Tố Diệp không ngờ Niên Bách Tiêu lại đột ngột quay về Bắc Kinh.
Cô biết chuyện này không giấu được, Niên Bách Tiêu sớm muộn rồi cũng biết. Ban đầu cô nghĩ, nếu Niên Bách Tiêu gọi điện tới hỏi, cô sẽ nói rõ mọi chuyện với nó trong điện thoại, đồng thời dặn dò nó đừng về Bắc Kinh. Đây là việc Niên Bách Ngạn không muốn thấy.
Tuy ngoài miệng anh không nói, nhưng Tố Diệp có thể cảm nhận được bây giờ anh rất ủng hộ Niên Bách Tiêu theo đuổi sự nghiệp của mình. Anh cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với Bách Tiêu. Giống như tối đó anh đã nói, bình an vô sự là được.
Nhưng Niên Bách Tiêu chạy về như thế này, khiến Tố Diệp có phần trở tay không kịp.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tố Diệp đi xuống, đợi ở nơi đã hẹn Niên Bách Tiêu để tiện cho việc đón xe.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ này, Tố Diệp cũng nhận được điện thoại của Phương Tiếu Bình và Tố Đông. Cậu mợ đều đã nghe tới chuyện của Niên Bách Ngạn nên rất lo lắng. Tố Diệp an ủi họ rằng chỉ là hỏi cung theo trình tự thôi. Cô đã nhờ Tố Khải nghe ngóng tình hình rồi.
Chuyện Diệp Ngọc bị giết không thể giấu giếm được tất cả mọi người, thế nên việc Niên Bách Ngạn bị cảnh sát dẫn đi chắc chắn ai ai cũng biết. Quá trình thẩm tra nhất định là được bảo mật, nhưng có một nhà báo đã đoán già đoán non rồi.
Do đó, điện thoại của Niên Bách Ngạn không còn kêu nữa, ngược lại, điện thoại của cô đổ chuông liên tục.
Giang Mạc Viễn và Thịnh Thiên Vỹ đều gọi điện tới. Giang Mạc Viễn đang ở nước ngoài nên tạm thời không quay về được. Thịnh Thiên Vỹ thì vừa đặt chân về nước. Ý của anh ấy là phía cảnh sát thì dễ xử lý, phiền phức nhất là phía viện kiểm sát. Tai mắt của mấy tay kiểm sát viên thường xuyên tăm tia các doanh nghiệp. Mà một khi để ý thì chắc chắn không đơn giản chỉ là một, hai năm nữa. Thế nên anh ấy nói với Tố Diệp, anh ấy sẽ đích thân tới Bắc Kinh nhờ vả người có quan hệ, biết được một số tin tức nội bộ còn tốt hơn mù quáng chờ đợi.
Ở nước ngoài, Giang Mạc Viễn đã phái thêm một luật sư nổi tiếng tới trợ giúp cho đoàn luật sư của Niên Bách Ngạn. Khi trước, anh ấy cũng đã muốn tìm luật sư danh tiếng, Kỳ Ưng Diêm. Nhưng đối với pháp luật Trung Quốc đại lục, nhất là pháp luật hình sự, Kỳ Ưng Diêm còn phải tìm hiểu sâu hơn nữa, vì thế sợ không kịp trong một thời gian ngắn. Anh ấy đã giới thiệu cho Giang Mạc Viễn người anh em của mình, một luật sư thông thạo pháp luật của nhiều quốc gia, hơn nữa cũng đã thắng khá nhiều vụ kiện tại Trung Quốc đại lục.
Thường vào những lúc này, nhất là khi dây dưa tới viện kiểm sát, rất nhiều người thường tránh nhanh cho kịp, sợ sẽ bị liên lụy tới cả bản thân. Thế nên, có được sự giúp đỡ của Giang Mạc Viễn và Thịnh Thiên Vỹ lúc này, Tố Diệp cảm thấy vô cùng cảm động.
Đương nhiên, còn có một số người cùng ngành, bình thường có qua lại làm ăn cùng Niên Bách Ngạn cũng gọi tới, tỏ ý nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói. Là vợ của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp cũng thay mặt anh cảm ơn lần lượt từng người. Bây giờ tất cả còn chưa rõ ràng, cô cũng không dám tìm quá nhiều người nhúng tay vào.
Niên Bách Tiêu dặn trong điện thoại, bảo Tố Diệp đợi cậu.
Khi nhận được điện thoại của Tố Khải, Tố Diệp vừa hay nhìn thấy chiếc xe thể thao mui trần của Niên Bách Tiêu phóng nhanh về phía này. Cô bèn nói với Tố Khải: Khi nào gặp mặt, chị sẽ nói chuyện trực tiếp với em.
Cô cúp điện thoại. Đúng lúc ấy, xe của Niên Bách Tiêu cũng đỗ ngay bên cạnh cô.
Xem ra từ sân bay cậu đã về qua nhà, sau đó lái xe ra đón cô.
Niên Bách Tiêu rướn người mở cửa xe giúp cô rồi nói một cách thoải mái: “Lên xe đi!”
Ở đây không được đỗ xe quá lâu. Tố Diệp sợ nó bị ghi vé phạt, vội vàng bước lên.
Tiếng động cơ nổ ầm ầm.
Cậu nhấn chân ga. Chiếc xe lao vút đi như tên bay.
Tố Diệp sợ hãi, thắt chặt dây an toàn, ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Em chú ý một chút! Đây là thành phố Bắc Kinh, không phải ở trên đường đua đâu đấy.”
Mới có một thời gian ngắn không gặp nhưng có cảm giác cậu thay đổi khá rõ nét.
Có lẽ vì ngày nào cũng phải luyện tập nên da cậu đã sạm hẳn đi, không còn trắng trẻo như trước nữa. Mái tóc hơi dài cũng đã được cắt ngắn, gọn gàng, sạch sẽ hơn. Trông cậu cũng rắn rỏi hơn nhiều. Cậu mặc một chiếc áo phông đen cùng quần bò đơn giản, thoải mái mà vẫn lịch sự. Cơ bắp trên cánh tay đặt trên cần số rắn chắc và phát triển hơn.
Từ góc độ này thoạt nhìn, trông cậu giống Niên Bách Ngạn đến kinh người.
Chỉ có điều, trong đôi mắt cậu còn những điều bình thường, ví dụ những tâm trạng hỉ, nộ, ái, ố. Cậu vẫn chưa học được cái vẻ điềm đạm, thản nhiên của Niên Bách Ngạn.
Phải, những điều ấy phải qua thời gian rèn giũa mới có được.
Mà thời gian thì thường sẽ thay đổi diện mạo của một người đàn ông trước.
Tố Diệp tin rằng, chẳng bao lâu nữa, Niên Bách Tiêu cũng sẽ được cuộc đời tôi luyện trở nên chín chắn, nội hàm, biết nhìn xa trông rộng.
Niên Bách Tiêu không nhìn cô, nhưng cũng ngoan ngoãn cho xe chạy chậm hơn.
“Chúng ta đi đâu đây?” Sau một hơi thở hổn hển, Tố Diệp mới tò mò hỏi.
Niên Bách Tiêu nghiến răng nghiến lợi: “Tìm Kỷ Đông Nham!”
Á?
“Bách Tiêu! Anh trai em không mong em gây rối đâu.” Tố Diệp vội vàng nói.
Ô tô phanh gấp lại.
Cũng may đã cài dây an toàn, nếu không chắc chắn Tố Diệp sẽ bay thẳng ra ngoài.
Niên Bách Tiêu ấn nút điều khiển, mui xe từ từ đóng lại. Không gian trở nên đóng kín, cũng che đi ánh nắng mặt trời.
“Chị không muốn tìm Kỷ Đông Nham? Mục đích của anh ta em phải hỏi cho rõ ràng. Chị có thể đi, nếu chị không muốn tìm anh ta.” Tiếng Trung của Niên Bách Tiêu tiến bộ khá nhanh. Ngữ điệu tuy vẫn chưa thật chuẩn, nhưng nghe không đến nỗi nào.
Tố Diệp đang nghĩ, lúc này cho dù có tới tìm Kỷ Đông Nham thì có tác dụng gì chứ? Mọi việc cũng đã xảy ra rồi.
Nhưng rồi cô chợt nghĩ, Niên Bách Tiêu khí thế hùng hổ thế này. Nếu để nó một mình tới tìm Kỷ Đông Nham, chưa biết sẽ gây ra chuyện gì. Thế nên cô gật đầu, nói: “Chị đi cùng em!”
Kỷ Thị, vẫn bận rộn như thế.
Sản phẩm mới vừa tung ra đã thành công vang dội, trở thành đề tài được bàn luận sôi nổi trong giới đá quý.
Đương nhiên, vẫn có những tin tức trái chiều đồn thổi. Nhưng tục ngữ nói rất đúng: Thắng làm vua, thua làm giặc. Mọi người sẽ chỉ nhớ tới người cuối cùng đứng trên võ đài chiến thắng. Mà hôm nay, người ấy là Kỷ Đông Nham.
Kỷ Đông Nham không tham gia tiệc mừng công.
Cũng liên tục từ chối mấy bữa tiệc.
Trước mặt Kỷ Đông Nham là một chiếc gạt tàn cắm đầy đầu lọc.
Ở đây không cho phép hút thuốc nhưng anh vẫn rít hết điếu này tới điếu khác.
Trên màn hình máy tính hiện lên toàn là những tin tức bất lợi về Niên Bách Ngạn.
Anh xem rất lâu rồi nhấc máy bàn lên, ấn đường dây nội bộ.
“Giá cổ phiếu của Tinh Thạch thế nào rồi?”
“Nghe nói hội đồng quản trị phía Tinh Thạch có động tĩnh, mức độ giảm của giá cổ phiếu bây giờ đã thấp hơn lúc trước rồi.”
Kỷ Đông Nham nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.
Hội đồng quản trị có động tĩnh ư?
Lúc này Tinh Thạch chắc chắn đã vô cùng rối ren, sao có thể tung ra một tin tức có lợi được? Là Diệp Uyên ư? Anh ta chắc chắn không có bản lĩnh đến vậy.
Đầu kia hỏi dò: “Tổng giám đốc! Chúng ta có nên tiếp tục mua vào không?”
“Tạm dừng đã! Quan sát chặt chẽ biến động giá cổ phiếu của Tinh Thạch.”
“Dạ!”
Đặt điện thoại xuống, Kỷ Đông Nham lại châm một điếu thuốc lên, ngậm vào miệng. Anh nhìn màn hình qua làn khói trắng, sắc mặt không cảm xúc.
Trên mạng đang tiến hành phân tích vụ việc Diệp Ngọc bị giết.
Có thể gọi là đủ kiểu đủ dạng, thứ gì cũng có.
Thậm chí có người còn vẽ sơ đồ mối quan hệ các nhân vật trong Tinh Thạch, chỉ rõ mỗi người đều có thể là kẻ tình nghi, rồi còn kể đủ các kẻ tình nghi ra.
Đây chính là sức mạnh của mạng Internet.
Khiến cho những câu chuyện vô vị trong cuộc sống càng trở nên nhạt nhẽo hơn.
Kỷ Đông Nham rít một hơi thuốc, ngẫm nghĩ rồi cầm di động lên, gọi vào một số điện thoại.
Chẳng mấy chốc, đầu kia đã nhận máy.
Thanh âm lạnh lẽo.
“Để tổng giám đốc Kỷ liên lạc với tôi nhanh như vậy xem ra không phải chuyện tốt rồi.”
Kỷ Đông Nham nhả khói, gạt bớt tàn thuốc, giọng nói cũng vô cùng bực bội.
“Đây chính là thủ đoạn ông dùng để đối phó với Niên Bách Ngạn? Vu oan giá họa?”
Đầu kia bật cười: “Tổng giám đốc Kỷ! Ban đầu chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng rồi. Cậu muốn đối phó với Niên Bách Ngạn thế nào tôi không xen vào. Mà tôi xử Niên Bách Ngạn ra sao cậu cũng đừng gạn hỏi.”
“Nói vậy là người khiến cho Diệp Ngọc bị giết rồi bắt Niên Bách Ngạn gánh tội thay là ông?” Kỷ Đông Nham nhíu mày.
“Tổng giám đốc Kỷ! Nếu tôi phân tích không sai, chuyện Niên Bách Ngạn bị phía viện kiểm sát chú ý cũng có quan hệ rất lớn tới cậu phải không?”
“Nhưng tôi không muốn lấy mạng anh ta!” Kỷ Đông Nham lạnh lùng nói.
Niên Bách Ngạn bị viện kiểm sát để ý là chuyện Kỷ Đông Nham đã dự liệu từ trước. Anh biết rõ bây giờ hội đồng quản trị của Tinh Thạch bất mãn với Niên Bách Ngạn đến mức nào. Bỏ mỏ, hòa vốn, thu hút các nhà tư bản mới… Một loạt các cải cách của Niên Bách Ngạn đã khiến đám cổ đông cũ oán hờn dậy đất. Sản phẩm mới của Tinh Thạch lại bị đánh cắp, chắc chắn thù hận của hội đồng quản trị với Niên Bách Ngạn chỉ càng thêm sâu đậm, mâu thuẫn cuối cùng cũng bộc phát.
Thế nên, trong hội đồng quản trị chắc chắn sẽ có người ra mặt tố cáo Niên Bách Ngạn. Mà người tố cáo anh ấy nhất định chỉ trong đám cổ đông nguyên lão. Họ là những ông già đi từ thời bắt đầu khởi nghiệp tới giờ, hiểu quá rõ ân oán hai gia đình Niên Diệp. Rất nhiều băn khoăn, lo ngại sẽ khiến họ muốn đá Niên Bách Ngạn ra.
Nhưng Kỷ Đông Nham hoàn toàn không ngờ Diệp Ngọc lại bị sát hại, còn Niên Bách Ngạn lại trở thành kẻ tình nghi lớn nhất.
Đầu kia cười u ám rồi nói: “Tôi chỉ biết nói có lẽ Niên Bách Ngạn đắc tội với quá nhiều người mà thôi. Ngoại trừ chúng ta ra có lẽ còn ai khác cũng thấy chướng tai gai mắt đối với hắn ta. Tôi đã nói với cậu rồi, trong tay tôi có quân bài, thế nên tôi vốn không cần dùng cái thủ đoạn vu oan giá họa hèn hạ đó.”
“Ông?”
“Chuyện này không phải do tôi làm.”
Kỷ Đông Nham trầm mặc.
Rất lâu sau anh mới hỏi: “Tôi có nên nghi ngờ số tiền đó của tôi đã bị hoang phí không đây?”
“Tổng giám đốc Kỷ! Tôi biết tình bạn giữa cậu và Niên Bách Ngạn rất sâu đậm. Nhưng nói không ngoa, tôi hiểu Niên Bách Ngạn hơn cậu nhiều. Cậu tưởng những chuyện trước mắt này làm khó được hắn ta sao? Chỉ cần hắn ta muốn thì bất kỳ ai, bất kỳ cách nào cũng không thể khiến hắn ta rời khỏi Tinh Thạch được. Ngoại trừ, thứ tôi đang nắm trong tay.”
“Rốt cuộc đó là quân bài gì?”
Bên đó cười khẩy mấy tiếng: “Chuyện này thì tổng giám đốc Kỷ không cần biết. Tôi đã nhận tiền của cậu thì nhất định sẽ ép cho Niên Bách Ngạn rời khỏi đó vào lúc mấu chốt nhất. Thậm chí tôi còn tự tin cho rằng, vì quân bài này của tôi, bảo hắn ta chết, hắn ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Hàng lông mày Kỷ Đông Nham mỗi lúc một chau lại.
Cuộc điện thoại đã kết thúc mà anh nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc là thứ gì mà lợi hại đến vậy…
Niên Bách Tiêu xông vào khi Kỷ Đông Nham đang họp.
Cậu không màng tới lời cảnh cáo của người thư ký phía sau mà giơ chân đạp cửa cái “rầm”.
Làm mọi người trong phòng giật nảy mình.
Toàn bộ đều là các nhân viên cấp cao của công ty.
Có những người mới chỉ gặp Niên Bách Ngạn chứ chưa từng gặp Niên Bách Tiêu. Thoạt nhìn họ cũng sững sờ, không ít người nhầm tưởng Niên Bách Tiêu là Niên Bách Ngạn.
Cộng thêm, phía sau còn có Tố Diệp.
Kỷ Đông Nham bất ngờ khi có người dùng cách này để quấy rối buổi họp. Anh ta ngước đầu lên nhìn, nét mặt không vui chuyển sang bất ngờ. Anh ta càng không ngờ Niên Bách Tiêu lại xuất hiện ở đây.
Thư ký hành chính và bảo vệ cũng vội vã chạy tới. Sau khi thấy cảnh ấy, họ sợ hãi liên tục xin lỗi Kỷ Đông Nham, sợ bị mất việc.
Kỷ Đông Nham không thể hiện thái độ gì. Nhưng Niên Bách Tiêu thì nhào vút tới, khi Kỷ Đông Nham còn chưa kịp phản ứng gì, cậu đã đấm
một cái lên mặt anh ta, rồi chửi một câu vô cùng chuẩn xác.
“Kỷ Đông Nham! Mẹ nhà anh!”
Cú đấm ấy không hề nhẹ, cả người Kỷ Đông Nham lảo đảo. Chiếc ghế rơi xuống, anh ta cũng ngã ngồi xuống đất.
Mọi người thảng thốt. Có người bước tới, nhưng Niên Bách Tiêu quát lên với họ: “Ai dám tới đây thử xem! Tôi đấm người đó!”
Dáng vẻ thịnh nộ này của Niên Bách Tiêu, Tố Diệp cũng mới thấy lần đầu. Nó cực kỳ đáng sợ, không còn cái vẻ ba lăng nhăng ngày thường nữa. Cô đã từng nhìn thấy cậu giận dữ khi cãi nhau với Niên Bách Ngạn. Giọng nói to tới mức như muốn lật tung trần nhà lên. Nhưng cũng không hề cuồng phong như hôm nay. Tuy rằng lúc đó Niên Bách Tiêu từng động thủ, tranh cãi tới cùng, nhưng về cơ bản kết thúc đều là cậu đóng sầm cửa lại, ngày hôm sau muốn ra sao thì ra.
Rõ ràng là mọi người xung quanh đều hết hồn hết vía vì dáng vẻ của Niên Bách Tiêu.
Gương mặt cậu hung tợn, gân xanh nổi lên khắp trán. Bộ dạng này gần như sắp ăn thịt người.
Ai lại dám liều mạng với một người đang điên cơ chứ?
Ai cũng không dám, thế nên đều đứng yên tại chỗ.
Tố Diệp thấy vậy bèn xông lên, giữ chặt lấy Niên Bách Tiêu, thấp giọng nói: “Lúc này rồi đừng có gây chuyện!”
“Có giỏi thì anh ta cho em vào tù luôn đi!” Niên Bách Tiêu dằn mạnh từng chữ một.
Mọi người nhìn cả về phía Kỷ Đông Nham.
Anh ta đứng dậy.
Khóe miệng đã rướm máu. Anh ta giơ tay gạt nhẹ.
Sau đó bình tĩnh nhìn về phía mọi người: “Ra ngoài cả đi!”
Cuộc họp cứ thế bị ngắt đoạn.
Đợi cho tất cả mọi người ra ngoài hết, Kỷ Đông Nham mới nhìn về phía Niên Bách Tiêu, điềm nhiên nói: “Em đang đòi lại công bằng cho anh mình đấy à?”
Niên Bách Tiêu còn định tiếp tục xông lên, đã bị Tố Diệp giữ lại.
“Bản thân anh đã làm gì, trong lòng anh không rõ sao?” Niên Bách Tiêu dùng hẳn tiếng Anh. Thứ ngôn ngữ quen thuộc ấy giúp cậu biểu đạt hết được sự phẫn nộ của mình.
“Chính anh là người ăn cắp thiết kế của anh tôi phải không? Sau đó lại giở trò để anh ấy rơi vào vòng lao lý?”
Kỷ Đông Nham nói: “Niên Bách Tiêu! Em phải biết trên thương trường mấy chuyện lừa gạt lẫn nhau là thường xuyên xảy ra. Thủ đoạn của anh trai em còn bỉ ổi hơn anh rất nhiều lần. Bây giờ chẳng qua anh chỉ lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi! Nhưng mà, cái chết của Diệp Ngọc và việc anh trai em bị cảnh sát dẫn đi không liên quan tới anh!”
“Cái rắm!” Niên Bách Tiêu thô lỗ chửi một câu: “Không phải anh còn ai vào đây?”
“Anh trai em vào đó thì có lợi gì cho anh? Tại sao anh phải làm vậy chứ?” Kỷ Đông Nham chau mày.
Niên Bách Tiêu bặm môi, trừng mắt nhìn anh ta.
“Kỷ Đông Nham! Còn chuyện gì mà anh không làm được chứ?” Tố Diệp không nhịn được nữa: “Anh đã ăn cắp cả thiết kế của Tinh Thạch rồi, làm cho anh ấy vào tù để đầu xuôi đuôi lọt.”
Kỷ Đông Nham nhìn về phía Tố Diệp, chợt nhớ lại chuyện ngày hôm đó, ánh mắt ít nhiều có phần ngượng ngập. Anh ta khẽ thở dài: “Tiểu Diệp! Anh thừa nhận chuyện về sản phẩm mới, nhưng xin em hãy tin anh, anh tuyệt đối không mong muốn Niên Bách Ngạn ngồi tù.”
“Anh còn đáng để tôi tin tưởng à?” Tố Diệp cười khẩy.
Trong lúc nói, cô vẫn nắm chặt tay Niên Bách Tiêu. Tay nó đã cuộn lại thành nắm đấm. Cô có thể tưởng tượng được nếu bây giờ không ngăn Niên Bách Tiêu lại, sợ rằng nó và Kỷ Đông Nham đã đánh nhau một trận rồi.
Kỷ Đông Nham liếm môi, không nói được câu nào.
“Anh không thừa nhận cũng không sao. Nhưng Kỷ Đông Nham! Anh tuyệt đối đừng để tôi phát hiện ra chuyện này có liên quan tới anh, nếu không, đừng hòng tôi bỏ qua cho anh!” Tố Diệp nghiến răng.
Bàn tay Kỷ Đông Nham siết lại gắt gao. Anh ta gào lên với Tố Diệp: “Em yêu anh ta đến mức đó?”
“Phải! Tôi yêu anh ấy!” Tố Diệp vênh mặt lên, đáp lại không hề do dự.
Ánh mắt Kỷ Đông Nham bi thương: “Niên Bách Ngạn rốt cuộc có gì tốt đẹp? Em tưởng anh ta trong sạch thật sao? Em tưởng anh ta là một người làm ăn đàng hoàng sao? Chưa biết chừng tới khi vạch trần anh ta ra, quá khứ của anh ta còn bẩn thỉu hơn cả anh đấy. Loại người đó, anh thật không hiểu em rốt cuộc yêu anh ta ở điểm gì? Tiểu Diệp! Anh có chỗ nào không bằng Niên Bách Ngạn? Dù xét về tiền tài hay tình cảm, anh đều không thua kém!”
“Mẹ kiếp! Anh nói cái gì hả?” Cơn giận khó khăn lắm mới đè xuống được của Niên Bách Tiêu lại dâng lên. Cậu hất tay Tố Diệp ra, tiến lên định đấm anh ta.
Kỷ Đông Nham lần này cũng không đứng đợi để bị ăn đấm mà nhào tới đánh nhau với Niên Bách Tiêu.
“Đủ rồi!” Tố Diệp vội chạy tới can ngăn.
Nhưng sức lực của hai người đàn ông cộng lại còn khỏe hơn bất kỳ lúc nào. Tố Diệp không kéo nổi Niên Bách Tiêu ra, quay sang kéo Kỷ Đông Nham cũng vô ích. Cô đứng hẳn vào giữa hai người, dốc hết sức lực để ngăn lại.
Chẳng biết ai dùng sức, người cô lập tức bị đẩy ra xa.
Ngay sau đó bả vai đập vào cạnh bàn. Cô kêu lên đau đớn.
“Tiểu Diệp!”
Cả hai đồng thanh kêu tên cô lên, rồi hai cái bóng cùng nhào tới.
Kỷ Đông Nham nhanh hơn một chút, vội vàng đỡ cô dậy, nhìn cô đau xót, nét mặt phiền muộn: “Xin lỗi, xin lỗi! Em có bị thương không?”
Ai ngờ, Niên Bách Tiêu đẩy Kỷ Đông Nham ra, giận dữ quát: “Tránh xa chị ấy ra!”
Kỷ Đông Nham xiêu vẹo một chút sau đó mới đứng vững. Tố Diệp được Niên Bách Tiêu ôm vào lòng. Nhìn thấy cảnh ấy, gương mặt anh ta càng nhăn tợn.
Bả vai Tố Diệp đau đớn vô cùng. Trán cô lấm tấm mồ hôi.
Cô cắn chặt răng, khẽ nói: “Bách Tiêu! Chúng ta đi thôi!”
Niên Bách Tiêu hằn học lườm Kỷ Đông Nham.
“Đi!” Tố Diệp cao giọng.
Kỷ Đông Nham nhìn thấy nét mặt cô, rất lo lắng nhưng nhất thời không thể tiến lên. Cho dù anh ta bước lên thì có ích gì? Anh ta biết giờ Tố Diệp đã không còn tin tưởng mình nữa.
Niên Bách Tiêu cũng không cố chấp nữa. Cậu nén giận, đưa Tố Diệp quay người rời đi.
“Tiểu Diệp…” Kỷ Đông Nham gọi tên cô một cách khó khăn.
Tố Diệp dừng bước, quay đầu nhìn anh ta rồi nói: “Tôi biết thủ đoạn của Niên Bách Ngạn không đàng hoàng gì, tâm trạng ấm ức của anh tôi có thể thông cảm. Những chuyện trước đây tôi không tham gia. Nhưng lần đó ở Nam Phi, đổi lại là người khác có lẽ đã muốn giết chết Niên Bách Ngạn rồi. Tôi những tưởng anh sẽ không có suy nghĩ ấy, vì tôi biết Niên Bách Ngạn có tàn nhẫn đến mức nào đi nữa cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đuổi cùng diệt tận. Kỷ Đông Nham! Có phải anh muốn tuyệt tình đến mức này không? Có phải anh thật sự muốn Niên Bách Ngạn không còn chốn dung thân trong ngành này không? Anh tự hỏi lại lương tâm mình đi. Có thật anh muốn làm như vậy hay không? Anh tự thu xếp đi!”
Kỷ Đông Nham đứng đờ ra đó, nhìn theo bóng cô rời đi, từng cơn đau dâng lên trong lòng.
Ra khỏi Kỷ Thị, tới thang máy, họ lại bắt gặp Đinh Tư Thừa vừa tới công ty.
Sau khi thấy Tố Diệp, anh ta ngỡ ngàng dừng bước.
“Em…”
Niên Bách Tiêu hồ nghi nhìn anh ta rồi quay sang Tố Diệp.
Thang máy đã tới.
Tố Diệp lạnh nhạt liếc nhìn Đinh Tư Thừa rồi nói với Niên Bách Tiêu: “Đi thôi!”
Niên Bách Tiêu cũng nhìn Đinh Tư Thừa một cái, không nói gì, dìu Tố Diệp đi vào thang máy.
Đinh Tư Thừa bước lên mấy bước. Cửa thang máy từ từ đóng lại, che đi ánh mắt anh ta nhìn Tố Diệp.
Anh ta đứng trước cửa thang máy rất lâu không thể rời đi…
Tới khi lên xe, Niên Bách Tiêu nhìn Tố Diệp, nhíu mày nói: “Chị bảo chị can ngăn cái gì chứ?” Sau đó cậu ta lại đổi thành tiếng Anh: “Đầu heo! Ngu ngốc! Dại dột!”
Tố Diệp ôm tay, nhăn mặt: “Em mới đi Thượng Hải có mấy ngày sao mà mở mồm ra là văng tục thế hả. Đúng là học cách xấu thì nhanh. Dạy em mấy câu tử tế thì dạy mãi không được, học mấy câu chửi thì đâu ra đấy!”
“Em giận đấy, chị bảo vệ anh ta!” Niên Bách Tiêu bất mãn buông một câu.
Tố Diệp chẳng biết nói sao: “Chị bảo vệ anh ta lúc nào? Bây giờ mọi chuyện đã rối rắm lên thế này rồi, em đấm ánh ta mấy cú cũng chỉ hả giận được thôi, chứ còn làm được gì anh ta nữa? Đó là anh ta không báo cảnh sát, còn không cả em cũng bị bắt vào đồn rồi!”
“Anh ta dám!”
“Phải! Anh ta sẽ không báo cảnh sát đâu. Nhưng em cũng đừng có hành xử thái quá!” Tố Diệp thở dài: “Với lại, có lẽ Kỷ Đông Nham thật sự không biết chuyện này. Chắc là anh ta cũng không có nhiều thời gian lên kế hoạch đến thế, cùng lắm là ăn cắp thiết kế thôi.”
“Chị tin anh ta?”
Tố Diệp nhìn cậu: “Việc đã đến nước này, anh ta cũng cần nói dối nữa. Em nghĩ mà xem, ngay cả việc ăn cắp thiết kế anh ta cũng nhận luôn rồi thì việc Niên Bách Ngạn bị bắt có gì mà không dám nhận chứ?”
Niên Bách Tiêu suy nghĩ hồi lâu rồi chau mày: “Rốt cuộc Niên Bách Ngạn đã đắc tội với bao nhiêu người vậy?”
“Chuyện này đợi anh trai em được thả, em có thể đích thân tới hỏi anh ấy.” Tố Diệp cử động cơ thể một cách khó khăn: “Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là mau đưa chị tới phòng khám Đông y ở cổng Đông Trực đi, tay chị bị trật khớp rồi!”
“Hả?” Niên Bách Tiêu giật mình, có phần hoảng loạn: “Xin lỗi nhé, em…”
“Em cứ đợi tới khi nào tay chị được nối lại hẵng xin lỗi đi, đau chết đi được!” Trước đây cô từng bị trật khớp một lần, có phải thành tật rồi không?
Nghe xong, Niên Bách Tiêu cũng không dám trễ nải nữa, lập tức cho xe chạy.
Tiếng động cơ rầm rĩ lại làm cánh tay Tố Diệp thêm đau.
Cô cắn răng nói: “Đại ca à! Em làm ơn chạy chậm chút đi, đội ơn!”
Niên Bách Tiêu mồm miệng há hốc, rồi gật đầu lia lịa…