Diệp Uyên cả đêm không về nhà.
Điều này đối với một người vẫn luôn lo lắng cho gia đình, lo lắng cho Lâm Yêu Yêu và đứa bé trong bụng cô ấy như Diệp Uyên mà nói là một chuyện khó có thể giải thích được. Hôm sau, Lâm Yêu Yêu cả đêm mất ngủ đã nhận được điện thoại từ đồn công an. Họ nói với cô rằng, bước đầu nghi ngờ thi thể tìm thấy là Diệp Uyên, muốn cô tới nhận xác.
Khi người nhà còn chưa nhận xác, cảnh sát không bao giờ khẳng định một cách chắc chắn. Họ chỉ dùng bốn chữ “bước đầu nghi ngờ” để thông báo tới thân nhân. Nhưng Lâm Yêu Yêu biết rõ, khi không nắm được chứng cứ xác thực, cảnh sát không thể nào gọi điện thoại tới cho cô. Nếu đã muốn cô tới nhận xác vậy thì chứng tỏ, tám, chín phần đó chính là Diệp Uyên.
Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, cùng Lâm Yêu Yêu và Nguyễn Tuyết Mạn cùng tới nhà xác.
Tạm thời không nói tới Tố Diệp hai chân đã mềm nhũn, cả người run rẩy, Lâm Yêu Yêu dường như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, đôi môi run lên bần bật. Trông cô ấy cực kỳ khủng hoảng và xuống sắc. Cả Nguyễn Tuyết Mạn đứng đằng sau cô ấy đôi mắt cũng đỏ quạch, giờ chỉ một cái xác không hồn.
Tố Diệp thấy vậy, rất lo lắng cho Lâm Yêu Yêu. Cô bước tới nắm lấy tay cô ấy mới phát hiện, tay của mình đã rất lạnh rồi nhưng cũng chẳng lạnh bằng tay của Lâm Yêu Yêu.
Dùng cụm từ “không có một chút nhiệt nào” để hình dung bàn tay Lâm Yêu Yêu hoàn toàn không nói quá. Khi nắm lấy nó tựa như đang cầm một cục đá. Cả ngón tay của cô ấy cũng cứng đờ, các khớp ngón tay không thể gập lại được.
Sáng sớm nay cảnh sát đã gọi thẳng tới báo cho Lâm Yêu Yêu. Còn Tố Diệp biết được chuyện này là do Lâm Yêu Yêu gọi điện cho cô.
Sau khi nghe xong tin tức ấy, cả người cô ấy như bị ai đâm mạnh một nhát dao sau lưng, đến cả hơi thở cũng khó khăn. Cảm giác ốm nghén càng lúc càng kịch liệt. Cô ấy xông vào nhà vệ sinh, nôn khan trong cơn rét run. Nước mắt vào lúc ấy chẳng thể chảy ra được. Trong đầu cô ấy chỉ vang vọng một câu nói: Thi thể không phải là Diệp Uyên… Anh ấy nhất định vẫn chưa chết, nhất định chưa chết…
Sau đó cô ấy lại cảm thấy bụng mình rất đau, đành ôm bụng, ngồi cuộn tròn, run lẩy bẩy. Nguyễn Tuyết Mạn làm xong bữa sáng, đi vào nhà vệ sinh thấy cô ấy ngồi bệt dưới đất còn tưởng là em bé có chuyện gì, sợ đến nỗi hét ầm ĩ lên, hỏi cô ấy cảm thấy không khỏe chỗ nào.
Lâm Yêu Yêu cảm thấy lúc đó đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, dường như chẳng còn thứ gì cả, chỉ còn một màu trắng xóa. Sau đó, tri giác cả cơ thể cũng mất sạch. Cô ấy lắp bắp không nói nên lời: “Diệp Uyên… chết rồi, cảnh sát muốn… muốn chúng ta tới nhận xác.”
Nguyễn Tuyết Mạn vừa nghe xong đã ngất lịm.
Lâm Yêu Yêu không giống như Tố Diệp. Cô ấy chưa từng trải qua chuyện sinh tử, bố mẹ và họ hàng đều còn mạnh khỏe. Những người thân như ông bà nội ngoại thì đã mất từ khi cô ấy còn quá nhỏ, thế nên cô ấy vẫn chưa hiểu được nỗi đau của chia ly sinh tử.
Chỉ trong vòng một buổi sáng, đầu tiên là nhận tin dữ của Diệp Uyên, sau đó lại tới Nguyễn Tuyết Mạn ngất xỉu, điều này vốn dĩ đã khiến một Lâm Yêu Yêu đang trong cơn khủng hoảng hoàn toàn sụp đổ. Cô ấy đã gọi điện cho Tố Diệp trong trạng thái hoang mang, hoảng sợ.
Niên Bách Ngạn và Tố Diệp vội tới chỗ Lâm Yêu Yêu. Nguyễn Tuyết Mạn cũng được cô ấy không ngừng bấu cho tới khi tỉnh lại. Nguyễn Tuyết Mạn gần như khóc một cơn lại hét một cơn. Lâm Yêu Yêu thì không có một chút động tĩnh nào, chỉ siết lấy tay Tố Diệp một cách gắt gao.
Tố Diệp cũng cảm thấy cực kỳ bất an.
Đám mây đen phía chân trời mỗi lúc một nặng nề. Bầu không khí áp lực đó cảm nhận được ngay cả trong khoang xe. Đường phố vẫn tắc như mọi hôm. Niên Bách Ngạn không còn lái xe ổn định như thường lệ. Anh gần như xuyên hết đường lớn ngõ nhỏ, thậm chí là liên tục vượt đèn đỏ.
Từ trong gương chiếu hậu, Tố Diệp có thể nhìn thấy gương mặt hơi nghiêng của anh.
Cô cảm nhận được sự căng thẳng và nghiêm trọng của nó. Bờ môi mỏng mím chặt lại. Từ môi xuống cằm sắc lẹm như vừa bị một lưỡi dao xén qua.
Trong nhà xác, có nhân viên cảnh sát cũng lần lượt tới.
Vụ án này được bàn giao cho cảnh sát Tưởng. Anh ta nhận lấy bản giám định pháp y, liếc nhìn, rồi lại đưa mắt nhìn người nhà có mặt ở đó với vẻ nghiêm nghị. Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Niên Bách Ngạn, hờ hững nói: “Nhà họ Diệp ba lần bốn lượt xảy ra chuyện, tôi không tin là vì nghiệt duyên quá nặng.”
Niên Bách Ngạn giữ im lặng.
Nhưng Tố Diệp nghe thấy câu ấy thì lập tức không vui: “Cảnh sát Tưởng! Anh nói vậy là có ý gì? Anh đang nghi ngờ chồng tôi? Tối qua chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, anh ấy không hề ra khỏi nhà.”
Cảnh sát Tưởng không nói gì, chỉ nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm.
Còn Niên Bách Ngạn thì khẽ nói: “Chúng tôi vào nhận xác được chưa?”
Cảnh sát Tưởng nhìn sang Lâm Yêu Yêu: “Cô là vợ của Diệp Uyên?”
Lâm Yêu Yêu bàng hoàng gật đầu.
“Tôi mong gia đình chuẩn bị tâm lý.” Ngữ điệu của cảnh sát Tưởng rất bình thản: “Khi cảnh sát tới hiện trường đã phát hiện Diệp Uyên bị chết cháy trong xe, xác của anh ấy bị cháy rất nghiêm trọng. Đến cả xe cũng bị cháy hoàn toàn. Chỉ có thông qua biển số xe, chúng tôi mới có thể tìm được chủ nhân.”
Tim Tố Diệp thắt lại đau đớn.
Giọng Lâm Yêu Yêu run run: “Đồng chí cảnh sát! Anh nói là chồng tôi… bị chết cháy?”
Cảnh sát Tưởng gật đầu.
Lâm Yêu Yêu lập tức đưa tay lên giữ chặt tim mình.
Rất đau.
Như bị dao cắt mạnh qua da thịt.
“Chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Nếu ổn rồi thì đi theo tôi. Nhận xác xong, tôi sẽ làm một bút lục cho người nhà.” Cảnh sát Tưởng nói.
Tố Diệp không nỡ để Lâm Yêu Yêu vào. Đến cả xe cũng cháy sạch rồi thì thi thể còn bị cháy đến mức nào nữa? Bây giờ Lâm Yêu Yêu đang mang thai, làm sao chịu nổi đả kích này?
Cô bèn nhẹ nhàng nói: “Để mình và Bách Ngạn vào!”
“Mình…” Cả người Lâm Yêu Yêu run lên từng cơn. Cô ấy lắc đầu: “Mình phải vào đó… Mình phải chứng minh đó… đó không phải là anh ấy.”
Nguyễn Tuyết Mạn đỏ mắt, vô thức nắm lấy tay Lâm Yêu Yêu và nói: “Mẹ cũng vào!”
“Mẹ…” Lâm Yêu Yêu nắm chặt lại tay bà.
“Mẹ không tin con trai mình đã chết, không tin!” Trong mắt Nguyễn Tuyết Mạn ánh lên một tia nhìn vô cùng kiên quyết, nhưng trông bà vẫn tiều tụy như thế.
Chính trong khoảnh khắc ấy, Tố Diệp nhìn Nguyễn Tuyết Mạn, chẳng hiểu sao, sự căm hận và bất mạn trong lòng cũng tan biến. Bà là một người đàn bà ngang ngược, hống hách, là một kẻ thứ ba khiến người ta căm ghét, là kẻ thứ ba đáng hận đã hại mẹ cô đau khổ mà chết. Nhưng đồng thời bà cũng là một oán phụ khao khát được chồng yêu thương, một người mẹ làm mọi hành vi bỉ ổi cũng chỉ vì hai đứa con của mình.
Bà vốn dĩ đang có một gia đình trọn vẹn.
Có chồng, có con trai, con gái, lại sắp được làm bà nội.
Nhưng có lẽ ông trời muốn trừng phạt những tội lỗi của bà. Thế nên bà mất chồng, rồi lại mất con gái, và bây giờ, lại sắp phải đối mặt với nỗi đau mất con trai.
Tố Diệp nhìn bà, mới bàng hoàng nhận ra, tóc mai hai bên của Nguyễn Tuyết Mạn thật ra cũng đã bạc rồi. Gương mặt bà không còn trẻ trung nữa, không còn yêu kiều, thướt tha như khi trước. Giờ bà càng giống một người phụ nữ đã trải qua bao năm tháng cuộc đời để rồi giờ thương tích đầy mình. Chỉ còn là một người già không thể đáng thương hơn.
Chẳng hiểu sao cô bỗng thấy chua xót trong lòng.
Hận một người là rất đau khổ, nhưng tha thứ cho một người cũng đau khổ không kém. Ai cũng nói tha thứ đơn giản hơn thù hận rất nhiều, nhưng Tố Diệp thấy thù hận bao giờ cũng dễ dàng hơn tha thứ nhiều lần.
Hận cũng đã hận rồi, trong lòng sẽ có một xúc cảm, chẳng còn băn khoăn nhiều nữa.
Nhưng tha thứ tức là sẽ phải xóa sạch mọi đau khổ trên mảnh đất thù hận khi xưa. Cũng có nghĩa sẽ phải tưởng nhớ lại từng chuyện buồn thương, khó trút bỏ trong lòng, sau đó chôn cất. Đó là một sự tàn nhẫn đến mức nào?
Tố Diệp đã chịu hết những đau khổ của thù hận, thế nên muốn tha thứ rồi.
Vì bao nhiêu đau khổ cô cũng chịu đủ, chỉ còn thiếu nỗi khổ của phút giây tha thứ này thôi.
Sau khi thấy vậy, cảnh sát Tưởng gật đầu, sau đó đưa họ vào trong phòng đặt xác.
Nhiệt độ trong phòng này thấp hơn bên ngoài.
Sau khi đi vào, Tố Diệp bất giác rùng mình rồi vô thức nắm chặt lấy tay Niên Bách Ngạn. Anh cũng xoay tay lại, siết chặt tay cô. Tố Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tay anh cũng lạnh ngắt.
Chỉ có một chiếc giường đặt xác.
Bên trên phủ một lớp ga màu trắng. Thứ đang được đắp, có lẽ chính là thi thể.
Trong phòng này còn các nhân viên cảnh sát khác. Thấy người nhà tới, họ bèn lùi qua một bên.
Cảnh sát Tưởng bước tới, kéo một góc ga giường lên rồi nhìn về phía bốn người họ. Bàn tay Lâm Yêu Yêu cuộn lại rất chặt, bờ môi trắng bệch rồi cô ấy khẽ gật đầu.
Lớp ga giường từ từ được lật ra…
Khi gương mặt đáng sợ đó hiện lên trong tầm mắt, Nguyễn Tuyết Mạn phát ra một tiếng thét điên cuồng.
Còn Lâm Yêu Yêu thì hai chân mềm nhũn, cả người ngã khuỵu xuống đất.
“Yêu Yêu!” Tố Diệp sợ hãi, vội đỡ lấy cô ấy. Đồng thời lúc này đầu cô vẫn còn hiện về cảnh tượng vừa liếc thấy.
Đó là một gương mặt thế nào nhỉ?
Đã bị bỏng đến mức thay đổi hoàn toàn.
Chỉ có thể thông qua những nét chính để đoán đính các bộ phận trên mặt, có nét đáng sợ của người bị thiêu cháy.
Cảnh sát Tưởng nhìn ba người họ, thở dài nặng nề. Chỉ còn Niên Bách Ngạn vẫn nhẫn nhịn đứng một bên. Thần sắc của anh vô cùng nghiêm túc, cắn chặt răng vào nhau.
“Tiếp tục sao?” Cảnh sát Tưởng bây giờ chỉ có thể hỏi Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Cảnh sát Tưởng vén cả lớp ga lên.
Đó là một thi thể đã bị thiêu rụi hoàn toàn, từ ngoại hình không thể nhận ra đó là ai. Nhưng người này có cùng một chiều cao với Diệp Uyên. Tuy da thịt đã cháy sém nhưng khung xương vẫn còn.
Nguyễn Tuyết Mạn chỉ biết kêu lên thảm thiết rồi bắt đầu gào khóc.
Hốc mắt Lâm Yêu Yêu khô rát, vô cùng khó chịu. Cô ấy gắng kìm nén nỗi đau, đẩy Tố Diệp ra, nhào tới trước thi thể, mặt đối mặt với cái xác đã cháy khét trên giường. Dạ dày Tố Diệp quặn thắt nhưng lại nhói buốt như bị ai khoan thẳng vào tim. Cô chạy tới định kéo Yêu Yêu ra nhưng lực bất tòng tâm.
“Nhất định không phải anh ấy… Nhất định không phải…” Thanh âm của Lâm Yêu Yêu rất nhỏ, rất khẽ. Một tay cô ấy túm chặt lấy tấm ga trải giường, một tay ra sức ép lên cái bụng nhỏ, thảng thốt lắc đầu.
Cảnh sát Tưởng lại che thi thể đi rồi hỏi họ: “Có thể xác nhận không?”
“Nhất định không phải con trai tôi! Không phải!” Nguyễn Tuyết Mạn nghẹn ngào bước lên, níu lấy vạt áo cảnh sát Tưởng, tha thiết cầu xin: “Anh cảnh sát! Tôi cầu xin anh! Con trai tôi chỉ mất tích thôi, cầu xin anh giúp tôi tìm lại nó!”
Cảnh sát Tưởng tỏ ra khó xử.
Ngay cả Lâm Yêu Yêu cũng như bị ai rút mất cột sống, chỉ lẩm bẩm: “Không phải anh ấy… Không phải anh ấy…”
“Anh Niên! Anh có thể xác nhận không?” Cảnh sát Tưởng hỏi Niên Bách Ngạn.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn toát lên vẻ đau xót. Anh trầm mặc một lúc rồi khản giọng nói: “Thi thể cháy đến mức này, tôi không thể xác nhận được!”
Cảnh sát Tưởng quay đầu nhìn cấp dưới.
Người cảnh sát bên cạnh đi lên, đưa một cái túi cho cảnh sát Tưởng. Anh ta nhận lấy rồi chìa ra cho Niên Bách Ngạn xem.
“Biển số xe trên ảnh có phải của Diệp Uyên không?” Trong chiếc túi là bức ảnh chụp lại hiện trường cùng một số di vật thu thập được trong xe.
Niên Bách Ngạn liếc nhìn vào bức ảnh, nhíu mày rồi gật đầu.
Chiếc xe bị cháy chính xác là xe của Diệp Uyên. Anh nhận ra nó.
“Trong xe phát hiện được chiếc nhẫn này.” Cảnh sát Tưởng chỉ vào chiếc nhẫn bạch kim trong túi: “Chắc là nó đã bị rơi lại trong xe sau khi thi thể bị cháy. Mọi người xem đi, có phải của nạn nhân không?”
Nhẫn chỉ có Lâm Yêu Yêu mới nhận được.
Cô ấy lảo đảo bước tới, vớ lấy cái túi. Ngón tay run rẩy ấn lên chiếc nhẫn. Mặt trong của nhẫn có chữ cái tiếng Anh. Là tên viết tắt của anh và cô ấy. Thấy vậy, nước mắt cô ấy mới lã chã rơi.
Nhìn thấy cảnh này, cõi lòng Tố Diệp lạnh hẳn.
Cảnh sát Tưởng thấy vậy cũng đã hiểu ra. Anh ta hỏi: “Của Diệp Uyên phải không?”
Lâm Yêu Yêu há hốc miệng nhưng không nói được câu nào. Nước mắt làm mờ đôi mắt. Cô ấy chỉ còn biết gật đầu trong bất lực.
“Vì thi thể đã bị cháy rụi nghiêm trọng, pháp y không thể lấy được ADN để kiểm chứng, chỉ có thể phán đoán thông qua những di vật rơi trong khoang xe. Ngoài ra, so sánh chiều cao của thi thể, chúng tôi cũng đã đối chiếu, hoàn toàn trùng khớp với chiều cao của Diệp Uyên. Thế nên, nếu người thân có thể xác nhận thì cảnh sát chúng tôi cũng có thể lập hồ sơ vụ án.”
“Cảnh sát Tưởng…” Lâm Yêu Yêu cảm thấy tim mình rất đau. Cô ấy đã khóc tới không thở nổi nữa rồi. Cô ấy muốn nói với cảnh sát rằng người này chắc chắn không phải
Diệp Uyên, nhưng chỉ thốt được lên mấy chữ rồi cũng không nói được gì nữa.
Niên Bách Ngạn vân vê túi di vật trong tay, sắc mặt tái ngắt. Rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Nhưng chỉ dựa vào mấy món di vật và tỷ lệ chiều cao là có thể xác nhận đây chính là Diệp Uyên sao? Cảnh sát Tưởng! Các anh làm vậy có phải võ đoán quá không?”
“Thế nên mới bảo mọi người nhận xác.”
“Cái xác này chúng tôi không nhận được.” Niên Bách Ngạn vô cùng kiên quyết. Anh nhìn cảnh sát Tưởng, nói rành mạch: “Khi nào chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm đây chính là Diệp Uyên thì với tư cách là người thân, chúng tôi sẽ không ký tên.”
“Anh Niên! Anh làm vậy chúng tôi rất khó xử.” Cảnh sát Tưởng không ngờ Niên Bách Ngạn lại nói vậy bèn nhíu mày.
“Chuyện này liên quan tới mạng người, cho dù không phù hợp với quy định đến đâu đi chăng nữa, chúng tôi cũng phải kiên trì.” Niên Bách Ngạn chỉ vào thi thể trên giường, lạnh lùng nói: “Thi thể này nói là ai cũng được. Nếu nhẫn của tôi rơi trên chiếc xe này, vậy thì thi thể này cũng có thể là tôi.”
Cảnh sát Tưởng á khẩu.
Lâm Yêu Yêu bước lên, rưng rưng nước mắt: “Đúng vậy! Chúng tôi không thể ký tên được. Thi thể này sao có thể là Diệp Uyên được?”
“Vậy cô cho rằng còn ai có thể lái xe của anh ấy?” Cảnh sát Tưởng hỏi.
Lâm Yêu Yêu không trả lời được.
Ra khỏi phòng để xác.
Cảnh sát bắt đầu tiến hành làm bút lục.
Lâm Yêu Yêu miêu tả lại lần cuối cùng nhìn thấy Diệp Uyên.
Là buổi sáng hôm qua.
Anh ấy vẫn ra khỏi nhà tới Tinh Thạch như mọi khi vì phải mở đại hội cổ đông. Tới lúc sắp tan làm, Diệp Uyên có gọi một cuộc điện thoại về nhà, nói rằng buổi tối anh ấy sẽ về muộn một chút, vì phải tham gia một buổi gặp mặt.
Thế nên, tới hơn 10 giờ vẫn chưa thấy Diệp Uyên về, Lâm Yêu Yêu vẫn nghĩ có lẽ Diệp Uyên còn đang uống rượu cùng bạn bè, nên không mấy lo lắng. Nhưng đợi tới 12 rưỡi Diệp Uyên vẫn chưa quay về, cô ấy mới bắt đầu hơi sốt ruột.
Cô ấy không chịu được, bèn gọi điện thoại cho Diệp Uyên.
Nhưng di động kêu mãi mà không có ai nghe.
Cô ấy tưởng Diệp Uyên uống say bèn gọi điện cho Hứa Đồng vì bây giờ Hứa Đồng là trợ lý của Diệp Uyên. Hứa Đồng nói không đi cùng Diệp Uyên. Sau khi hết giờ làm, Diệp Uyên đi dự một bữa tiệc, nói là bạn bè riêng, bảo Hứa Đồng không cần đi theo.
Hứa Đồng hỏi cô ấy có chuyện gì. Cô ấy nói không có gì, chỉ là lo Diệp Uyên uống nhiều quá, không lái xe về nhà được.
Trong hơn một tiếng đồng hồ tiếp theo, gần như cứ cách vài phút Lâm Yêu Yêu lại gọi vào di động Diệp Uyên một lần. Nhưng sau đó thì di động của anh không thể liên lạc được nữa.
Sau khi ghi chép tới đây, cảnh sát Tưởng đưa di vật cho Lâm Yêu Yêu xem. Bên trong có di động của Diệp Uyên, cũng đã cháy sạch.
Lâm Yêu Yêu lại bật khóc.
“Cô yên tâm! Thi thể bên trong bất luận mọi người có nhận hay không, vụ án này có tình tiết nghiêm trọng, cảnh sát chúng tôi cũng sẽ điều tra tới cùng.”
Lâm Yêu Yêu dựa vào Nguyễn Tuyết Mạn. Còn Nguyễn Tuyết Mạn đã khóc sướt mướt.
Bên kia, Tố Diệp và Niên Bách Ngạn cũng đã hợp tác làm xong bút lục rồi đi ra ngoài.
Niên Bách Ngạn nắm tay Tố Diệp, gương mặt nặng nề.
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“Diệp Diệp!” Anh đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô. Nó vừa gầy gò vừa nhỏ bé khiến anh không khỏi xót xa: “Chúng ta bắt buộc phải đối mặt với sự thật.”
Tố Diệp chỉ cảm thấy rất lạnh.
“Anh có ý gì?”
Niên Bách Ngạn thở dài, gương mặt tiều tụy: “Xe của Diệp Uyên sau khi đâm vào một trụ sắt cỡ lớn mới bị nổ. Yêu Yêu nói tối qua Diệp Uyên đi dự tiệc. Muộn vậy rồi, ai có thể lái xe của anh ấy đây? Còn cả những thứ tìm được trong xe, còn cả chiếc nhẫn rơi xuống từ ngón tay anh ấy khi thi thể bốc cháy. Tất cả đều có thể chứng minh, Diệp Uyên thật sự đã gặp bất trắc.”
“Đây không thể chỉ là một tai nạn giao thông!”
“Anh không nói đây là một vụ tai nạn giao thông.” Niên Bách Ngạn dịu giọng an ủi: “Thực tế là, phía cảnh sát đã điều tra ra hệ thống phanh xe của chiếc xe có vấn đề. Nhìn dấu vết có lẽ đã bị kẻ nào đó giở trò. Thế nên, đây chắc chắn là một vụ mưu sát. Vấn đề bây giờ là nếu không thể xác nhận được cái xác bên trong thì chúng ta chỉ có thể đợi tới khi Diệp Uyên chủ động xuất hiện. Nhưng Diệp Diệp! Em cảm thấy khả năng anh ấy mất tích có lớn không?”
Lời của Niên Bách Ngạn có lý nhưng quá tàn nhẫn.
Sao Tố Diệp không hiểu điều ấy chứ? Cho dù cô không muốn thừa nhận đi nữa, cho dù cô muốn tự lừa mình lừa người đi nữa, nhưng di vật thì không thể lừa người. Niên Bách Ngạn nói đúng. Nếu Diệp Uyên chưa chết, nếu anh ấy chỉ ngủ đêm ở ngoài không về nhà, hoặc nếu anh ấy chỉ bị người ta bắt cóc, vậy thì bao nhiêu lâu như thế rồi, cũng phải có chút tin tức gì chứ?
“Vấn đề bây giờ là, phải an ủi Lâm Yêu Yêu như thế nào.” Niên Bách Ngạn siết mạnh tay, chân thành nói: “Bây giờ cô ấy đang mang thai. Nếu thật sự Diệp Uyên không còn nữa thì đứa bé trong bụng cô ấy chính là giọt máu duy nhất của Diệp Uyên. Cô ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện nữa.”
Tố Diệp cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô nghẹn ngào đáp: “Em biết…”
Niên Bách Ngạn kéo cô vào lòng.
Cô bật khóc.
“Bách Ngạn! Rốt cuộc là ai? Kẻ nào lại tàn nhẫn như thế?”
Niên Bách Ngạn không thể trả lời được, chỉ có thể ôm chặt cô trong lòng…
Giá cổ phiếu của Tinh Thạch như chiếc lá trong mưa gió. Khi nó còn đang ngả nghiêng, lung lay thì giá cổ phiếu của Kỷ Thị lại không ngừng tăng lên, thoắt cái bỗng trở thành công ty xuất sắc, đứng hàng đầu trong ngành.
Bận rộn chưa ngày nào ngưng lại.
Nhưng trông Kỷ Đông Nham có vẻ không mấy tập trung.
Tan họp, Đinh Tư Thừa đi theo Kỷ Đông Nham vào văn phòng. Câu đầu tiên của anh ta chính là: “Hôm nay bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Tinh Thạch rất kỳ lạ. Tôi gọi điện thoại tới đó thì Diệp Uyên từ sáng đã không tới Tinh Thạch.”
“Tâm tư của Diệp Uyên trước nay chưa bao giờ đặt vào Tinh Thạch, bình thường mấy cuộc họp nhỏ anh ta không có mặt ở công ty cũng là chuyện bình thường. Anh ta đâu phải Niên Bách Ngạn, không phải kẻ cuồng công việc.” Kỷ Đông Nham lạnh lùng chế giễu.
Đinh Tư Thừa hừ khẽ: “Thế thì cậu còn chờ đợi gì nữa?”
Kỷ Đông Nham nhìn anh ta.
Đinh Tư Thừa cất giọng từ tốn: “Diệp Uyên vốn không phải kẻ giỏi làm ăn. Không còn Niên Bách Ngạn, hắn coi như mất cả hai chân. Để một kẻ như thế lãnh đạo, Tinh Thạch liệu đi được bao xa? Cậu đừng đợi tới khi Tinh Thạch không còn một đồng mới thu mua đấy.”
Kỷ Đông Nham khẽ cong môi: “Đinh Tư Thừa! Tôi thấy anh quá gấp gáp rồi.”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng có quên dự tính ban đầu.”
“Anh đang muốn nhắc tôi đừng quên mục đích ban đầu của anh chứ gì?”
Đinh Tư Thừa nheo mắt lại: “Chúng ta là những con kiến cùng bò trên một sợi dây. Cậu tưởng bây giờ cậu buông tay là Tố Diệp sẽ tha thứ cho cậu sao?”
Kỷ Đông Nham đang định lên tiếng phản bác thì “rầm” một tiếng. Cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Sau đó lại là thanh âm gấp gáp như sắp phát khóc của cô thư ký.
“Tổng giám đốc Niên… Tổng…”
Thân hình cao lớn của Niên Bách Ngạn gần như chắn cả cái cửa. Anh nghiêm mặt lại, hơi nheo mắt. Một tia giá lạnh lướt qua đôi mắt. Sự giá lạnh ngưng tụ xung quanh khiến người ta nhìn đã phải khiếp sợ.
Đối với sự “ghé thăm” bất ngờ này, Kỷ Đông Nham cũng rất kỳ lạ. Anh ta sững người khoảng bốn năm giây, sau đó ra hiệu cho người thư ký đi ra ngoài trước.
Người thư ký sợ hãi chứng kiến toàn bộ cảnh ấy, sau đó chuồn lẹ như một làn khói.
Niên Bách Ngạn vẫn đứng yên đó, chỉ dùng ánh mắt băng giá liếc nhìn Kỷ Đông Nham, sau đó dừng lại trên gương mặt Đinh Tư Thừa. Giọng nói của anh cũng lạnh ngắt: “Anh Đinh! Phiền anh tránh mặt một lát!”
Chữ nào chữ nấy đều rất rõ ràng, gần như bật ra từ từng kẽ răng.
Đinh Tư Thừa tỏ ra bực bội. Anh ta đứng dậy định lên tiếng thì Kỷ Đông Nham đã nói: “Tư Thừa! Anh ra ngoài trước đi!”
Đinh Tư Thừa phẫn nộ nhìn Niên Bách Ngạn sau đó ra khỏi phòng làm việc.
Cửa được đóng lại.
Kỷ Đông Nham ngồi trên ghế, nhìn Niên Bách Ngạn như cười như không: “Thật là lạ đấy! Ngày xưa mời kiểu gì cậu cũng không tới, giờ thì hay rồi, cứ cách vài ba hôm lại tới đây một lần, ôn chuyện cũ cũng đâu có thường xuyên như cậu, phải không?”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn trầm lạnh, như bọc một lớp sương băng giá. Anh không nói gì, sải bước tới trước, túm mạnh một cái, nhấc Kỷ Đông Nham dậy khỏi ghế.
“Niên Bách Ngạn! Cậu…”
Còn chưa nói hết câu, Niên Bách Ngạn đã tung một cú đấm.
Kỷ Đông Nham chỉ cảm thấy nguy hiểm, còn chưa kịp phản ứng gì, má phải đã ăn một đấm rất mạnh. Gò má bỗng chốc bỏng rát.
Cậu ta giơ tay định chặn lại theo bản năng thì ngay sau đó má trái cũng ăn tiếp một cú nữa. Cú đấm này còn mạnh hơn cú ban nãy, khiến cho cậu ta nhớ ra, con người Niên Bách Ngạn không bao giờ tùy tiện động thủ. Một khi anh đã đánh người thì sẽ cực kỳ mạnh tay. Giống như thường ngày anh không mấy giận dữ nhưng một khi cơn giận bùng nổ anh sẽ khiến đối phương rất mất mặt, thậm chí sống không bằng chết.
Khi cú đấm thứ ba hướng tới, cuối cùng Kỷ Đông Nham cũng đỡ được.
Nhưng khóe miệng cậu ta đã bị rách, gò má sưng phồng như bị tạt nước sôi. Cậu ta liều mạng giữ chặt nắm đấm lạnh lùng của Niên Bách Ngạn, phẫn nộ nhìn vào đôi mắt anh, lộn ruột hét lên: “Niên Bách Ngạn! Cậu bị bệnh sao!”
Một giây sau, cậu ta bị Niên Bách Ngạn ấn lên tường, cổ áo gần như bị anh túm rách, sống lưng cũng bị va đập đau đớn.
Bên tai là tiếng quát giận dữ của Niên Bách Ngạn: “Kỷ Đông Nham! Tôi đã từng cảnh cáo cậu không được phép động vào Diệp Uyên. Sao cậu có thể bệnh hoạn tới mức giết người cơ chứ? Mẹ nó! Cậu có còn là người nữa không?”