Khu nhà họ Diệp nằm trong một nơi thanh nhã, nên mỗi khi đêm về lại vô cùng yên tĩnh. Khác với những căn nhà trong nội thành, dù đã cửa đóng then cài thì trong đêm dài đằng đẵng vẫn rạo rực đèn đường và những âm thanh ồn ã.
Tố Diệp dạo nhanh qua vườn hoa một vòng rồi quay về. Đúng như Diệp Ngọc nói, sâu trong vườn hoa, đêm xuống có rất nhiều sương. Giày của cô đã bị ướt nhẹp rồi. Lúc men theo từng bậc thang dài quay trở về phòng, cô vô tình bắt gặp một người đi tới, định hình lại mới nhận ra đó chính là Tiểu Giả hồi chiều đã miêu tả cho cô chuyện về nữ quỷ sinh động như thật. Anh ta cúi gằm, cầm theo một cây đèn pin trong tay, nhìn thấy Tố Diệp quả thực đã hết hồn một phen.
Sau khi biết chuyện cô ra vườn hoa, Tiểu Giả vô cùng kinh ngạc, vội vàng xua tay nói cô đừng đi nữa, nữ quỷ đó quả là kinh dị.
Tố Diệp ngẫm nghĩ gì đó giây lát. Tiểu Giả đang định rời đi thì cô gọi giật anh ta lại: “Anh nói nữ quỷ đó bò ngoài cửa sổ phòng nào?”
Tiểu Giả cầm đèn pin lên soi, rồi chỉ vào một trong những ô cửa kính, nói với Tố Diệp rằng chính là khung cửa đó. Ánh sáng của đèn pin bị ngọn đèn lớn trước cửa nhà phản chiếu ngược lại, trông tối đi rất nhiều. Nhưng căn phòng đó cũng không hề sáng đèn nên chiếc đèn pin ít nhiều cũng có tác dụng.
Tố Diệp nhìn lên theo ánh sáng của ngọn đèn. Khung cửa sổ đó tối thui, hệt như ánh mắt của một con quái thú đang mai phục trong đêm đen, trống rỗng và tĩnh mịch, yếu ớt khúc xạ một tia sáng giá lạnh.
“Trừ phi chính mắt tôi nhìn thấy ma, nếu không chắc chắn có kẻ đang giở trò.” Cô cắn chặt răng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Tiểu Giả hốt hoảng, nét mặt trắng bệch, bảo cô đừng có nói bừa.
Tố Diệp quay trở về phòng, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ. Quầng sáng dịu dàng làm bóng hình cô lan ra không còn dấu vết. Vừa từ bên ngoài trở về, cô cảm thấy hơi lạnh, bèn lấy điều khiển tăng nhiệt độ của điều hòa lên. Chẳng mấy chốc, nằm trên sofa, cô đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cô liếc nhìn đôi giày của mình. Nước sương đã khô, chỉ còn những vệt nước loang lổ để lại trên bề mặt.
Đều tại Niên Bách Ngạn, đang yên đang lành chẳng biết bị trúng gió gì nữa?
Đầu tiên là mắng cho các cán bộ cao cấp trong công ty một trận té tát, sau đó lại mâu thuẫn với Niên Bách Tiêu, giờ nhìn thấy cô lại tỏ ra thờ ơ, hờ hững. Tố Diệp nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với anh chỗ nào. Cuối cùng cô rút ra một kết luận: Nhất định là anh sợ người nhà họ Diệp nghi ngờ. Dù sao thì anh và Diệp Ngọc vẫn chưa tuyên bố ly hôn, quá thân mật với cô chắc chắn chỉ giúp cho người ngoài nắm được sơ hở.
Nghĩ như vậy, Tố Diệp cảm thấy tâm trạng khá lên đôi chút, cũng chẳng so đo dáng vẻ kỳ quái khó hiểu của anh trong vườn hoa nữa.
Tố Diệp là một người rất giỏi hóa giải tâm lý của bản thân, luôn đơn giản hóa mọi việc. Thế nên khi rất nhiều việc cùng lúc đổ xuống, tư duy của cô sẽ lập tức điều chỉnh những cảm xúc tiêu cực của bản thân, tập trung toàn bộ sự chú ý vào một việc duy nhất.
Cô đặt điều khiển lên mặt bàn, rồi kéo gối ôm lại, sau đó tiếp tục lôi tài liệu nhân sự mang theo bên người ra xem. Toàn bộ nội dung đều là lý lịch của những người làm trong nhà họ Diệp. Cô đọc đi đọc lại mấy lần, không phải cô nghi ngờ mà cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, hai mí mắt cô đã bắt đầu đánh nhau. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã quá mười hai giờ rồi.
Xem ra tối nay chắc là không có chuyện gì xảy ra.
Tố Diệp hơi thất vọng. Buông tập tài liệu trong tay xuống, cô lại bất giác nhớE tới Niên Bách Ngạn, chẳng biết anh đã ngủ hay chưa.
Dòng không khí của điều hòa chầm chậm lướt qua mặt mang theo chút khí nóng. Ban nãy cô chỉnh cao nhiệt độ lên, thế nên giờ gò má cứ nóng bừng bừng. Đang định cầm điều khiển hạ nhiệt độ thấp xuống một chút, tay cô đột ngột khựng lại.
Tư duy dường như trong khoảnh khắc được mở ra một cánh cửa nhỏ, len lỏi vào một tia sáng, khiến cho bao suy nghĩ rối rắm trong đầu óc bất chợt lóe lên một linh cảm!
Vì trong nhà họ Diệp có khá nhiều người sinh sống, tuổi tác lại lớn nhỏ không đều, có người cao tuổi cũng có thanh niên, thế nên ban đầu cả nhà họ Diệp đều không lắp điều hòa trung tâm, chính là để tiện cho yêu cầu nhiệt độ khác nhau của những người khác nhau.
Năm nay thu ấm, thế nên ban ngày có đủ ánh nắng để làm ấm cả phòng. Đến buổi tối nhiệt độ cũng không quá thấp, không còn sương đêm lạnh giá như mùa thu của mấy năm về trước nữa.
Sau bữa tối, cô vô tình nghe thấy quản gia quở trách một người làm. Hình như người đó đã vào phòng của Diệp Hạc Thành. Quản gia mắng anh ta như tát nước vào mặt. Người làm đó rất ấm ức, nói gì mà anh ta chỉ mang điều khiển điều hòa vào phòng ông hai, nếu không ông hai quay về mà không tìm thấy sẽ nổi giận, ông hai trước nay vẫn rất sợ lạnh.
Tố Diệp ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc điều hòa trong phòng mình. Nó có một lỗ thông hơi cố định, gió ấm sẽ được đẩy từ trong đó ra. Cô lại gần, lúc này mới bất ngờ hiểu ra tại sao căn phòng này lại thoang thoảng mùi chanh.
Trong nhà họ Diệp, người sợ lạnh nhất chính là Diệp Hạc Thành, cũng tức là, ông ta sẽ phải là người bật điều hòa đầu tiên.
Nghĩ tới đây, một số mạch suy nghĩ bỗng chốc đứt đoạn. Rất nhiều mảnh ghép hỗn loạn không thể khớp nhau. Tố Diệp nhíu mày rất chặt. Cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó chưa thể nói rõ ràng. Cô lại đập tập tài liệu nhân sự lên mặt bàn. Thôi vậy, xem ra ngày mai cô phải đi hỏi thăm thêm một số chuyện mới được.
Mệt mỏi cả một buổi tối mà chẳng thu hoạch được thứ gì.
Tố Diệp cũng rã rời rồi, vừa ngáp ngủ vừa đi vào phòng tắm.
Ngâm nước nóng một lúc cho thoải mái, cô thay một chiếc áo ngủ dùng một lần rồi bước ra. Cô tắt đèn phòng ngoài, rồi uể oải đi vào phòng ngủ.
Đang đi về phía giường lớn, Tố Diệp bỗng cảm thấy bầu không khí có vẻ bất thường.
Da đầu cô chợt căng ra, lập tức nâng cao cảnh giác.
Đang chuẩn bị chạy nhanh về phía đầu giường để bật đèn, khóe mắt cô liếc thấy một cái bóng lao về phía cô. Bầu không khí
bất thường ấy trở thành một tốc độ cực nhanh, vọt về phía cô.
Cô đang định hét lên, miệng bỗng bị một bàn tay chắc khỏe bịt chặt.
Cô bất giác định mở miệng ra cắn, một giây sau cả người đã bị đẩy mạnh lên giường, khiến cô suýt nữa thì nôn cả bữa tối ra ngoài. Đang chuẩn bị đánh trả thì cổ tay cũng bị một cánh tay giữ chặt, ngay sau đó một giọng nói trầm trầm ép xuống: “Đừng sợ… anh đây!”
Một thanh âm quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Tố Diệp bỗng chốc mất đi sức phản kháng, hệt như quả bóng da xì hơi, sự căng thẳng ngập tràn lồng ngực cũng đột ngột biến mất. Khi người đàn ông buông tay ra, cô nằm xụi lơ trên giường, đem hết toàn bộ sức lực còn lại dồn vào đầu ngón tay, véo mạnh lên cánh tay anh: “Sao anh lại hù em?”
Anh đã tắm rửa bằng một thứ dầu tắm xa lạ, đã thay thế phần nào mùi gỗ mộc nhẹ nhàng trên người. Khó trách cô không thể nhận ra anh ngay lập tức.
Niên Bách Ngạn vẫn đè lên người cô, không hề cử động. Cánh tay rắn chắc bao quanh eo cô, khẽ cười thầm trong bóng tối.
Trong phòng chỉ còn lại ánh trăng, còn bị lớp rèm màu trắng che đi không ít. Cô quay đầu, men theo đó ngắm nhìn gương mặt Niên Bách Ngạn. Dưới trăng trông anh càng anh tuấn, như thực như mơ.
Tố Diệp bỗng có chút ấm ức, cô hơi dựng người dậy, cất lời kháng nghị: “Chẳng phải anh đi theo Diệp Ngọc về phòng sao? Em còn tưởng tối nay anh ở lỳ bên phòng chị ta rồi.”
“Em ghen sao?” Niên Bách Ngạn như cười như không. Đôi mắt đó như mặt biển về đêm, thâm sâu và u ám khiến người ta phải e sợ.
Tố Diệp cảm thấy nhìn anh từ góc độ này có phần kỳ lạ, nhất là rõ ràng thấy anh đang cười nhưng trong đáy mắt lại chẳng hề có cảm giác vui vẻ. Cô cắn môi, hừ một tiếng: “Ai thèm ghen!”
Nói giận thật thì là giả. Dù sao anh cũng đã từng giải thích với cô chuyện giữa mình và Diệp Ngọc. Hơn nữa, đàn ông nếu ăn vụng thật, e là có muốn quản cũng chẳng quản nổi, huống hồ là một người đàn ông như Niên Bách Ngạn. Mỗi ngày chẳng biết có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp nhào vào lòng anh. Nếu không cố gắng để bản thân tin tưởng anh thì sau này sống sẽ rất mệt mỏi.
Chỉ cần trái tim của anh vẫn hướng về cô là được, không phải sao?
Nếu không tối muộn như thế này anh đã chẳng tới đây.
Đang định xoay người lại ôm anh, nũng nịu mấy câu rằng mình rất nhớ anh, ai ngờ Niên Bách Ngạn bỗng rút tay ra, hơn nửa người đè lên lưng cô, vùi mặt vào tóc cô. Tiếng cười khe khẽ quay vòng nhẹ nhàng bên tai cô: “Giờ đến cả ghen em cũng không thèm sao?”
“Đúng thế! Tại sao em phải ghen?” Tố Diệp vui thầm, cố ý trêu chọc anh. Cộng thêm hơi thở nóng hổi của anh lướt qua làm cổ cô ngứa ngáy. Cô bèn rụt cổ lại, quay đầu sang một bên.
Nhưng Niên Bách Ngạn bất ngờ xoay mặt cô lại, áp môi xuống bên tai cô, nói một như đùa như thật: “Em không yêu anh sao?”
“Anh đừng đùa nữa!” Tố Diệp cười khẽ, né tránh bờ môi anh. Anh đến thì tốt rồi. Chuyện Diệp Hạc Thành bị trúng độc cô còn mấy nghi vấn muốn hỏi ý kiến anh.
Niên Bách Ngạn đột ngột gia tăng sức mạnh, vẫn đè chặt trên người cô, mở miệng ngậm lấy vành tai cô, khiến cô giật nảy mình, chợt thấy anh hỏi khẽ: “Vậy người nào mới được em ghen?”
Tố Diệp thấy lạ vì sự cố chấp của anh. Cô muốn quay lại nhìn sắc mặt của anh nhưng tiếc là không đủ sức chống chọi lại, chỉ có thể thở hổn hển cầu xin: “Được rồi, được rồi! Em ghen là được chứ gì. Anh làm em không thở nổi nữa rồi.”
“Sao nghe như đang bố thí vậy?” Niên Bách Ngạn hừ một tiếng, bàn tay lần tới bụng cô, kéo một cái, cởi váy ngủ của cô ra, bàn tay cũng tiện đà len vào trong.
Tay anh hơi lạnh, khiến cô nổi cả da gà, bèn run lên: “Lạnh quá…”
“Em sẽ nóng lên ngay bây giờ!” Niên Bách Ngạn cởi phăng áo ngủ của cô ra.
Cứ như vậy, đôi chân ngọc ngà của Tố Diệp lộ ra trong không trung, bị ánh trăng bàng bạc soi rọi càng trở nên trắng trẻo, nhẵn mịn như ngọc.
Tố Diệp không ngờ ngay trong nhà họ Diệp mà anh lại lớn mật đến vậy. Cô giật mình, vòng tay ra sau nắm lấy cổ tay anh, liều mạng lắc đầu: “Anh điên rồi! Đây không phải nhà anh, cũng không phải nhà em, sẽ bị người khác phát hiện đấy.”
“Em sợ sao?” Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, hơi thở nóng hầm hập vẫn quẩn quanh bên tai cô: “Hay là không thích?”
“Bách Ngạn…”
Từng ngón tay Niên Bách Ngạn như châm lửa trên người cô. Anh tiếp tục vòng ra trước chiếm lấy nơi đầy đặn của cô, vầy vò xoa nắn như thương xót lại như tham lam chiếm hữu. Cô hét lên một tiếng. Bờ môi anh men theo tai cô, nhẹ nhàng đi xuống môi, dịu dàng và thân thiết, nhưng lại có chút gì lạnh nhạt và xa cách: “Lén lút chẳng phải càng kích thích hơn sao? Anh tưởng em sẽ thích như vậy hơn?”
Cả người Tố Diệp chợt run lên, cô lắc đầu.
“Hay là em muốn kích thích hơn nữa?” Ngón tay Niên Bách Ngạn men theo bụng cô lướt xuống, lách vào giữa hai chân cô. Anh cười nhạt: “Ví dụ như chúng ta sẽ ra ban công, lúc tình cảm sẽ để cho tất cả mọi người nhìn thấy sự phong tình của em, hử?”
Tố Diệp bàng hoàng, không biết vì những lời anh nói hay vì ngón tay anh chợt đâm vào. Niên Bách Ngạn lập tức cúi xuống, hôn mạnh bạo lên môi cô, bịt kín tất cả mọi lời nói, có thể là những lời anh thích nghe, hoặc những lời anh sợ phải nghe thấy…
~Hết chương 317~