Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Đêm tối, lòng hoang mang


trước sau

Đêm đã khuya.

Nhà họ Diệp náo động cả một ngày dài, cuối cùng cũng im ắng.

Kim đồng hồ chạy từng giây tích tắc trên tường, trong một khung cảnh yên tĩnh thế này càng khiến lòng người thêm hoang mang .

Tố Diệp nằm dựa trên giường, ngước mắt nhìn giờ. Sắp tới mười hai giờ đêm rồi.

Cô lại cụp mắt xuống, tiếp tục đọc sách.

Nhưng tâm tư không thể tập trung vào cuốn tiểu thuyết.

Cô vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi, chờ một sự việc bất thường xảy ra.

Lại mười lăm phút bình yên trôi qua. Tố Diệp đặt cuốn sách xuống, vặn tối ngọn đèn trong phòng. Cô đang chuẩn bị nằm xuống, bỗng có một âm thanh khẽ khàng, mơ hồ vang lên. Chiếc đèn đầu giường “rẹt” một tiếng, ánh sáng chập chờn giây lát, nhưng vẫn chưa tắt hẳn.

Cả người Tố Diệp nổi lên một sự cảnh giác. Cô trèo xuống giường nhanh gọn, rón rén bước ra khỏi phòng.

Phòng của cô nằm ở tầng hai. Cách một lan can là có thể nhìn thấy phòng khách tối thui ở tầng một.

Tối nay tất cả người làm đều đã đi nghỉ. Chính cô yêu cầu như vậy, với mục đích muốn “tụ tập” cùng nữ quỷ áo đỏ đó.

Cả một căn nhà cũ im phăng phắc. Thời gian này, e là chỉ còn mình cô vẫn thức. Hoặc có lẽ Diệp Ngọc và Nguyễn Tuyết Mạn cũng sợ hãi tới mất ngủ. Việc này, Tố Diệp không lo hết được.

Cô đặt chân rất nhẹ nhàng. Từng ngón chân trần dẫm lên nền đất sẽ phát ra những tiếng kẽo kẹt rất khẽ. Nhà họ Diệp một khi sử dụng đồ gỗ luôn lắp đặt loại gỗ cao cấp nhất. Cả nền nhà cũng vậy, vì thế khi dẫm lên sẽ phát ra tiếng vang chỉ gỗ mới có.

Tố Diệp đứng trong bóng tối, cố gắng để mắt mình thích ứng với ánh sáng.

Đèn trong phòng khách chẳng biết đã tắt lịm từ khi nào. Cô còn nhớ rõ, trước khi cô về phòng, đèn vẫn còn sáng.

Bầu không khí kỳ lạ một cách quái gở.

Đến cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng trở nên mơ hồ, giống như bị tầng tầng lớp lớp vải mỏng che phủ, chỉ có thể thoắt ẩn thoắt hiện tỏa ra một quầng sáng mờ mờ ảo ảo.

Bóng hình Tố Diệp được giấu trong lớp ánh sáng yếu ớt ấy, rồi bị kéo ra rất dài rất dài.

Cô bước từng bước xuống cầu thang.

Hai chân bỗng cảm thấy tê tái.

Khi cô đi tới tầng một thì âm thanh ấy không còn nữa, tất cả lại chìm trong một màn đêm tăm tối và lặng lẽ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, định bụng đi vào nhà bếp, rót một cốc nước. Cô đứng hứng nước. Tiếng nước chảy chậm rãi trong cái tĩnh mịch càng làm đôi tai nhức nhối.

Bỗng có gió thổi qua.

Da đầu Tố Diệp dựng lên, ngay sau đó cô cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô cầm chặt ly nước, quay phắt đầu lại.

Phía sau lưng cô… không một bóng người.

Cô quay đầu trở lại. Khung cửa sổ phòng bếp không biết đã bị mở hé ra một khe nhỏ từ lúc nào. Gió luồn vào nhà từ khe hẹp này.

Cô đặt cốc nước xuống, đang định bước tới thì trong giây lát đầu óc bỗng quay cuồng.

Tố Diệp hít sâu một hơi, cắn chặt răng đi ra khỏi nhà bếp.

Đi lên lầu, cô hơi lạnh một chút.

Gió vù vù như xuyên vào tận cơ thể, cả xương cốt cũng theo đó trở nên tê dại.

Cô giơ tay đẩy cửa phòng ngủ.

Nhưng cửa tự động được mở ra, phát ra những tiếng rung rinh rất nhẹ…

Tố Diệp đột ngột dừng bước. Cô nhớ rất rõ, ban nãy đi ra khỏi phòng, mình đã đóng cửa rất chặt.

Khí lạnh theo sống lưng nhanh chóng lan tỏa. Mỗi một lỗ chân lông cố gắng mở rộng, tựa như chỉ muốn hóa thành hàng ngàn đôi tay, hàng ngàn đôi mắt để thay não bộ của cô phân biệt một luồng nguy hiểm chưa rõ tên ở trong phòng.

Có một khoảnh khắc, Tố Diệp thật sự rất sợ, thậm chí còn nghĩ tới chuyện lập tức quay đi, chạy tới phòng khách, gọi điện cho Niên Bách Ngạn.

Nhưng suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu đã bị cô kìm chế. Cho dù có ma thật, thì hôm nay cô cũng phải bắt nó hiện hình cho bằng được!

Cô lại cố hít thở sâu mấy hơi, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Ngọn đèn trong phòng ngủ đã tắt hoàn toàn.

Lúc cô đi, nó vẫn còn sáng.

Cô giơ tay sờ lên công tắc trên tường, một tiếng “tách” đã vang lên mà vẫn chỉ là bóng tối bao bọc.

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Tố Diệp, có hai suy nghĩ hiện lên ngay lúc này.

Một là, trong phòng này bây giờ không chỉ có một mình cô.

Hai là, hệ thống đèn của phòng này đã bị hỏng, có lẽ có người nào đó đã kéo cầu dao nhánh.

Tố Diệp cố gắng nắm chặt tay, đứng trước cửa, cắn chặt răng. Cô đóng cửa lại, rồi khóa trái.

Ánh mắt nhanh chóng lướt đi khắp bốn góc phòng. Nhờ có ánh trăng mờ mờ, cô cảm nhận được trong phòng không có gì bất thường. Vậy thì chỉ còn phòng ngủ của cô…

Cô bước từng bước lại gần phòng ngủ.

Cánh cửa cũng khép hờ y như thế.

Cô đẩy ra, bước vào, trước mắt là một khoảng trắng như sương mù, không thể nhìn rõ thứ gì.

Cô dụi mắt, lúc này mới có thể giúp tầm nhìn ổn định trở lại.

Phòng ngủ yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Tố Diệp cảnh giác kiểm tra xung quanh, không có chỗ nào đáng nghi.

Đầu óc càng lúc càng mê man, cô bèn ngồi lên giường, cố gắng để mình tập trung một chút.

Một giây sau, tấm thảm dưới đất đột nhiên phát ra tiếng kẽo kẹt.

Ngay sau đó, Tố Diệp thấy hai mắt cá chân như bị thứ gì đó quấn lấy, vô cùng lạnh lẽo.

Tim cô bất thình lình đập lỡ một nhịp. Cô bật dậy, dùng hai chân đá thật mạnh, thứ đó cũng biến mất.

Cô ngồi gọn lên giường, hai tay nắm chặt ga giường. Sau đó, nhờ có một chút ánh sáng mỏng manh của trăng trời, cô mới nhìn rõ được có thứ gì đó xuất hiện dưới chân giường.

Nó chầm chậm bò lên từng một chút…

Là một cái bóng đỏ tươi. Đuôi váy rất dài, tay áo cũng rất dài. Thứ đó từ từ đứng dậy.

Suýt nữa thì Tố Diệp cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Tóc của nó cũng thướt tha, gần như chạm tới sàn nhà…

Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc như đóng băng. Tố Diệp chỉ còn sức mở to hai mắt, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, đến hét to cũng không hét nổi.

Cô giương mắt nhìn thứ đó dường như đang định làm gì.

Nó từ từ xoay người, vẫn rất chậm rãi…

Tố Diệp nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.

Khi nó hoàn toàn đối mặt với cô, tim cô gần như bắn ra khỏi lồng ngực!

Phía trước phía sau đều là tóc, giống hệt như miêu tả của Nguyễn Tuyết Mạn!

Lúc này, Tố Diệp không chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực, còn nghe được tiếng từng khớp xương răng rắc kêu…

Cái bóng trước mặt bắt đầu mờ dần.

Xung quanh u ám, lạnh ngắt đến kinh hồn.

Cô chỉ nhìn thấy nó từ từ hướng về phía mình, từng bước từng bước, nhưng không giống như đang đi, mà giống như đang bay hơn. Tố Diệp có thể ngửi được cả mùi một lạnh lẽo toát ra từ nó.

Nó giơ cánh tay ra, một cánh tay nhợt nhạt, mười ngón tay ghê người như mười chạc cây khô. Móng tay được sơn đỏ nhức mắt như máu tươi. Giây phút nó nhào về phía cô, cô nhìn thấy gương mặt trắng bệch dưới mái tóc dài ấy!

Có một con ngươi vẫn còn đảo qua đảo lại trong hốc mắt!

Tố Diệp không kịp né, cổ bị nó bóp rất chặt. Nó phát ra những tiếng gào khóc thảm thiết đến đinh tai, thứ phả vào mặt cô là một luồng oán khí nặng nề và rõ nét.

Con người khi rơi vào tình huống nguy hiểm nhất sẽ lập tức tự phòng vệ.

Lúc bị bóp cổ sắp tắt thở tới nơi, cô bèn giơ tay giữ chặt lấy mặt trong cánh tay nó. Cô bất chợt khựng lại nhưng tiếp tục phản ứng rất nhanh, giơ một chân lên, nhằm trúng ngực nó mà đá.

Cô thấy nó hự một tiếng, lực bóp cổ cô cũng nhẹ đi không ít.

Cô bèn nhân cơ hội đó công kích lại, bất ngờ ôm chặt đầu nó, rồi tung một đấm trúng ngay thái dương.

Thứ đó kêu lên một tiếng, rồi vội đẩy cô ra.

“Mày rốt cuộc là ai?” Tố Diệp gào lên. Vào lúc vừa nhìn thấy nó, cô còn tưởng mình gặp ma thật. Cho tới khi nó bóp cổ cô, còn cô giơ tay chạm vào cánh tay nó.

Ngón tay thứ này tuy lạnh lẽo nhưng cánh tay lại có chút hơi ấm, chứng tỏ nó là người, không phải là ma!

Đối phương thấy tình thế bất ổn, quay đầu chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tố Diệp hăm hở đuổi theo.

Thứ đó liều mạng kéo cửa, nhưng không ngờ Tố Diệp đã khóa trái từ trước. Trong tình thế cấp bách, nó bèn vớ lấy con dao gọt hoa quả trên mặt bàn, bổ về phía Tố Diệp. Tố Diệp hét lên, lập tức né người. Cả người cô đập ngay vào thành cửa sổ, đau tới nỗi suýt nữa thì cô kêu thành tiếng.

Trong bóng tối, đối phương đâm trượt nhưng lập tức quay ngược lại, nhắm tiếp về phía cô.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn tạp, ngay sau đó có người đập rầm rầm vào cửa.

Tố Diệp đã không còn sức chạy ra mở cửa, chỉ có thể đọ sức với đối phương. Nhưng không hiểu sao đầu cô càng lúc càng choáng váng, trước mắt mờ tịt. Cô không tránh được nữa, chỉ thấy một tia sáng lóe lên trước mắt. Cô thức giơ tay lên đỡ, một giây sau từ cổ tay truyền tới một cơn đau nhức nhối, một mùi máu tanh nồng xộc lên mũi.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có người dốc toàn lực phá cửa xông vào. Trong bóng tối vang lên tiếng hét quen thuộc: “Diệp Diệp!”

Đối phương đang giơ dao lên chần
chừ giây lát. Thấy tình hình không ổn, nó lập tức nhảy thoát thân từ ô cửa sổ của căn phòng.

Tố Diệp bị bất ngờ, chạy tới bên cửa sổ, không suy nghĩ gì cũng lao xuống theo!

“Diệp Diệp!” Là tiếng hét gần như phát điên của Niên Bách Ngạn.

Độ cao của tầng hai đủ để gãy xương.

Người đó sau khi nhảy xuống bị thương không hề nhẹ nhưng vẫn cố gắng bò lết, khập khiễng chạy về phía trước. Tố Diệp sợ rằng không kịp bắt nó, mới nhảy theo xuống.

Thế nên khi Niên Bách Ngạn nhào tới bên cửa sổ, giơ tay ra nhưng không kịp túm áo Tố Diệp lại, anh cũng lập tức cởi áo khoác, nhảy xuống dưới trước sự chứng kiến của rất nhiều người theo anh đi vào phòng!

Một tiếng hét kinh hoàng vang lên!

Tố Diệp khi rơi xuống để hai tay chạm đất trước. Đây là kỹ thuật cô học được khi đi leo núi bao năm nay. Bất luận là khi nào cũng không được để đầu gối chạm đất. Cộng thêm trước cửa sổ lại có một cây ngân hạnh. Đừng tưởng nó chỉ để làm cảnh, chính nó đã cứu mạng cô. Cô ngắm chuẩn thấy nó nên mới nhảy xuống. Trong quá trình rơi xuống, chân cô cố gắng hướng về phía thân cây ngân hạnh, như vậy mới có thể hòa hoãn tốc độ rơi. Sau đó chân cô bám chặt vào thân cây. Khi tiếp tục rơi xuống, bàn tay vừa hay có thể đập xuống đất, bảo vệ được cơ thể không bị thương ở mức độ cao nhất.

Còn Niên Bách Ngạn lợi dụng kỹ thuật vắt áo khoác lên cành cây ngân hành, khi rơi từ tầng hai xuống sẽ có được một sự hòa hoãn tuyệt vời, cuối cùng là nhún người nhảy xuống.

Thế nên khi Tố Diệp đứng dậy định đuổi theo, Niên Bách Ngạn đã nhảy xuống, dậy nhanh hơn cô, rảo bước đuổi về phía nữ quỷ đã bỏ chạy.

Trên tầng hai lại vang lên tiếng thét uy nghiêm của Diệp Hạc Phong: “Xuống dưới nhà truy bắt cho tôi!”

Tố Diệp đứng dậy nhưng cảm thấy cơ thể mỗi lúc một nặng, hai chân lại mềm nhũn, tê bại dưới đất. Máu ở cổ tay cô không ngừng chảy, vết thương rất sâu, nhưng cô lại không thấy đau.

Một đám người nhanh chóng đuổi theo. Sau đó cô loáng thoáng nghe thấy tiếng hét kinh người của Diệp Hạc Phong. Cô được Diệp Hạc Phong đỡ dậy. Ông nắm cổ tay cô rất chặt, sau đó phẫn nộ gào lên: “Mau gọi bác sỹ tới đây! Con gái tôi bị thương rồi!”

Sống mũi Tố Diệp chợt cay xè.

“Tiểu Diệp à! Con sao rồi? Tại bố không tốt, bố không nên để con can dự vào chuyện này…” Diệp Hạc Phong thấy cô chảy máu, khiếp vía tới nỗi giọng nói cũng run rẩy.

Tố Diệp mơ màng, hai chân nặng như đổ chì.

Nhưng không xa lại có một tiếng thét thảm thiết lọt vào tai cô. Cả người cô run lên, lẩm bẩm: “Bách Ngạn… Bách Ngạn!”

Suy nghĩ đầu tiên của cô là Niên Bách Ngạn đã xảy ra chuyện!

Cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội đẩy Diệp Hạc Phong ra, dốc hết sức nhào về phía trước, nhưng bước chân bắt đầu lảo đảo loạng choạng.

Diệp Hạc Phong phía sau sợ hãi, nhanh chóng chạy theo.

Phía sau là Diệp Ngọc.

Cuối cùng, Tố Diệp chạy tới nơi có ánh sáng, mới nhìn rõ Niên Bách Ngạn đang đè chặt nữ quỷ đó dưới đất. Tiếng hét ấy là của nữ quỷ, một sự tuyệt vọng đến chói tai.

Đám người làm lúc này cũng không sợ nữa, lần lượt bước tới cùng giúp giữ nữ quỷ.

Lúc này Niên Bách Ngạn mới phát hiện ra Tố Diệp không ổn, lại hoảng hốt khi thấy cổ tay cô chảy đầy máu. Anh sải bước tới, ôm chặt cô một giây trước khi cô ngất lịm đi.

Cô bất lực dựa vào lồng ngực Niên Bách Ngạn, ngước mắt lên nhìn anh, khó khăn nở một nụ cười: “Tốt quá rồi…” Cô muốn nói, anh không sao là tốt rồi, nhưng miệng không còn chút sức lực nào.

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn lập tức tháo cà vạt, quấn chặt quanh vết thương của cô, sự căng thẳng trên gương mặt đã không thể che giấu.

Tố Diệp cố gắng nghiêng đầu. Khi tất cả ánh đèn pin đều hướng về phía nữ quỷ đó, bỗng thấy có người hét lên: “Trời ạ, là Tiểu Giả!”

Ai nấy đều kinh ngạc.

“Đánh chết hắn ta cho tôi!” Là tiếng hét phẫn nộ của Niên Bách Ngạn.

Đám người lại khiếp sợ, nhưng không ai dám trái lời, bắt đầu đấm đá vào người Tiểu Giả.

“Đừng…” Tố Diệp đã không còn nghe rõ Niên Bách Ngạn nói gì nữa, chỉ mơ hồ nhìn thấy sắc mặt anh vô cùng hung dữ, lại thấy hành vi của đám người làm, cô dùng nốt chút sức lực cuối cùng của mình để thốt lên một câu: “Đừng làm hại anh ta…”

Ngay sau đó, trước mắt tối đen, cô không còn biết gì nữa…

Tố Diệp không biết mình đã thiếp đi bao lâu.

Chỉ lờ mờ cảm nhận được cả người mình mệt mỏi rã rời như vừa băng qua trăm núi ngàn sông.

Trong cơn mê man, cô nhìn thấy rất nhiều người. Đó là một trấn nhỏ với con đường đá màu xanh, giấy vàng bay đầy trời, những chiếc đèn lồng đung đưa, phát những thanh âm u rợn trong gió…

Có một cậu bé luôn nắm chặt tay cô, chạy thục mạng. Dáng người nhỏ bé nhưng dường như sức mạnh vô biên.

Cô thấy mình vấp ngã, đám người phía sau cùng lúc đó cũng nhào về phía họ.

Cậu bé ấy che chắn cho cô, cánh tay đã bị thương, máu tươi không ngừng chảy. Cô sợ hãi òa khóc. Cậu bé hét về phía cô: Mau chạy đi…

Rồi khung cảnh trước mặt bỗng thay đổi. Đó là ngọn núi tuyết sừng sững giữa đất trời. Cô cheo leo lưng chừng núi. Cách đó không xa là một hình bóng đang khẽ mỉm cười với cô. Nhưng một giây sau, sợi dây bỗng đứt đoạn…

Nhưng cô không cảm thấy đau thương, chỉ cảm thấy mình chìm trong một cảm giác ấm áp. Cô khẽ mở mắt ra. Đó là một vòm ngực rộng lớn. Cô nhìn không rõ gương mặt người đàn ông, nhưng luôn yên tâm dựa vào lòng anh, bật cười khanh khách: Tưởng Bân, Tưởng Bân! Anh sẽ mãi mãi yêu em như vậy sao…

Còn em thì sao?

Người đàn ông đó hỏi.

Có chứ, chỉ cần anh yêu em, em cũng sẽ mãi mãi yêu anh…

Không hiểu sao, một sự chua xót bỗng dâng lên trong lồng ngực.

Sương mù trước mắt mỗi lúc một dầy đặc. Trong mông lung, cô lại nhìn thấy một gương mặt. Đó là Niên Bách Ngạn. Anh lo lắng mà tình cảm, khẽ gọi tên cô. Sau đó là Kỷ Đông Nham, anh ấy nói với cô rằng: Em mau tỉnh lại đi. Khi cô cố gắng mở mắt ra, lại thấy Niên Bách Tiêu nhắng nhít hỏi mình: Này Tố Diệp! Chị chết chưa? Rồi sau đó đẩy cô một cái…

Tố Diệp hét lên kinh hoàng, đột ngột mở hai mắt. Ánh nắng ngoài cửa sổ rất rực rỡ, có một gương mặt gần như áp sát vào cô. Cô bàng hoàng trợn trừng mắt, một giây sau hét lên điên cuồng: “A…”

Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh giường lập tức bịt hai tai lại, tránh xa cô, nhe răng gào ầm lên: “Chị bị bệnh à! Gặp ma cũng chưa thấy chị kêu to như thế, giờ gặp người lại sợ thế này sao!”

~Hết chương 323~

*Lảm nhảm: Định để cái ảnh bạn Tầm hù ma mọi người cơ nhưng tránh trường hợp có người đêm mới đọc, mình vẫn là nên bảo vệ trái tim của các bạn là hơn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện