Chuyến du lịch Miami tươi đẹp kết thúc.
Khoảnh khắc đặt chân lên máy bay, ấn tượng của Tố Diệp về Miami cũng chỉ dừng lại ở chú cá voi sát thủ.
Niên Bách Ngạn quả nhiên đủ tàn nhẫn và rất “biết giữ lời”. Để cô ghi
nhớ sai lầm mình đã phạm phải, tất cả mọi kế hoạch đi xa tại Miami đều
tạm dừng. Đến cả buổi tối cũng là do nhân viên mang vào phòng. Tố Diệp
không được ra ngoài, bị anh quần cả một buổi tối.
Máy bay bay về hướng nào Tố Diệp cũng chẳng mấy quan tâm nữa.
Cô nép trong lòng Niên Bách Ngạn, ngủ mê mệt.
Bởi vì cô cảm thấy với tính khí của Niên Bách Ngạn, chắc chắn là quay trở về rồi.
Ai ngờ, chuyến bay trở về không hơn chục tiếng như cô tưởng tượng. Khi
xuống máy bay, cô mới ngỡ ngàng phát hiện ra, Niên Bách Ngạn đã đưa cô
tới La Paz.
Thủ đô của cộng hòa Bolivia.
Tố Diệp tròn xoe mắt, nhưng trong lòng thì không ngừng nhảy nhót. Cô níu vạt áo Niên Bách Ngạn: “Sao chúng ta lại tới đây?”
Niên Bách Ngạn khẽ véo má cô và nói: “Đưa em tới Uyuni. Anh đã từng hứa sẽ cùng em tới đây mà.”
Uyuni, chiếc gương của trời xanh.
Khi hai người họ chìm trong những lời đồn đại bất lợi, bị đám nhà báo
công kích dữ dội, Niên Bách Ngạn đã cho cô một vé máy bay tới Uyuni, và
nói với cô rằng anh đã sắp xếp tất cả mọi thứ tại đó, muốn cô cứ yên tâm đi du lịch.*
*Xem lại chương 139.
Cô đã từng nghe nói tới Uyuni, cũng vẫn muốn tới nơi đó.
Nhưng bao năm nay, cô đi qua rất nhiều nơi, duy chỉ có Uyuni là không dám tới một mình.
Một nơi chạy dài khoảng bốn ngàn dặm, bầu trời xếp chồng. Cô mà cô độc
đứng ở ranh giới giữa trời đất, chắc chắn sẽ mang lại cho người khác một cảnh đẹp nhưng chỉ mang tới cho bản thân một nỗi cô đơn vô hạn.
Phải! Nơi ấy đẹp đến nỗi khiến người ta cô quạnh, nếu chỉ du lịch một mình.
Thế nên, khi Niên Bách Ngạn hy vọng cô có thể tới Uyuni du lịch, cô đã
nghĩ đến nỗi cô đơn ấy. Cô cảm thấy, đó nên là nơi dành cho hai người
cùng tới.
Niên Bách Ngạn đã hứa với cô.
Chỉ có điều, Tố Diệp không ngờ, phần quan trọng của chuyến du lịch tuần trăng mật này, Niên Bách Ngạn đã đặt tại Uyuni.
Anh luôn như vậy, lặng lẽ sắp đặt rất nhiều chuyện.
Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình, Tố Diệp từ lâu đã quen làm theo ý mình.
Cũng vì cô độc, nên cô mất đi cảm giác an toàn, cô mới thích tự mình
vạch mọi kế hoạch cho mình, ghét bị người khác bó buộc và an bài.
Cô đã từng nghĩ thế này. Cô sẽ yêu một người đàn ông. Người ấy sẽ hỏi cô có đói không, thích ăn món gì rồi mới quyết định tới nhà hàng nào ăn
cơm, chứ không phải một người đàn ông nói thẳng với cô rằng anh đã đặt
chỗ trong nhà hàng xong xuôi rồi.
Nhưng Niên Bách Ngạn lại chính là người phía sau.
Anh mạnh mẽ nhưng lại ép buộc, lý trí nhưng lại hà khắc. Rất nhiều chuyện, cô không có cơ hội để bàn bạc.
Một người đàn ông như vậy đã được định sẵn sẽ là người chỉ đạo chính trong tình yêu.
Anh sẽ không kể với cô về lý tưởng của mình những lúc hai người nhàm
chán, vì mỗi bước tiếp theo phải đi thế nào anh đã rất rõ ràng rồi. Anh
sẽ không nghĩ đủ mọi cách chọc cho cô vui như một cậu bé mỗi khi cô
bướng bỉnh, giận dữ, đa phần trong những tình huống như vậy, anh chỉ nói một câu: Được rồi, đừng bướng nữa!. Những lúc cô ầm ĩ đòi nhịn ăn để giảm béo, anh sẽ bực bội nói: Muốn chết thì tránh xa anh ra một chút, ở bên cạnh anh thì phải ăn uống đúng giờ, chứ không phải như người ta dỗ dành cô rằng: Bảo bối, em đủ đẹp rồi!. Anh sẽ không vì muốn mang lại bất ngờ cho cô mà bỏ mặc công việc bận
rộn, cùng lắm là sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh. Anh sẽ
không vì quyết định của cô mà từ bỏ nguyên tắc của mình, anh có sự kiêu
hãnh của mình. Anh có lúc trầm mặc, có lúc tức giận, thậm chí còn thiếu
kiên nhẫn vì mấy trò đùa vô số kể của cô, sau đó lại răn đe cô: Không được làm vậy nữa.
Một người đàn ông mãi mãi như đại dương. Cho dù là lúc nó sóng yên biển lặng cũng sẽ khiến người sợ hãi không dám tới gần.
Nhưng, chính một người đàn ông như vậy lại khiến cô không muốn yêu cũng
khó. Anh đang thay đổi cuộc sống của cô, thói quen của cô từng chút,
từng chút một. Dần dần, lại khiến cho sự ép buộc, hà khắc của anh trở
thành một ưu thế.
Những lúc cô đói, anh sẽ đưa thẳng cô tới nhà hàng, nhưng gọi món nào
cũng đều là món cô thích. Những khi cô lạnh, anh sẽ lập tức khoác áo lên người cô mà không cần phải nhiều lời, hơi thở của anh giống như mọc
thêm đôi chân, thấm vào trong huyết mạch của cô. Anh lo cô sợ buồn chán
mà đưa cho cô cả ví tiền, nói với cô rằng thích thứ gì thì cứ mua thứ
ấy. Anh sẽ nhớ kỹ những lời cô nói, dù là vu vơ, sau đó âm thầm thực
hiện kỳ vọng của cô. Ví dụ như bây giờ.
Anh đang đặt Uyuni, niềm mơ trong trái tim cô, ở ngay trước mặt cô.
Khi ở La Paz, Niên Bách Ngạn không đưa cô tới Uyuni ngay lập tức mà để
cô nghỉ ngơi một thời gian, ép cô uống cảnh thiên đỏ. Tố Diệp biết anh
đề phòng cô phản ứng với cao nguyên. Cô bèn nói với anh: Em đã từng ở trên đỉnh Illimani cao trên 6000 mét so với mặt nước biển. Bây giờ mới
có hơn 4000 mét, em sẽ chẳng có phản ứng phụ gì với độ cao đâu.
Niên Bách Ngạn bèn xoa đầu cô, đáp một câu không hề khách khí: Anh sẽ không để em có cơ hội tới mấy nơi nguy hiểm như thế nữa.
Nhưng em thích tới mấy nơi đó leo núi, Tố Diệp nói.
Niên Bách Ngạn lườm cô: Bà Niên à! Em đã lấy chồng rồi. Cơ thể khỏe
mạnh, du lịch an toàn là trách nhiệm đối với gia đình và chồng em. Ngược lại, bản thân anh cũng yêu cầu mình như vậy.
Tố Diệp không nhịn được, mím môi cười.
Nghỉ lại La Paz một ngày. Trong khoảng thời gian đó, có một người bạn ở
La Paz tới khách sạn thăm Niên Bách Ngạn. Đó là một người đàn ông Tây
Ban Nha khá đẹp trai, nói cười với Niên Bách Ngạn rất vui vẻ. Tố Diệp
tưởng Niên Bách Ngạn sẽ bàn công việc ở đây, nhưng sau đó mới biết,
người đàn ông Tây Ban Nha này chính là người bản địa lần trước Niên Bách Ngạn đã sắp xếp tới đón Tố Diệp.
Đợi người bạn ấy đi khỏi, Tố Diệp khoác tay Niên Bách Ngạn, trêu đùa:
“Sớm biết lần trước anh sắp xếp cho em một anh chàng đẹp trai thế này,
em sẽ không từ chối đâu.”
Mũi cô bị anh véo một cái, đau đến nỗi cô kêu la ầm ĩ.
“Pablo biết rất rõ thế nào gọi là “vợ bạn không thể lừa gạt”.”
Tố Diệp ôm mũi, kháng nghị: “Lúc đó em đã lấy anh đâu!”
Niên Bách Ngạn cong môi: “Nhưng cậu ấy cũng biết rất rõ, em là người phụ nữ của ai.”
“Tự mãn!” Tố Diệp không thèm quan tâm tới anh nữa, nhưng trong lòng thì cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Hôm sau, cô cùng Niên Bách Ngạn bay tới Uyuni. Đến một trấn nhỏ ở Uyuni, đã có những người bản địa vô cùng nhiệt tình chào đón họ, còn chuẩn bị
một chiếc xe công vụ rất thoải mái và một chiếc xe việt dã cực ngầu.
Người bản địa là do cậu bạn tên Pablo đó sắp xếp, cái tên cũng ngầu như
cái xe, Ravitch, khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Tố Diệp biết Niên Bách
Ngạn nói được tiếng Tây Ban Nha, nhưng cô thì không. Cô đang lo lắng
không biết liệu cả cuộc hành trình này Niên Bách Ngạn đều làm người
phiên dịch không thì Ravitch đã cười nói với cô, ngoài tiếng Tây Ban
Nha, anh ấy cũng biết nói tiếng Anh. Điều ấy khiến Tố Diệp rất vui.
Pablo đã đặt phòng khách sạn cho họ đâu ra đấy rồi. Tố Diệp cũng nhân cơ hội này, đi dạo vòng quanh trấn nhỏ ở Uyuni. Đây là một thị trấn rất
độc đáo. Có rất nhiều tượng điêu khắc, toàn bộ đều về đường sắt. Ravitch nói với cô rằng, vì Uyuni là hồ muối tự nhiên, thế nên bắt đầu từ thế
kỷ 18, tài nguyên muối đã không ngừng được vận chuyển ra ngoài. Hai, ba
thế kỷ trở lại đây, đường sắt đã trở thành một bộ phận không thể thiếu
tạo nên thị trấn này. Ở vùng Uyuni này, người dân lấy muối làm vật mưu
sinh.
Tố Diệp cảm thấy Thượng đế luôn rất công bằng. Người đã dùng lòng nhân
từ của mình để ban cho nơi đây một món quà tuyệt vời nhất.
Ravitch sắp xếp hai chiếc xe, cái nào tính năng cũng cực tốt. Nhìn thấy
chiếc xe việt dã ấy, Tố Diệp lại nhớ tới em Jeep đỏ của mình, rồi lại
nhớ tới quy định Niên Bách Ngạn đặt ra cho cô: Trong vòng một năm không
được uống rượu, nếu không sẽ không có duyên gặp lại xe của mình. Xe của
cô bị giữ dưới hầm để xe tại tứ hợp viện. Chiếc khóa xe ở trong tay Niên Bách Ngạn. Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa biết nó đã bị anh giấu ở chỗ
nào.
Ravitch nói với Tố Diệp, xe công vụ là dùng lúc bình thường. Còn muốn tới hồ muối thì phải lái xe việt dã. Như vậy mới đã.
Phải! Tố Diệp nghĩ tới thôi cũng đã thấy tuyệt rồi, nhưng cô không thể không bổ sung thêm một câu trong lòng: Niên Bách Ngạn đúng là nhà tư bản, đi đến đâu cùng bày ra phong cách cao quý, đại gia không giống người bình thường.
Đi về phía khu vực hồ muối tất nhiên cần có người bản địa dẫn đường. Bởi vì đi sâu vào trong hồ muối, bốn bề đều là đều bao la trời nước, gần
như không tìm được vật tham chiếu. La bàn hoặc hệ thống định vị cũng
thường xuyên mất tác dụng vì từ trường trong hồ. Họ chỉ có thể dựa vào
người dẫn đường có kinh nghiệm.
Nơi đây làm Tố Diệp nhớ tới Lop Nor ở biên giới Tân Cương, cũng là một
nơi sinh từ trường tự nhiên. Cả một khu vực rộng lớn không có người ở.
Nếu không có người bản địa dẫn đường thì xe chắc chắn không thể đi xuyên qua Lop Nor.
Một nét đẹp càng được hình thành tự nhiên, thì trong đó sẽ luôn tiềm ẩn một mối nguy hiểm không thể nhìn rõ.
Cả hồ muối và Lop Nor đều giống nhau, đẹp một cách tinh khiết, đẹp một
cách hoang sơ, đồng thời cũng đẹp đến kinh hồn bạt vía. Cũng giống như
một mỹ nhân là rắn thành tinh, rất có thể sẽ nhân lúc bạn không để ý cắn mạnh bạn một cái, khiến bạn thiệt mạng.
Ravitch là một người rất hài hước và dẻo miệng. Dọc đường, anh ta luôn
miệng giới thiệu cho Tố Diệp cảnh đẹp và phong cảnh văn hóa nơi đây.
Xuyên qua thị trấn nhỏ, Tố Diệp nhìn thấy những sinh vật đa dạng, khiến
người ta phải trầm trồ.
Những cây xương rồng thẳng đứng, cao lớn, còn cả những cây cối cao như cái ô.
“Chúng là…” Tố Diệp chỉ vào một đàn chim màu hồng, hỏi Ravitch.
Ravitch nói với cô, chúng là chim hồng hạc.
Trời ạ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loài hồng hạc đỏ như vậy.
Mở cửa xe ra, Tố Diệp kinh ngạc như một đứa trẻ, không ngừng reo hò với Niên Bách Ngạn: Bách Ngạn, anh mau nhìn qua bên đó kìa! Bách Ngạn, anh nhìn mấy loài cây kia kỳ lạ quá đi!...
So với cảnh vật ngoài cửa sổ, Niên Bách Ngạn thích nhìn thấy dáng vẻ
thích thú của cô hơn. Khi cô nhảy nhót, anh cũng mỉm cười. Đây chính là
tâm lý thỏa mãn khi thành công. Chính tay anh mang lại niềm vui cho cô,
sự thỏa mãn này vượt qua tất cả.
Sau đó anh cũng kéo cơ thể chỉ muốn bổ nhào ra ngoài của cô lại, khẽ cười: Cẩn thận một chút!
Trước nay anh luôn nghĩ như vậy, anh muốn để cô được tự do vui thích trên con đường anh đã trải sẵn cho cô.
Sau khi tới đảo Incahuasi, Tố Diệp đã hoàn toàn ngẩn người vì khung cảnh trước mắt. Tại đây có thể nhìn ngắm toàn cảnh hồ muối. Khi xe đi ngang
qua, cô không nhịn được, bèn xuống xe.
Thông thường khi tới Uyuni du lịch, du khách thường đợi tới mùa mưa, vì
họ sẽ được nhìn thấy cái gọi là “chiếc gương”. Lúc đó mới gọi là chỉ còn trời và đất. Nhưng rất nhiều người tới đây chỉ biết rằng mùa mưa rất
đẹp mà quên bẵng mất tháng năm. Từ tháng ba tới tháng năm, tuy rằng đã
qua mùa mưa nhưng lại là quãng thời gian du lịch đẹp nhất. Nhất là tháng năm. Lúc này, bãi muối không đến mức có quá nhiều nước, cũng không đến
mức bị đóng băng, thế nên xe đi qua cũng không phải vấn đề quá lớn.
Quan trọng hơn, bây giờ là giữa tháng năm, không phải mùa du lịch nên người tới đây đã ít nay còn ít hơn.
Khi Tố Diệp thử đi về phía hồ muối, xung quanh không một bóng người.
Cô quay đầu lại nhìn. Giữa đất trời chỉ còn lại một chiếc xe việt dã và ba người họ.
Ở đây trắng không thể tưởng tượng nổi.
Một màu trắng chưa từng thấy trước đây.
Tố Diệp lại mắc bệnh nghề nghiệp. Cô cảm thấy nếu kéo một bệnh nhân mắc
chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tới đây, nhất định sẽ là một địa điểm
trị liệu tuyệt vời.
Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn được tiến gần hơn để cảm nhận vẻ đẹp có một không hai này.
Cô bước từng bước lại gần.
Đây là nơi có tải trọng một tỷ tấn muối. Từ giữa hồ muối nhìn ra bốn
xung quanh, dãy núi phía xa giống như mây trôi trên hồ vậy. Dần dần, núi non cũng biến mất. Phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi chỉ rặt một màu trắng
xóa. Đường chân trời giống như một mặt gương cực lớn. Những vân nước
trên gương không hề xao động, phản chiếu trời xanh và mây trắng.
Tố Diệp có một ảo giác. Cô tưởng bầu trời đang ở dưới chân mình, như
hoàn toàn lộn ngược lại. Nhìn như vậy, sắc mặt có chút choáng váng.
Nhẹ nhàng giẫm chân lên mới có sóng nước gợn nhẹ. Sau đó, mây trắng dưới chân cô dường như cũng nhẹ nhàng xôn
xao, nhưng cũng bình thường trở
lại rất nhanh.
Cô mừng rỡ quay đầu lại.
Niên Bách Ngạn và chiếc xe đó đang đứng từ xa, làm nên khung cảnh tuyệt đẹp.
“Bách Ngạn!” Tố Diệp vẫy tay về phía anh.
Cảm giác giữa trời đất tựa hồ chỉ còn lại hai người họ thật là tuyệt.
Ở khoảng cách quá xa, Tố Diệp không nhìn rõ biểu cảm của Niên Bách Ngạn, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ anh đang khẽ cười. Vừa nhìn cô vừa mỉm
cười.
Niên Bách Ngạn nói với Tố Diệp họ sẽ ở lại Uyuni năm ngày. Tố Diệp vừa
nghe xong là phấn khích như gà chọi. Điều này có nghĩa là cô có đủ thời
gian cảm nhận một lượt nơi đây.
Ngày thứ hai ở Uyuni, Tố Diệp dậy từ rất sớm, nghĩ xem hôm nay có thể
xin Niên Bách Ngạn cho mình tự lái xe tới hồ muối không. Bữa sáng ở
khách sạn rất phong phú. Niên Bách Ngạn dậy sớm hơn cô một chút. Lúc cô
tỉnh ngủ cũng là lúc anh vừa tắm xong.
Anh bèn bảo cô đi thay váy ngủ.
Tố Diệp tưởng anh định đưa mình đi chơi, lập tức đi thay quần áo, ăn
sáng với tốc độ chóng mặt. Niên Bách Ngạn cười: “Hôm nay tích cực quá
nhỉ!”
“Phải rồi! Có anh Niên đây bỏ vốn ra, dù sao em cũng phải chơi cho đã đời mới được!” Tố Diệp múa máy chân tay.
So với vẻ hưng phấn của cô, Niên Bách Ngạn lại điềm tĩnh hơn rất nhiều.
“Yên tâm! Hôm nay khu trung tâm hồ muối sẽ không có bất kỳ khách du lịch nào, em sẽ được chơi thỏa thích!” Anh uống một ngụm cafe.
Tố Diệp ngẩn người. Một suy nghĩ lướt qua đầu cô. Cô do dự hỏi anh: “Không lẽ… anh bỏ tiền ra?”
Niên Bách Ngạn chỉ khẽ cười, không nói gì thêm: “Em chỉ cần lo vui chơi cho thoải mái là được!”
Tố Diệp nghe câu này là lập tức hiểu ra, nhảy vọt tới bên cạnh anh: “Thế thì ngại lắm, bắt anh lãng phí tiền bạc!”
“Em dịu dàng thêm chút nữa anh sẽ tin câu nói này là thật lòng.” Nụ cười của Niên Bách Ngạn càng đậm thêm.
Tố Diệp khẽ ôm lấy anh: “Em thật lòng mà!”
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô, hôn nhẹ một cái.
Cô cúi đầu, trái tim đầy ắp ấm áp.
Chuông cửa vang lên.
Tố Diệp đứng bật dậy: “Em đi mở cửa!”
Niên Bách Ngạn chỉ cười trong im lặng.
Tố Diệp cứ tưởng đó là Ravitch. Ai ngờ khi mở cửa ra thì một đám người
ùa vào, xách theo túi lớn túi nhỏ, có cả nam lẫn nữ, làm Tố Diệp giật
mình lùi vội ra sau một bước. Trời đất ạ! Đây là tới cướp của sao?
“Bách Ngạn!” Việc đầu tiên cô nghĩ tới là gọi tên của Niên Bách Ngạn.
Đi đầu là một người đàn ông mang một chỏm tóc đuôi ngựa ngắn ngủn, ăn
mặc rất nghệ thuật, bộ râu quai nón trông nhìn khá nam tính, có đôi mắt
xanh biếc như bầu trời Uyuni. Thấy cô căng thẳng như vậy, anh ta vội
nói: “Tôi là người tốt, là người tốt!”
Nghe phát âm tiếng Anh của anh ta, có lẽ là người Pháp.
Niên Bách Ngạn nghe xong bèn đi ra ngoài. Thấy vậy, anh khoác vai cô,
nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ! Họ là người của đội chụp ảnh Boris. Vị này
chính là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, Boris.”
“Hi! Chào cô!” Boris nhiệt tình chào hỏi Tố Diệp.
Tố Diệp có chút sững sờ. Cô giơ tay ra, chào lại, nhưng vẫn cứng đờ như khúc gỗ: “Hi~”
Niên Bách Ngạn mời họ vào trong ngồi.
Tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ. Hai cô gái có lẽ là người Pháp, làn da rất sáng sủa.
Khi họ ngồi xuống yên vị, Tố Diệp mới chợt nhớ ra. Cô kinh ngạc kéo Niên Bách Ngạn sang một bên: “Anh vừa nói họ là người của đội chụp ảnh
Boris? Chính là studio với những nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới?”
Niên Bách Ngạn mỉm cười gật đầu.
Boris tuy không hiểu tiếng Trung nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tố Diệp cũng
đoán chắc chắn là đang nói về mình. Anh ta cũng cười với cô. Tố Diệp
nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi Niên Bách Ngạn: “Anh ấy chính là Boris?”
Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười: “Vừa mới giới thiệu với em mà!”
Trời ơi…
Tố Diệp có vẻ không dám tin vào mắt mình.
“Nhưng… họ tới đây làm gì? Chụp ảnh? Anh cần chụp ảnh?” Cô có mang theo máy ảnh mà.
Lúc này, một trong hai cô gái bước lên trước, dùng tiếng Anh hỏi cô: “Xin hỏi bây giờ đã có thể trang điểm được chưa ạ?”
Trang điểm?
Đợi đã…
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn mà chẳng hiểu mô tê gì.
Anh ra hiệu cho họ đợi trong giây lát rồi kéo Tố Diệp vào phòng ngủ.
“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào vậy?”
“Họ là những người anh mời tới để chụp ảnh cưới!” Niên Bách Ngạn nâng
mặt cô lên, nụ cười lan tận khóe miệng: “Cô gái vừa rồi là thợ trang
điểm, em phải tin tưởng người của đội chụp Boris.”
“Chụp ảnh cưới?” Tố Diệp gần như hét lên.
Sao bất ngờ vậy?
“Chúng ta đã chuẩn bị gì đâu, phải không?” Cô nhìn anh.
Niên Bách Ngạn đã sớm đoán thể nào cô cũng bày ra bộ mặt như bị nghẹn
trứng gà. Anh giơ tay xoa đầu cô: “Anh đã chuẩn bị xong hết rồi, em chỉ
cần ngoan ngoãn trang điểm thôi!”
Tố Diệp vô cùng sửng sốt.
Khi Niên Bách Ngạn vừa chuẩn bị gọi thợ trang điểm vào thì cô bỗng níu lấy áo anh: “Sao bỗng dưng anh lại muốn chụp ảnh cưới?”
“Không phải bỗng dưng nghĩ ra đâu. Kiểu gì cũng phải chụp ảnh cưới mà.
Chỉ có điều chúng ta làm đám cưới vội vã quá, không kịp chụp mà thôi.”
Niên Bách Ngạn kéo tay cô lại, đặt lên môi, hôn khẽ: “Thế nên trong
khoảng thời gian đi tuần trăng mật chụp bù cũng không tồi mà.”
Tố Diệp mừng rơn nhưng vẫn cứng miệng: “Thật ra… ảnh cưới chụp hay không chụp cũng được mà.”
“Vậy sao?” Niên Bách Ngạn bật cười: “Thực tế là em đã khóc đòi chụp ảnh cưới mà.”
“Em đâu có?” Tố Diệp giật mình, rõ ràng là vu vạ cho cô.
Niên Bách Ngạn ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, chống cằm lên đỉnh
đầu cô: “Đêm tân hôn uống say, khi anh đưa em về nhà, em đứng khóc với
bức tường cứ như là bị lừa bán ấy.”
“Á?”
“Em ngồi đối diện với bức tường, khóc lóc nói với anh rằng, phải đi rửa
bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của chúng ta để treo lên, nếu không
đến cả bức ảnh cưới cũng không có thật là đáng thương. Còn nói bản thân
còn chẳng được mặc váy cưới, số quá khổ, trách anh quá đào hoa, rồi một
mực khẳng định là do mấy cô em ong bướm trước kia của anh báo thù em.”
Niên Bách Ngạn thản nhiên kể lại chuyện tối đó.
Tố Diệp không thể tưởng tượng ra cảnh ấy, ngẩng đầu lên: “Không thể nào, người anh nói chắc chắn không phải em!”
Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại: “Chính là em!”
Não bộ Tố Diệp trống rỗng, hoàn toàn chẳng biết nên đáp lời thế nào. Cô
liếm môi rồi nói: “Không được! Hôm nay anh phải kể hết mọi chuyện cho
em!”
“Chuyện gì cơ?”
“Tất cả mọi chuyện tối đó sau khi em uống say!” Cô không muốn anh cứ như kể chuyện vặt, mỗi hôm một ít. Cô chịu không nổi.
Niên Bách Ngạn cố nín cười: “Hết rồi!”
“Em không tin!” Anh nhất định còn giữ lại chuyện gì đó làm điểm yếu.
Niên Bách Ngạn nghiêm túc trả lời: “Hết thật rồi mà!”
“Anh thề nhá?”
“Anh thề, hết thật rồi!”
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Vậy anh phải hứa sau này không được phép nhắc đến mấy chuyện mất mặt của em đêm tân hôn nữa!”
Niên Bách Ngạn cười nói: “Được, anh hứa!”
Lúc ấy Tố Diệp mới chịu thôi.
Nhưng trên thực tế, gần hai tiếng đồng hồ ấy, Tố Diệp như đang nằm mơ.
Trong khoảng thời gian này, cô được họ trang điểm thành một cô dâu. Lúc
đó cô mới biết, váy cưới là Niên Bách Ngạn cho người làm gấp cho buổi
chụp ảnh cưới bù hôm nay. Louna, thợ trang điểm cho cô, làm rất trang
nhã. Vì Louna cho rằng da cô rất đẹp rồi, không cần trang điểm thêm
nhiều.
Cô gái còn lại là một nhà tạo mẫu tên Camille thì cười nói, lần chụp ảnh cưới này gần như sắp làm Boris phát điên rồi. Theo yêu cầu của Niên
Bách Ngạn, anh ấy phải đích thân xử lý việc này, nói chuyện với nhà
thiết kế váy cưới, mệt chỉ còn nửa cái mạng, sau đó lại phải vội vã đưa
họ tới Uyuni.
Tố Diệp cảm thấy rất ngại, bèn xin lỗi họ, nhưng trong lòng thì tràn trề hạnh phúc…
Khác với bộ váy cưới Lâm Yêu Yêu mang về cho cô, chiếc váy mà Niên Bách
Ngạn yêu cầu tuy đơn giản nhưng tuyệt đẹp. Thiết kế dây đai đơn cho cầu
vai, lộ ra vừa đủ xương quai xanh tinh tế. Tới eo, chiếc váy hơi thắt
lại. Có một dải dây đai rơi xuống dưới eo, xuôi tới gót chân. Còn khăn
voan không chỉ dài tới eo mà kéo tới tận mặt đất, một lớp vải trắng mỏng tang, dài khoảng bốn, năm mét.
Thiết kế này, vừa có yếu tố hiện đại lại vừa mang phong cách cổ đại. Đặc biệt là khi cô đứng giữa thiên đường lộn ngược Uyuni này lại càng rực
rỡ như một nàng tiên.
“Chị đẹp y như trong ảnh!” Camille nói: “Anh Niên đã gửi ảnh tới studio
của bọn em từ lâu rồi. Thẩm mỹ của anh Niên quả là không tồi. Chiếc váy
này đích thực được thiết kế theo đúng phom người chị.”
Tố Diệp ngắm mình trong gương, bất chợt ngỡ ngàng. Hóa ra cô còn có thể đẹp hơn.
Chiếc gương của trời cao, thuần khiết vô bờ bến.
Khi Niên Bách Ngạn kéo tay cô cùng bước vào hồ muối, Tố Diệp cảm thấy,
thế giới này thật yên tĩnh, đến một chút thanh âm cũng không có. Dưới
chân cô rõ ràng có sóng nước, vậy mà không nghe thấy bất kỳ tiếng nước
chảy nào.
Giống như chỉ còn nghe thấy tiếng mây bay dưới chân.
Và… tiếng của Thượng Đế.
Xung quanh rộng lớn là thế nhưng chỉ có họ và đội chụp ảnh.
Boris không hổ là nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Sau khi tới địa điểm, anh ta
lệnh cho các trợ lý chuẩn bị các loại ống kính rồi bắt đầu công việc.
Ban đầu Tố Diệp có chút căng thẳng. Cô cảm thấy cứ có ống kính chĩa vào
mình như vậy khiến cô không được tự nhiên. Cô không ngừng hỏi Boris cần
phải tạo dáng thế nào.
Cô đã từng nhìn thấy người ta chụp ảnh cưới. Cô dâu và chú rể đều như
con rối bị giật dây, bị thợ chụp ảnh yêu cầu hết tư thế này tới tư thế
khác.
Nhưng Boris lại nói: Chúng ta chỉ ở đây không linh hoạt lắm. Cô không cần nhìn tôi, cũng không cần nhìn ống kính, thích đi xa bao nhiêu cứ
đi, coi như không có chúng tôi, được không?
Tố Diệp gật đầu. Người ta là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, đã nói vậy rồi, chắc là không vấn đề gì.
Niên Bách Ngạn mỉm cười ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Em không cần quá căng thẳng. Nào, đi theo anh!”
Tố Diệp dựa vào lòng anh. Cô bất giác ngước lên ngắm gương mặt anh, tình cảm trong lòng càng thêm sâu đậm…