Việc Kỷ Đông Nham tới đây không hề làm Niên Bách Ngạn quá kinh ngạc, chắc chắn là anh đã đoán trước cuộc “trùng phùng” này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Chỉ có điều Tố Diệp vẫn ngửi thấy mùi thuốc súng từ ánh mắt nghiêm nghị của Niên Bách Ngạn và dáng vẻ từ tốn như đang kể chuyện xưa của Kỷ Đông Nham. Đúng thế, sau khi kẻ chiến thắng cuối cùng đã giành thắng lợi, người ta rồi cũng phải thu dọn bãi chiến trường hỗn loạn. Nhưng cuộc chiến khó đoán định được thật giả này đã kết thúc thật rồi sao?
Cô cho rằng mình là một nhà tư vấn tâm lý thì có thể đoán được tâm tư của những người tham chiến. Cô cứ tưởng một khi mình làm người đứng bên theo dõi thì có thể nhìn thấu quá trình phát triển của sự việc. Cuối cùng người sai là cô. Khi cô tưởng nó đã kết thúc, hóa ra tất cả chỉ vừa mới bắt đầu…
Đúng như Tố Diệp phán đoán, tuy rằng Niên Bách Ngạn không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Kỷ Đông Nham nhưng cũng thể hiện thái độ bài xích và không mấy vui vẻ với vị khách không mời mà tới này. Anh đặt cặp tài liệu sang một bên, điềm nhiên nói: “Nếu cậu là người hiểu rõ tôi nhất thì trong cuộc chiến này cậu đã chẳng thua quá thê thảm. Giống như hôm đó trên bàn chơi tôi đã cảnh cáo cậu rồi, khi còn chưa thua sạch túi thì hãy nhanh chóng rút lui đi.”
Cô nhớ câu ấy, đó là lần tới sòng bạc của Cape Town. Cô tưởng đó chẳng qua chỉ là một câu khuyên nhủ đơn giản thôi, không ngờ ngay từ lúc đó Niên Bách Ngạn đã từng bước lập kế hoạch. Không, có lẽ còn sớm hơn cả lúc đó.
“Thực tế là tôi đâu có mất xu nào.” Kỷ Đông Nham cười.
“Nhưng cậu cũng chẳng kiếm thêm được đồng nào.” Niên Bách Ngạn phản bác không chút nể tình: “Khi cậu hao tổn quá nhiều thời gian và sức lực vào một cuộc chiến mà không kiếm lại được tức là lỗ vốn.”
Tố Diệp nhìn thấy nét mặt Kỷ Đông Nham có một giây phút khó coi, nụ cười quyến rũ đó lạnh dần đi. Anh ta nói, như đùa như thật: “Niên Bách Ngạn! Đừng có đọc kinh xong thì quay sang đánh hòa thượng. Không có máu của tôi, anh còn toàn mạng đi xuống khu mỏ không?”
“Muốn tôi cảm ơn cậu sao?”
“Việc đó thôi khỏi, vì… cô ấy sẽ cho tôi món quà tuyệt nhất.” Kỷ Đông Nham nói rồi bỗng chỉ tay về phía Tố Diệp, khóe môi gợi cảm lặng lẽ cong lên, sự hứng thú cũng dần thay thể cái nhìn lạnh lùng ban nãy.
Niên Bách Ngạn nhíu mày, liếc mắt nhìn Tố Diệp. Cô chẳng hiểu chuyện gì, ngẩn ngơ nhìn ánh mắt của Niên Bách Ngạn hướng về phía mình, tim bỗng run rẩy, rồi nhanh chóng hướng cái nhìn về phía Kỷ Đông Nham: “Tôi thì có thể mang lại món quà tốt nhất gì cho anh?” Sao nói một lúc chủ đề lại hướng về phía cô? Đúng là nằm yên cũng trúng đạn.
Kỷ Đông Nham mỉm cười bước lên. Khi anh ta lại gần Tố Diệp, Niên Bách Ngạn đứng ra chặn đường, bóng hình cao lớn im lìm đối diện với Kỷ Đông Nham, ngăn cách không cho anh ta nhìn Tố Diệp. Anh đã quen dùng sự im lặng để thể hiện thái độ thiếu kiên nhẫn của mình. Kỷ Đông Nham lại cười, hoàn toàn không bỏ cuộc vì sự ngăn cản của Niên Bách Ngạn, anh ta nói với qua không khí: “Tố Diệp! Em đã hứa gì với anh ấy nhỉ?”
Cô chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Niên Bách Ngạn, sau khi nghe xong vẫn vô cùng khó hiểu, nhưng rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Niên Bách Ngạn đã thay đổi, thông minh lựa chọn im lặng là vàng.
Thế mà Kỷ Đông Nham nào có buông tha, lần này anh ta nói thẳng với Niên Bách Ngạn: “Cô ấy đã từng hứa, chỉ cần tôi hiến máu cho anh, cô ấy sẽ làm người phụ nữ của tôi.”
Đằng sau, Tố Diệp nhận ra sống lưng Niên Bách Ngạn cứng đờ, tim cô cũng theo đó run lên. Anh quay người lại. Cô từ từ ngước lên, trái tim thắt lại. Gương mặt anh trông vẫn anh tuấn như vậy nhưng nếp nhăn đã lờ mờ xuất hiện trên vầng trán, cả những đường nét cũng trở nên nghiêm nghị. Anh hơi mím môi, chiếc cằm góc cạnh vì thế trông căng cứng.
Niên Bách Ngạn cứ nhìn cô như vậy, không hề chớp mắt. Không hiểu tại sao, Tố Diệp bỗng thấy chột dạ. Rõ ràng là một cử chỉ quên mình vì người khác, tại sao khi bị anh nhìn thế này cô lại thấy mình giống như đã làm một chuyện có lỗi với anh vậy?
Một lúc sau Niên Bách Ngạn mới lên tiếng, trong ngữ điệu chậm chạp có gì đó uy nghiêm: “Em có từng nói vậy không?”
Tố Diệp liếm môi. Cô trước giờ trời không sợ đất không sợ, giờ lại thấy lo lắng, vừa cụp mắt xuống lại thấy anh nói tiếp: “Nói!” Ngắn gọn, thậm chí anh còn chẳng cao giọng nhưng vẫn toát ra một sức mạnh không dễ né tránh.
“… Vâng.” Đến cô cũng nghe ra sự hèn yếu của mình. Cô siết chặt ngón tay, nhấn mạnh một lần nữa: “Lúc đó đúng là em đã nói vậy.” Những lời thừa thãi không cần nói nhiều, cô tin anh hiểu được nguyên nhân cô làm vậy.
Đầu mày Niên Bách Ngạn sắp dính vào nhau tới nơi. Nét mặt hà khắc này của anh, cô chỉ từng nhìn thấy một lần duy nhất, đó là khi cô chạy tới sân bay làm chuyên gia đàm phán giải cứu con tin khi đó. Ngay sau đó là câu nói không vui của Niên Bách Ngạn: “Hàm hồ!”
Anh quay người đi, không nổi giận với cô nhưng chỉ hai chữ đó thôi cũng không khác nào một sợi roi da quất lên người cô, cô bỗng cảm thấy ấm ức trong lòng.
Cô nghe thấy giọng cười của Kỷ Đông Nham: “Anh làm cái gì thế hả? Dám ăn nói như thế với người phụ nữ của tôi?” Cô đang định cảnh cáo anh ta thì Niên Bách Ngạn đã lên tiếng trước, ngữ khí lại bình thản như mặt hồ khi đêm xuống: “Kỷ Đông Nham! Đôi khi những lời nói trong lúc cấp bách của người phụ nữ không thể hoàn toàn tin tưởng được. Một người đã trải bao chuyện như cậu, không phải đến cả đạo lý này cũng không hiểu chứ?”
Kỷ Đông Nham như bị anh chọc cười. Anh ta nghiêng đầu tới khi nhìn được Tố Diệp phía sau Niên Bách Ngạn: “Tố Diệp! Em đâu có giống những người phụ nữ khác. Em là cô gái
công sở, lời nói đáng giá ngàn vàng.”
Tố Diệp vừa nghe, sự ấm ức đã biến thành phẫn nộ. Cô đang định lên tiếng thì Niên Bách Ngạn lại một lần giành quyền nói trước. Anh quay người, bàn tay bất ngờ chạm lên má Tố Diệp, hoàn toàn khác với vẻ nổi trận lôi đình vừa rồi của anh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hẳn đi: “Diệp Diệp! Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, không làm được thì không được phép tùy tiện hứa. Lời hứa nói thì dễ nhưng thực hiện thì không đơn giản đâu, hiểu chứ?”
“Á?” Tố Diệp đờ ra, rồi vô thức gật đầu: “À…”
“Vào phòng đi! Chẳng phải ở trên xe em buồn ngủ sao, ngủ trước đi, đừng đợi anh.” Anh vòng tay ra sau gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô lên trước, đặt lên môi cô một nụ hôn không hề kiêng dè.
Cô đỏ mặt, còn anh thì cười, buông cô ra.
Tố Diệp chạy về phòng ngủ, chỉ kịp nghe thấy Kỷ Đông Nham đang chép miệng phía sau: “Tố Diệp! Nhìn cái dáng vẻ nghe lời răm rắp của em kìa. Em cứ điên đảo vì anh ta đi, rồi sẽ có một ngày ngã đau đớn.”
Đúng vậy, cô quy phục, cô thừa nhận.
Vì yêu phải Niên Bách Ngạn, một người con gái dù nội tâm có mạnh mẽ thế nào cuối cùng cũng sẽ bị anh chinh phục.
Không khí trong phòng sách trở lại như cũ.
“Sau khi trêu ghẹo người phụ nữ của tôi xong, chúng ta nên quay về chuyện chính rồi chứ.” Tuy là vị khách không mời, nhưng Niên Bách Ngạn vẫn làm trọn trách nhiệm người chủ, pha trà rót nước. Sau khi ngồi xuống, anh cầm hộp thuốc lá, rút ra một điếu, châm lên, rít một hơi.
Kỷ Đông Nham bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, chau mày, rõ ràng là anh ta chẳng mấy hứng thú với trà: “Không thể tiếp khách thứ khác hay sao, ví dụ như rượu vang hay Whiskey chẳng hạn?” Thấy Niên Bách Ngạn định nói gì đó, anh ta tự gõ vào đầu: “Aiya, tôi quên mất, trước nay anh không uống rượu.” Dứt lời anh ta đặt tách trà xuống, tự động cầm hộp thuốc lá trước mặt Niên Bách Ngạn qua, cũng lấy một điếu đặt lên miệng.
Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối chỉ im lặng nhìn anh ta, không nói câu nào, trên ngón tay là từng điếu thuốc lá cháy dở, khói thuốc uyển chuyển bay lên không trung, sau khi hôn lên cằm anh thì tan biến.
“Tôi đặc biệt tới thăm đứa con cưng của Thượng đế là anh đấy.” Kỷ Đông Nham tựa lưng ra sau ghế, uể oải gác chân lên. Anh ta chưa châm điếu thuốc lên vội mà ngồi nghịch chiếc bật lửa, nhìn Niên Bách Ngạn như cười như không: “Sao bao nhiêu người tự sát vì cược mỏ mà trong số đó không có anh? Niên Bách Ngạn! Anh tự nói xem, có phải ông trời quá yêu chiều anh rồi không?”
“Có lẽ vậy.” Niên Bách Ngạn cũng dựa vào sofa. Tay anh kẹp điếu thuốc, một tay còn lại đặt lên thành ghế, cổ áo mở ra hai cúc, để hở một ít cơ bắp. Không giống với vẻ lười nhác của Kỷ Đông Nham, trông anh nho nhã, mê hoặc như màn đêm, chỉ có điều trong những câu từ chậm rãi có chút gì lạnh lẽo.
Kỷ Đông Nham nheo mắt lại: “Tôi thật sự không hiểu, tại sao anh lại may mắn tới vậy?”
“Vì ông trời cất giấu bí mật của mình trong M100-1. Ngoài tôi ra, không ai biết được bí mật đó.” Niên Bách Ngạn khẽ cong môi lên, rít một hơi rồi tao nhã nhả khói ra, nhìn Kỷ Đông Nham qua làn khói thuốc: “Nếu cậu không sốt ruột muốn vét hết tiền của tôi như thế, thì với trí thông minh của cậu, muốn phát hiện ra những điểm bất thường cũng không phải là không thể.”
“Cạch!” Kỷ Đông Nham gập nắp bật lửa lại, không nghịch nữa, ánh mắt dần tối thẫm lại. Chỉ có điều anh ta vẫn cười, nhưng nụ cười không chút dịu dàng: “Thì ra anh đã nghi ngờ tôi từ lâu.”
“Tiếc là cậu tin lầm tin tình báo, cuối cùng để lỡ mất mỏ kim cương chín tỷ.” Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Chín tỷ kim cương mang ra thị trường kiếm được lại bao nhiêu tiền tôi nghĩ chắc cậu rõ. Tôi nhớ ngày xưa lúc đi học, môn Toán cậu rất khá.”
Kỷ Đông Nham nhìn anh ta rồi bật một ngọn lửa, châm điếu thuốc lên, rít một hơi.
Một nửa điếu thuốc trên tay Niên Bách Ngạn vẫn đang cháy, ngọn lửa trên đầu từ từ nuốt chửng điếu thuốc. Anh dướn người, gạt tàn thuốc xuống: “Đầu tiên cậu nhận được tin mỏ rỗng, sau đó mua chuộc Henry để nâng cao giá trong buổi đấu thầu, dùng một số tiền ít ỏi định quyết đấu với tôi, mục đích chỉ là muốn tôi phải rút hết tiền bạc ra mua một cái mỏ rỗng, cuối cùng nhìn thấy tôi lâm vào cảnh khốn cùng để thỏa mãn sự căm tức trong lòng cậu. Đông Nham à! Hành vi của cậu là có tư tưởng phạm tội.”
Điếu thuốc trên tay Kỷ Đông Nham rơi thẳng xuống thảm. Đôi mắt anh ta không hề rời khỏi Niên Bách Ngạn, nghe xong liền cười khẩy: “Anh bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào?”
“Cậu và tôi trước nay luôn đối đầu, cảnh giác với cậu cũng là chuyện bình thường.” Niên Bách Ngạn dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, ngón tay anh hơi dùng sức. Đầu thuốc bị anh bóp méo, cuối cùng một làn khói yếu ớt bao quanh nó, rồi lại như sợ quyền uy của anh mà tan đi. Một giây sau anh nói: “Nhưng… khi tôi thực sự nhận ra lòng lang dạ sói của cậu chính là ngày tôi bị bắt cóc!”