Lại đến giờ nhà nhà sáng đèn, điều ngoại lệ là trời lại bắt đầu rả rích mưa. Thời tiết trong lành buổi sáng không duy trì được tới tối khuya, mưa về đêm càng làm không gian thêm lạnh lẽo, thê lương. Khi Tố Diệp cùng bạn bè tới trạm cuối cùng, trên khung cửa thủy tinh, nước mưa đã to như hạt đậu.
“Đang yên đang lành sao lại mưa chứ?” Một người trong số đó cầm mic lẩm bẩm. Nhưng chẳng mấy chốc, tâm trạng không vui đã bị những tiết tấu nóng bỏng xua đi hết. Phòng hát bất chợt vang lên nào tiếng vỗ tay, nào tiếng huýt sáo, còn cả tiếng ly cốc va vào nhau.
Trong buổi đi chơi này, Tố Diệp là người yên lặng nhất. Cô dựa vào ghế sofa, chốc chốc lại gõ nhát gừng theo nhịp tiết tấu, ánh mắt dừng lại trên hành lang dài ngoài cửa sổ, thất thần một lúc.
Cô rút điện thoại ra, yên lặng nhìn dãy số điện thoại trong danh bạ, dãy số cô đã thuộc nằm lòng. Bi thương gom lại thành một dòng nước, chảy vòng quanh trong đáy mắt rồi quấn lấy trái tim, cuối cùng tuôn trào cuồn cuộn như biển lớn.
Có một giây phút cô rất muốn ấn xuống. Chỉ cần ấn vào đó là lại được nghe giọng nói của anh, thứ âm thanh trầm thấp, đầy hấp dẫn, luôn mang lại cho cô sự an ủi ấy. Cô khao khát thanh âm đó. Trong một đêm mưa lạnh như thế này, dù chỉ được nghe thấy anh khẽ gọi tên cô thôi, lòng cũng không còn cảm thấy trơ trọi cô đơn nữa.
Nhưng mà…
Ngón tay cô vòng qua vòng lại trên dãy số ấy rất lâu cuối cùng vẫn ngập ngừng không dám đặt xuống.
Cứ cho là cô gọi được đi, cô biết nói gì đây?
Chẳng lẽ lại nói: Anh xem! Mưa của Nam Phi rơi xuống tận Hồng Kông rồi này?
Tố Diệp cười đau khổ, cuối cùng đành ném điện thoại vào trong túi xách.
Cô biết rõ anh giận rồi, nếu không sao lại lạnh lùng vứt lại một câu “Tùy em” như thế? Có lẽ anh không biết nhưng cô thì nhìn thấy rõ. Khi anh nói ra câu nói ấy, đầu mày và sống mũi anh tạo thành những đường nét cực kỳ dứt khoát khiến cho cả gương mặt dường như cũng nghiêm khắc đi rất nhiều.
Cô bắt đầu quá quan tâm để rồi lo sợ mất đi sao?
Hay khi yêu quá sâu sắc người ta sẽ trở nên mơ màng?
Chẳng mấy chốc, có người đóng chặt tầm nhìn của cô lại, phòng hát biến thành một không gian độc lập, kín như bưng. Có người bạn ngồi xuống bên cạnh cô, nhét ly rượu vào tay cô, nhíu mày nói: “Chẳng giống cậu chút nào! Hôm nay yên lặng quá đi. Sao thế? Thất tình à?”
“Ai nói thế!” Tố Diệp kéo lại tâm trạng tụt dốc, chạm cốc, rồi uống một hơi cạn sạch, không cần nói nhiều. Sau đó cô lại lắc đầu cười: “Phải không vậy? Các cậu giờ này còn uống bia?”
Đám bạn nghe vậy hưng phấn nổi lên, đồng thanh hỏi: “Cậu còn muốn thế nào?”
Ngay sau đó có người hô to: “Nếu không thì uống rượu xái đi, có phải ở Bắc Kinh cậu vẫn hay uống đúng không?”
Có người lập tức phản bác: “Ở đây làm gì có rượu xái?”
Tố Diệp giơ tay ngắt lời cả hai bọn họ, giải quyết dứt khoát: “Mang hết rượu vang, rượu ngoại lên đây!”
Kết quả là, hai tiếng đồng hồ sau, Tố Diệp uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh. Cô nôn thốc nôn tháo một trận, dạ dày quặn thắt, ruột gan cồn cào, cực kỳ khó chịu. Cô xông tới vòi nước rửa mặt, như thế mới hạ hỏa được đôi chút.
Quay về phòng hát, cô và các chị em khác lại tiếp tục uống. Vỏ chai rượu nằm lăn lóc, ngổn ngang khắp nơi. Sau khi uống cạn chai rượu ngoại cuối cùng, Tố Diệp hoàn toàn không nhìn rõ trước mặt mình là gì nữa. Dường như tất cả mọi thứ đều đang xoay tròn, tất cả mọi người đều dính hết vào nhau. Cô bắt đầu cười điên khùng. Nỗi buồn trong lòng dưới sự kích thích của rượu cồn được tăng lên tới cực hạn. Thế là cô chuyển sang òa khóc.
Có người bước tới ôm lấy cô, lải nhải bên tai cô mấy câu chuyện tình yêu, cuối cùng người đó còn khóc dữ hơn cô. Cũng có người uống chưa say lắm, ngồi xuống an ủi vết thương lòng của cô.
Tố Diệp lại mò mẫm trong số những chai rượu còn thừa, loạng choạng cầm một bình rượu còn một nửa, đứng lên. Cô đang chuẩn bị đổ vào miệng, không biết một đôi tay từ đâu xuất hiện, giằng lấy chai rượu. Cô cố gắng nhìn cho rõ nhưng đôi mắt nhòe nước cộng thêm trạng thái say mềm khiến đôi mắt càng thêm mơ hồ. Nhưng cô ngay lập tức mỉm cười, giơ tay ôm chặt người trước mặt.
Dưới ánh đèn tối om, hình như cô đã nhìn thấy anh.
Niên Bách Ngạn, người đàn ông cô vừa yêu sâu sắc đến tận cốt tủy cũng vừa đau đớn đến tận cốt tủy.
Mọi thứ đều đang xoay mòng mòng, cả gương mặt này cũng vậy. Cô giơ tay, cố gắng bắt lấy, nhưng cả người lại lắc lư. Thế là có một vòng tay chắc chắn vòng ra sau giữ chặt lấy cô, để cô có một điểm cố định.
Cô mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên nhìn. Cả người mềm nhũn, dựa vào dáng hình mạnh mẽ cao ngất ấy, thấp thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang nghiêm mặt.
Nước mắt cô lã chã rơi, ăn vạ như một đứa trẻ: “Anh là ai? Là ai…”
Vừa giống Niên Bách Ngạn, mà cũng lại không giống anh ấy…
Bách Ngạn của cô giận rồi, sẽ không còn quan tâm tới cô nữa.
“Xin anh…” Hai chân Tố Diệp mềm oặt, chỉ có thể bấu chặt vào người trước mặt, nước mắt vẫn vòng quanh: “Đưa tôi đi tìm anh ấy.”
Có một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô: “Em muốn tìm ai?”
“Bách Ngạn… Tôi muốn tìm Niên Bách Ngạn…” Tới cuối cùng cô gần như khóc nức nở không thể kìm lại.
Có một tiếng thở dài phả vào mặt cô, nặng nề mà bất lực.
Cô cảm giác được bàn tay ấy ôm mình chặt hơn, trong mê man hình như lại nghe thấy giọng anh: “Xin lỗi em, anh tới muộn rồi!”
Một giây sau, cô chỉ còn thấy trời đất quay cuồng, cả người bỗng nhẹ bẫng. Không biết đã qua bao lâu, lại có một làn gió mát thổi vào mặt. Cô thở dài thoải mái, muốn mở mắt ra nhưng lại dần dần thiếp đi. Xung quanh yên tĩnh đi rất nhiều, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng sấm.
Cô líu ríu nói gì đó.
Bờ môi chợt ấm nóng như có thứ gì nhẹ nhàng áp xuống…
Cô hoàn toàn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ…
Hậu quả của việc uống cho say mèm là ngày hôm sau đầu đau như búa bổ.
Tiếng rung bên tai đánh thức Tố Diệp. Cô nhập nhèm ngẩng đầu lên, rồi lại vùi đầu vào chăn, mí mắt như dính keo, không sao mở ra được. Cô còn chưa tỉnh táo hẳn, nhất thời không phân biệt được là mơ hay thật, giơ tay lần mò theo tiếng rung vọng vào tai, cuối cùng chạm vào chiếc điện thoại trên đầu giường.
Tiếng rung im bặt.
Bàn tay cô đặt trên điện thoại cũng dừng lại, cứ giơ trên không trung như thế, còn cô vẫn say giấc ngủ.
Một lần nữa tiếng rung đột ngột vang lên. Lần này thì chạm rất rõ vào ngón tay cô, kích thích thần kinh khiến cô giật mình choàng tỉnh. Hãy còn mắt nhắm mắt mở, cô nằm bò trên giường, cố gắng với lấy điện thoại đặt vào tai, rồi lại nhắm nghiền hai mắt.
“Alô?” Giọng nói còn chưa được tính là uể oải, hơi khàn khàn, cổ họng thì đau rát.
Bên kia là giọng nói kinh ngạc: “Bác sỹ
Tố?”
Tố Diệp cố gắng phân biệt giọng nói mới nhớ ra đó là giáo sư Đinh. Cô khẽ “ừm” một tiếng, thật sự không chịu nổi cảm giác đau đớn của cổ họng. Cô chuyển điện thoại sang tai bên kia rồi giơ tay một lần tìm đầu giường.
Cuối cùng cô cũng mò được một chiếc cốc, trong đó có nước. Cô cầm tới uống một ngụm. Vừa hay đó là một cốc chanh muối nóng, có tác dụng giảm đau họng. Cô nghĩ bụng, người quản gia phòng tổng thống này tốt thật, phục vụ cực kỳ cẩn thận và chu đáo. Nhưng lát nữa cô phải nhắc nhở ông ta mới được. Khi cô đang ngủ thì không được bước vào phòng.
Giáo sư Đinh thấy Tố Diệp không giống như xảy ra chuyện gì to tát, bèn vội vàng đi vào chuyện chính, hỏi cô khi nào thì quay về Bắc Kinh. Tố Diệp đặt cốc nước xuống, rồi lại dính chặt vào gối, uể oải đáp: “Kỳ nghỉ còn chưa kết thúc cơ mà.”
Câu nói ấy khiến giáo sư Đinh vô cùng sốt ruột.
“Bác sỹ Tố! Thời gian nghỉ của cô dài quá rồi. Bây giờ công việc trong phòng tâm lý rất nhiều. Hay là cô mau quay về đi, tài liệu của các khách hàng tìm cô đã chất đầy bàn cả rồi. Cả phía trường học cũng gọi tới năm, sáu lần hỏi tình hình của cô đấy.”
Đối mặt với sự nôn nóng của giáo sư Đinh, Tố Diệp từ tốn hỏi: “Về sớm làm việc? Vậy còn hai ngày nghỉ còn sót lại của tôi thì tính thế nào đây?”
“Bù vào nghỉ Tết cũng được hay tính cho cô làm thêm giờ hai ngày cũng được, tóm lại là cô mau quay về đi.”
“Thế thì tính là làm thêm giờ đi, quy ra tiền mặt.” Cô ngáp ngủ.
Giáo sư Đinh đồng ý, xem ra đúng là ông ta đang rất thiếu người.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tố Diệp mới nhìn thấy trong điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của giáo sư Đinh. Cô không nhớ mình đã chuyển điện thoại sang chế độ rung từ khi nào, lẽ nào lại là quản gia?
Thật lòng phải thán phục đấy. Quản gia có tiêu chuẩn cao đúng là chu đáo hết mức.
Cô lại khẽ lật người, lúc này mới cảm thấy da đầu đau rát. Cô ngồi dậy, cả người mỏi nhừ như bị xe lăn qua. Cô biết rõ đây là sự trừng phạt sau khi tự chuốc rượu.
Hôm nay trời trong xanh mây trắng.
Tuy bị cách một lớp rèm cửa dày nhưng vẫn không thể che hết màu nắng mới vàng ươm. Không cần đi tới cửa sổ cũng cảm nhận được cái ấm áp của mặt trời.
Cô đưa tay dụi dụi mắt. Giờ mới ý thức được thì ra đã nhiều ngày rồi mình không được nhìn thấy nắng.
Cô vặn mạnh người một cái, giải tỏa cơ thể mỏi mệt. Chợt cô cúi đầu xuống nhìn, trên người là bộ váy ngủ. Cô ngơ ngẩn một lúc lâu, nghĩ mãi mà không sao nghĩ ra ai đã thay váy cho mình. Mọi việc xảy ra tối qua như một đoạn phim đứt quãng, cô chỉ còn nhớ sau khi cùng bạn bè ăn uống no say, họ đã tới quán karaoke.
Cô biết là tối qua mưa to, rồi trong lúc thương cảm cô đã uống không ít rượu. Sau đó thì sao?
Nhớ lại đám bạn tối qua, Tố Diệp đoán chắc là bọn họ. Cô ôm gối ngồi tựa vào thành giường, cầm điện thoại lên gọi. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc dài xõa xuống mặt. Mùi dầu gội đầu thoang thoảng khiến cô bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng. Bạn bè đúng là có lòng, tối qua còn không quên gội đầu cho cô.
Chuông điện thoại mới vang lên mấy hồi đã có người bắt máy, giọng nói cũng mệt mỏi y như cô. Nhưng nghe thì có vẻ như đang ở trong phòng làm việc, còn cả tiếng gõ bàn phím cạch cạch.
“Sa Sa! Tối qua cậu thật tốt quá.”
“Đúng đấy, bọn mình thì quá tốt, cậu thì không được.” Sa Sa thấp giọng nói: “Tối qua mình bị mấy người uống được rượu hại chết luôn. Nhất là cậu, rõ ràng biết thừa tửu lượng của mình kém thế nào còn chuốc lấy chuốc để. Sáng nay suýt nữa thì mình muộn giờ làm.”
“Sa Sa thân yêu! Mình biết là cậu tốt nhất mà.” Người đầu tiên Tố Diệp nghĩ tới là Sa Sa, nguyên nhân là vì tửu lượng của cô ấy kém nhất, lại là một người tinh tế. Người đưa cô về khách sạn lại gội đầu, tắm rửa sạch sẽ cho cô chắc chắn là cô ấy rồi. “Hôm qua cảm ơn cậu đưa mình về khách sạn nhé. Cậu cũng thật là, cứ ngủ luôn ở đây với mình cũng được chứ sao, khách sạn cũng gần chỗ cậu làm.”
Ai ngờ Sa Sa phủ nhận: “Mình đưa cậu về khách sạn á? Đừng đùa nữa! Tối qua bị các cậu hại, mình đi còn chẳng vững, trời đất quay cuồng. Cuối cùng mình còn phải gọi điện cho anh họ tới đưa về nhà đấy.”
Tố Diệp ngẩn người.
Tia nắng ngoài cửa mỗi lúc một gay gắt. Có một vạt nắng hắt vào mắt cô như mơ hồ cạy mở một chút ký ức. Là gương mặt mơ hồ của một người đàn ông. Vì ánh đèn mờ ảo nên những đường nét cũng không rõ ràng, nhưng anh chống đỡ cô rất chắc chắn. Cô giơ tay lên day day thái dương, ngữ khí có phần dè dặt: “Lẽ nào… là anh họ cậu đưa mình về khách sạn?”
Sa Sa bỗng bật cười: “Thôi đi con bé này! Đã lấy chồng rồi còn mơ tưởng tới anh họ mình? Anh ấy làm gì còn sức mà quan tâm tới cậu.”
Câu nói ấy hoàn toàn khiến Tố Diệp kinh hoàng. Sa Sa ở đầu kia thì nói như cái máy thu thanh, ngập tràn ai oán: “Cậu giấu cũng kỹ thật đấy, kết hôn lúc nào thế hả? Đến thiếp cưới còn không gửi cho bọn mình? Thật là chẳng…”
“Đợi đã…” Cuối cùng Tố Diệp cũng phải lên tiếng ngắt lời Sa Sa, cô nuốt nước bọt: “Ai kết hôn cơ?”
“Làm ơn đi! Trước mặt bạn bè không cần phải vờ vịt đâu. Tối qua mọi người đều nhìn thấy cả rồi, chồng cậu tới đón cậu về mà.”
“Hả!!!”