Đèn trong phòng ngủ rất tối, như những ngôi sao vụn điểm xuyết tầm nhìn. Con người chìm trong đó, bóng hình bị kéo dài miên man. Lúc Niên Bách Ngạn đi vào, Tố Diệp đang nằm quay lưng về phía anh. Tia sáng yếu ớt như một nghệ sỹ điêu khắc nhẫn nại, tỉ mẫn phác họa từng đường nét xinh xắn của cơ thể dưới tấm chăn mỏng. Mái tóc cô mềm như tơ, nhẹ nhàng phủ lên gối. Gương mặt được chiếu rọi, sáng trắng dưới trăng.
Một mạch nước ngầm mãnh liệt chảy trong đôi mắt anh. Anh tiến tới, khẽ khàng vén chăn ra, nằm lên giường.
Cảm giác hưng phấn của Tố Diệp vẫn chưa hết. Cô hò hét rồi rúc đầu vào trong chăn. Vì cô cảm thấy mình hơi mất mặt. Tiếng hét điên cuồng như thế không muốn anh nghe thấy cũng khó. Sau khi nghe thấy bước chân đi vào phòng ngủ, trái tim cô bắt đầu đập không theo quy luật. Hơi thở của anh mỗi lúc một gần, xen lẫn mùi xà phòng tắm nhàn nhạt.
Cô cảm nhận được anh tiến gần tới bên giường, kéo chăn ra. Một bên giường hơi lún xuống, chiếc giường theo đó rung rinh. Một vòm ngực rộng lớn áp sát người cô, ngay sau đó cánh tay anh từ sau vòng chặt lấy cô. Tay anh hơi thu lại, lưng cô cuối cùng đã nằm hoàn toàn trong vòng tay anh, không một kẽ hở.
Cậu bạn cứng cáp đó lại dính vào người cô, chìm giữa đôi chân mềm mại. Vị trí nhạy cảm dễ dàng đặc tả được hình dáng bự con.
Cô đỏ mặt, cố tình tránh đi, nhưng cánh tay trên eo bất ngờ giữ chặt cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ một li.
Người đàn ông phía sau thẳng người lên một chút. Mùi hương dễ chịu gần như hòa làm một với hơi thở gấp gáp của cô. Cổ cô bị bộ râu trên cằm Niên Bách Ngạn quẹt qua. Hương gỗ mộc trộn lẫn hơi thở khi dục vọng đang lên cao của anh phả vào tai cô, để lại những dấu ấn nóng hổi, đậm nhạt không đều trên da thịt.
Tố Diệp cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu. Cô hơi rụt cổ lại. Nụ hôn của Niên Bách Ngạn vẫn hạ cánh một cánh từ tốn, từ hõm vai tới vùng gáy hồng hào của cô. Từng bước chân dịu dàng như đang cố gắng đánh thức bản năng kích động bên trong bề ngoài có vẻ nhẫn nại.
Vì áp chặt vào ngực anh nên Tố Diệp có thể cảm nhận rất rõ ràng những nhịp đập mạnh mẽ, vang dội, như đang xuyên qua lưng, đập thẳng vào lồng ngực cô, gõ vào trái tim cô, khiến nó rối bời.
“Còn không mở mắt ra?” Thấy lông mi cô sắp rơi cả vào trong mí mắt, Niên Bách Ngạn khẽ cười thầm khi hôn lên tai cô. Trong đêm tối tĩnh mịch này, giọng nói của anh vô cùng trầm, như tiếng đàn thăm dò, hấp dẫn lòng người.
Trái tim Tố Diệp từ đầu tới cuối nhảy loạn theo nhịp tiết tấu của giọng nói ấy. Cô mím môi, hai mắt vẫn nhắm nghiền, lắc đầu nguầy nguậy.
“Tại sao vậy?” Dường như anh đang buồn cười vì dáng vẻ của cô, bàn tay bắt đầu lướt dọc trên cái bụng của cô, cảm nhận làn da mịn màng và mềm mại.
Một cảm giác tê tê khó diễn tả từ đầu ngón tay anh lan tỏa với tốc độ chóng mặt ra khắp người cô. Anh rất quen thuộc với cơ thể cô, vượt xa cả sự hiểu biết của cô về chính mình. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ rực lửa tỏa ra từ lòng bàn tay anh. Nó đang đốt cháy da thịt, khiến tim cô thấp thỏm không yên.
Cô khẽ mở miệng, giọng nói như chú mèo con, nhẹ nhàng nhưng hơi run: “Em sợ mở mắt ra anh sẽ biến mất.”
Trên đầu vang lên tiếng cười khe khẽ: “Ngốc quá đi!”
“Nếu không sao anh có thể lặng lẽ đi vào đây như vậy?” Giọng Tố Diệp nhỏ nhẹ đến đáng thương.
Niên Bách Ngạn chống cằm lên đầu cô: “Đánh một chùm chìa khóa có khó gì đâu.” Cô như vậy chỉ khiến anh càng thêm xót xa.
Tố Diệp bất ngờ mở mắt ra, rồi từ từ quay đầu lại trong bóng tối. Khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, anh nhìn thấy có hai tia sáng nho nhỏ nổ tung trong con ngươi cô, như màn pháo hoa rực rỡ, chói sáng giữa trời đêm. Một giây sau, cô lập tức quay lại, ôm chặt lấy anh.
Chỉ tại đêm nay quá quái lạ, cô bắt đầu không phân biệt được hiện thực và mộng tưởng nữa rồi.
“Sao anh lại tới đây?” Cô ôm anh khoảng một, hai phút mới ngẩng mặt lên, sự vui mừng vẫn còn hiện rõ nơi đáy mắt.
Niên Bách Ngạn siết chặt lấy cô, cúi đầu xuống, trêu chọc: “Anh sợ bị em đánh gãy cả ba cái chân.”
Tố Diệp ngượng chín, giơ tay khẽ véo lên ngực anh: “Ai bảo anh mãi chẳng nhắn lại cho em.”
“Thế nên tức tới nỗi phải ngủ ngay ngoài phòng khách sao? Còn nữa, rõ ràng anh đã nhắc em rồi. Sữa vừa bỏ ra khỏi tủ lạnh không được uống ngay.” Anh thay giày, đi vào nhà đã thấy cô nằm bò lăn trên sofa như chú gấu Pooh, dép lê thì Đông một chiếc, Tây một chiếc, trên mặt bàn vẫn còn bình sữa đã uống một nửa. Anh giơ tay sờ thử thấy vẫn lạnh ngắt.
Sắc mặt Tố Diệp lập tức thay đổi: “Em bị cô Bạch Băng đó chọc tức!”
Niên Bách Ngạn tỏ ra không hiểu. Cô bèn kể lại tường tận cho anh những gì xem được trên tivi, càng nói phẫn nộ càng dâng lên trong lòng. Cuối cùng cô tổng kết một câu: Không biết cần bao nhiêu khuôn mới đúc ra được cái loại người quái gở đó.
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày, giơ tay véo mũi cô: “Con gái con đứa sao lại ăn nói như thế hả?”
“Em mắng cô ta anh xót sao?” Tố Diệp trừng mắt.
Niên Bách Ngạn lập tức giơ tay đầu hàng, đè người xuống: “Anh thấy em được anh chiều hư rồi.”
“Anh đang lảng tránh câu hỏi của em.” Cô bị anh đè xuống, có thể cảm nhận được xúc cảm đang chộn rộn trong anh.
“Anh không hề!” Anh thành thật đáp.
Tố Diệp cười: “Thế anh thích mẫu người như cô ta sao?”
Niên Bách Ngạn nhìn cô khó xử: “Thế thì anh còn tìm em làm gì?”
Cô mím môi cười, lúc này mới ngừng chất vấn anh.
Niên Bách Ngạn lại bắt đầu thiếu nghiêm túc. Ngón tay anh men theo trán cô đi xuống, rúc vào trong chăn, luồn xuống dưới váy, nhẹ nhàng mơn man nơi bí mật của cô. Anh thì thầm bên tai cô, mang theo khao khát cháy bỏng: “Giờ em có mệt không?”
Một ám hiệu không thể rõ ràng hơn.
Tố Diệp dù có to gan thế
nào, gương mặt giờ cũng ửng hồng. Khi ngón tay anh kích thích thành công phản ứng tự nhiên trong cơ thể, cô khẽ rên lên một tiếng, giơ tay chặn anh lại: “Mệt chứ, đương nhiên là mệt rồi!”
Niên Bách Ngạn mỉm cười. Anh cúi xuống, vùi đầu vào ngực cô, khi anh hôn lên nhẹ nhàng, giọng nói trở nên hơi mơ hồ: “Em không cần động đậy, cứ hưởng thụ là được rồi.”
Tố Diệp chỉ cảm thấy ngực mình nóng ran.
Cô lập tức giữ chặt đầu anh, khẩn khoản nói: “Bách Ngạn! Chúng ta nói chuyện một lát không được sao?”
“Nói chuyện với một người đàn ông đang cuồng nhiệt thế này ư?” Anh cười, động tác thì không ngừng lại, chỉ đưa hai tay ra giữ chặt tay cô lại. Nụ hôn nóng bỏng tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Cả người Tố Diệp bắt đầu râm ran, cảm giác khô nóng khiến ruột gan cuộn trào. Cô xoay người sang một bên, né tránh đợt tấn công chính diện của anh. Anh lật người cô lại, tiếp tục mon men xuống dưới.
Cô thở dốc.
“Không phải em nhớ anh rồi sao?”
Cô nhận ra ngực anh mỗi lúc một bỏng rẫy, cô xoay người phía dưới anh: “Bách Ngạn! Em thật sự có việc nghiêm túc muốn nói với anh mà. Anh tạm dừng một chút, được không?”
Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng ngừng lại. Chỉ có điều khi anh ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng vẻ vừa tức vừa buồn cười: “Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ở trên giường à?”
“Anh yêu…” Tố Diệp nhân cơ hội ấy vội vàng rút hai tay về. Cô như một người cá trườn ra khỏi người anh, kéo tay anh lại, làm nũng: “Chuyện này với em mà nói thật sự là một chuyện cực kỳ quan trọng. Anh nghe đã, được không?”
Niên Bách Ngạn giờ như cung đã lên dây, sao bảo dừng là dừng được? Anh vươn tay ra, tóm cô lại như diều hâu tóm gà con: “Làm xong đã rồi nói.”
“Không được!” Nói cô không đỏ mặt, tim đập thình thịch là giả. Trên giường anh chắc chắn là một người tình tuyệt vời. Kinh nghiệm giường chiếu phong phú của anh đã khiến cô thở không ra hơi, cả người căng cứng, nhưng cô vẫn phải đè nén cảm xúc điên cuồng trong lòng, nói không với anh. Vì chuyện này thật sự rất quan trọng: “Anh nhất định phải nghe em nói trước.”
Cô không ngốc. Từ đôi mắt đen đặc đó của Niên Bách Ngạn có thể nhìn thấy ngọn lửa đang đè nén. Nếu cứ để mặc anh, với khí thế bừng bừng này, e là anh sẽ dày vò cho cô không còn sức lực làm việc khác nữa, thế nên nhất định phải nói chuyện trước.
Thấy cô không giống như cố tình né tránh chuyện tình cảm, Niên Bách Ngạn đành phải nhẫn nhịn một lúc. Anh dựa lên đầu giường, thuận tay kéo cô vào lòng: “Để anh đoán xem là chuyện gì nhé.”
Cô ngước lên, nhìn đến cằm anh. Anh cúi đầu cười: “Em có thai rồi?”
Hợ…
Tố Diệp ngẩn người. Sau khi nhìn thấy niềm vui quen thuộc lại lan tràn trong đôi mắt anh, cô lắc đầu như trống bỏi: “Không, em không mang thai.”
Niên Bách Ngạn cũng không bực: “Vậy thì anh thật sự chẳng nghĩ ra còn chuyện gì quan trọng nữa cả.” Còn quan trọng hơn cả màn hoan ái của nam nữ? Nhất là vào lúc này, có trời biết bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô là máu trong người anh lại cuộn trào, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô yêu kiều nằm dưới người anh.
Nhưng gương mặt Tố Diệp rất nghiêm túc. Cô bò lên ngực anh: “Là chuyện có liên quan tới Yêu Yêu.”
Cô tự nhận mình tuyệt đối không phải loại người trọng sắc khinh bạn. Nhất là khi đối diện với cơ thể tuyệt đẹp cùng kỹ thuật siêu đẳng của Niên Bách Ngạn, cô càng phải giữ vững nguyên tắc đối xử với bạn bè của mình. Chuyện của Yêu Yêu nhất định phải nói với anh ngay lập tức. Trước kia chuyện của Xương Đồ đã nhắc nhở cô không được coi thường cách hành xử công tư phân minh và thái độ nghiêm khắc của Niên Bách Ngạn đối với cấp dưới. Hiếm hoi lắm cô mới được gặp anh một lần, hôm nay không nói lần gặp tiếp theo không biết phải tới bao giờ. Chuyện này lại không thể nói qua điện thoại được.
Niên Bách Ngạn nghe xong suýt nữa thì muốn bóp cổ cô. Anh hơi nghiêng người, nhấn mạnh: “Đầu tiên là Bạch Băng, giờ lại tới Lâm Yêu Yêu. Diệp Diệp à! Chúng ta có thể đừng mang chuyện của những người phụ nữ khác lên giường được không?”
“Nghe em nói hết đã.” Cô lập tức nhẹ nhàng, cách tốt nhất bây giờ chỉ có làm nũng thôi.
Quả nhiên, tâm trạng của Niên Bách Ngạn thoải mái hơn nhiều. Một lúc sau anh thở dài: “Chẳng phải cô ấy đã tỉnh lại rồi sao?”
“Tỉnh lại thì tỉnh rồi, nhưng mà…” Tố Diệp như một con mèo nhỏ dính sát vào người anh. Cô nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn lên ngực anh, cái điệu bộ ân cần rõ ràng chỉ có khi cần nhờ vả: “Người ta muốn giúp cô ấy xin nghỉ thêm một thời gian nữa.”
“Thì ra em lo lắng chuyện này. Em yên tâm đi, phúc lợi liên quan tới việc nghỉ bệnh của công ty rất hậu đãi. Yêu Yêu lại làm ở một bộ phận quan trọng như giám định, công ty sẽ đặc biệt chiếu cố tới cô ấy.”
~Hết chương 250~