt Niên Bách Ngạn bỗng trở nên nghiêm túc, mặc kệ đau đớn giữ tay cô lại, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn.
“Anh sai trước còn dám hét lên với em?” Tố Diệp không chịu yếu thế, trợn tròn hai mắt lườm lại.
Niên Bách Ngạn nhất thời không nói được gì. Vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là một giây phút thiếu kìm chế, thấy sắc mặt tái mét và giọng nói ấm ức của Tố Diệp, anh cũng không nỡ. Nói rồi, anh khẽ buông tay cô ra, vòng một vòng khóa cô vào lòng, thanh âm cũng dịu dàng hơn: “Ngốc ạ! Dù có giận anh cũng phải tìm chuyện gì có lợi cho em một chút chứ. Chuyện đó suy cho cùng người chịu thiệt vẫn là phụ nữ.”
Anh không phải là một người đàn ông quen xin lỗi phụ nữ, điểm này Tố Diệp biết rõ. Mà sự tức giận của cô vốn dĩ cũng chỉ vì ghen tức đố kỵ, đố kỵ với người tình nhân trước kia của anh. Vì cô chỉ cần nghĩ tới chuyện người đàn ông của mình đã từng mây mưa với một người phụ nữ khác là lại thấy hoảng. Nhưng dẫu sao anh cũng là một người kiêu ngạo, có thể hạ mình nhỏ nhẹ với cô, dung túng cô hết lần này tới lần khác cũng chẳng dễ dàng gì. Cô bĩu môi, để mặc cho anh ôm mình: “Ai bảo anh đó là chuyện phụ nữ chịu thiệt? Có người chưa biết chừng còn thích ấy chứ.”
“Cả em cũng thế hả?” Thấy cô tuy ăn nói vẫn còn ngang ngạnh nhưng thái độ đã thoải mái hơn, tình cảm trong lòng Niên Bách Ngạn lại dâng lên. Nếu cô là một người phụ nữ chỉ biết lấy cớ ghen tuông, vô lý vô cớ, có lẽ tình yêu của anh dành cho cô hôm nay cũng không sâu đậm đến thế. Anh thích tính tình của cô, bất luận là ghen tức hay giận dữ đều biết điểm dừng, vẫn có thể khiến anh không biết dỗ dành ra sao, nhưng lại không khiến anh cảm thấy mệt mỏi và chán ghét. Cô thông minh, chín chắn, bình tĩnh, biết tiến biết lùi, đó mới là chính là lý do khiến anh say đắm cô thế này.
Tố Diệp nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi ánh mắt dần thay đổi, cố tình nói: “Đương nhiên rồi! Đây cũng là một cách để phụ nữ chinh phục đàn ông.” Nói rồi, cô khẽ chạm tay lên vòm ngực anh, gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên từng múi cơ bắp, nở nụ cười đầy mê hoặc: “Nhìn thấy đàn ông dưới sự khiêu khích của mình dần trở nên điên cuồng, thiếu kiên nhẫn, khoảnh khắc ấy, người phụ nữ mới thật sự trở thành nữ vương. Thế nên mới nói, việc đó không phải người phụ nữ đang lấy lòng, mà đang chinh phục.”
Chỉ ngồi nghe mấy lời này của cô, bụng Niên Bách Ngạn đã thấy tê dại, lồng ngực nhấp nhô lên xuống. Ngón tay anh quyến luyến chạm vào môi cô, thưởng thức đầu lưỡi mềm mại trơn trượt, giọng nói trở nên thiếu nghiêm túc: “Vậy nữ vương điện hạ, bây giờ có hứng thú để môi son của em dính lên người anh em của anh không?”