Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến Niên Bách Ngạn toát mồ hôi.
Anh đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Từng giọt như từng con rết men theo gáy, từ từ bò xuống, cứ thế lạnh toát.
“Chỉ là một giấc mơ thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì.” Anh kéo cô vào lòng, mỉm cười.
Nhưng nếu lúc này Tố Diệp quay đầu lại nhìn nét mặt của Niên Bách Ngạn, chắc chắn sẽ phát hiện ra bờ môi anh hơi cứng đờ. Đáng tiếc, Tố Diệp lại đang chìm đắm trong vòng tay anh, mải mê trong mùi hương nhẹ nhàng trên người anh mà không để ý nhiều đến thế.
“Nhưng đó không phải một giấc mơ đơn giản. Trước đây em luôn né tránh. Bây giờ lại cảm thấy chẳng còn gì đáng sợ nữa!” Lúc này Tố Diệp mới quay lại, ôm chặt anh và cười: “Em đã có anh ở bên cạnh rồi, thế nên tất cả yêu ma quỷ quái đều không thể lại gần em.”
Niên Bách Ngạn đã thu lại nét mặt cứng ngắc từ lâu. Anh cúi đầu hôn khẽ lên môi cô, mỉm cười: “Em còn biết là có anh à!”
Tố Diệp nhướng mày: “Sao vậy?”
“Anh cho rằng, đứa trẻ gì đó trong mơ, em hoàn toàn không cần coi là thật.”
“Vì sao chứ?”
Niên Bách Ngạn đổi sang một tư thế khác để ôm cô rồi thở dài: “Nếu người đó không tồn tại thì em ít nhiều cũng sẽ hụt hẫng. Nhưng nếu cậu ta tồn tại, em làm được gì đây?”
Nghe xong câu ấy, Tố Diệp chớp chớp mắt, nghĩ mãi mà chẳng biết đáp lại thế nào.
“Lẽ nào em còn định đi tìm người đó?” Niên Bách Ngạn dính mặt bên tai cô, thì thầm.
Tố Diệp vô thức nhìn anh: “Có phải anh sẽ giận không?”
“Em nói xem?” Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt “còn phải hỏi”: “Người con trai trong giấc mơ của em nếu có thật trên đời thì chí ít tuổi tác cũng tương đương anh phải không? Cũng có nghĩa là đã là một người đàn ông trưởng thành rồi. Em định đi tìm anh ta làm cái gì? Báo ân có rất nhiều cách. Lỡ như đối phương muốn em lấy thân báo đáp thì sao đây? Em bảo anh có giận hay không?”
Tố Diệp cười: “Thì em nói với anh ta, em có chồng rồi.”
“Hàm hồ!” Niên Bách Ngạn cố tình nghiêm mặt lại, nếp nhăn giữa hai đầu mày rất rõ rệt: “Em là vợ anh, ngang nhiên đi tìm một người đàn ông khác, anh sẽ ghen đấy!”
Tố Diệp mím môi khẽ cười.
“Thế nên đừng nghiên cứu nữa!” Niên Bách Ngạn dịu giọng, cúi đầu, hôn lên vành tai cô, dịu dàng nói: “Tất cả cứ tùy duyên, được không? Nếu đã định mệnh thì ông trời chắc chắn sẽ để em gặp lại người ấy.”
Tố Diệp cắn nhẹ vào môi anh, phì cười: “Trước nay anh có tin số mệnh đâu, thái độ đối với chuyện này hơi lạ nha!”
Niên Bách Ngạn bất ngờ đánh chiếm đôi môi, khiến cô cười khanh khách.
Cuối cùng, anh nhìn sâu vào mắt cô. Cái bóng của cô đổ nghiêng vào con ngươi của anh. Giọng anh cực kỳ mê hoặc: “Gặp em, anh đã bắt đầu tin vào số phận rồi!”
“Mấy lời dễ nghe đúng là bùi tai.” Tố Diệp tươi cười ghì chặt lấy anh.
Niên Bách Ngạn cũng mỉm cười nhẹ nhàng. Chỉ có điều, khi ôm cô, nụ cười của anh dần dần tan biến, thay vào đó là một sự lo lắng thoáng qua…
Mười hai giờ đêm.
Tố Khải vẫn còn đang nhàn rỗi xem tivi trong phòng khách.
Chương trình cái sau chán hơn cái trước. Giờ này nếu không phải là mấy phim tình cảm dài dòng thì cũng là thể loại phim gia đình. Thi thoảng đá vào mấy bộ phim chiến tranh hay kháng chiến.
Tố Khải rất ít khi xem phim. Anh gần như còn chẳng có thời gian ngồi xuống xem một tập.
Thế nên, tối nay khi mở tivi ra mới phát hiện đề tài phim truyền hình Trung Quốc đúng là nghèo nàn. Anh chán đời. Trung Quốc có tới 5000 ngàn năm văn hóa, sao toàn quay mấy thể loại văn hóa ăn nhanh như phương Tây chứ?
Khó khăn lắm mới dừng lại được một kênh. Đó là một bộ phim lấy đề tài kháng Nhật. Xem một lúc, anh lại lắc đầu ngán ngẩm.
Biên kịch bốc phét quá rồi.
Hồng quân Trung Quốc mà lợi hại đến mức đó thì có cần phải đánh Nhật bao nhiêu năm thế không?
Đang mải cảm thán, anh bỗng thấy Diệp Lan chạy xồng xộc từ trong phòng ngủ ra, lập tức nhào lên sofa, hoan hỉ nói với anh: “Qua 12 giờ rồi! Đã qua 12 giờ rồi!”
Tố Khải ngước mắt lên nhìn giờ, khóe môi nở một nụ cười.
“Tố Khải! Đã liên tục ba ngày rồi em không tái nghiện. Là khỏi rồi sao? Khỏi hẳn rồi sao?” Khoảng thời gian cai nghiện, Diệp Lan luôn phải đợi qua 12 giờ mới dám ngủ, mà có lúc Tố Khải còn thức canh tới muộn hơn.
Lúc trước Tố Khải gần như cả đêm không ngủ, buồn ngủ quá thì ngáp ngáp mấy cái. Công việc này đối với một người thường xuyên được huấn luyện rồi lại làm gián điệp nhiều năm như Tố Khải hoàn toàn không khó khăn gì.
Sau này, cơn nghiện của Diệp Lan càng lúc càng ít đi. Tố Khải cũng xác định được quy luật. Dần dần, anh mới điều chỉnh được thời gian ngủ của mình.
Rạng sáng, cô không bao giờ lên cơn nghiện. Nếu trước 12 giờ không bị thì tức là sẽ không bị.
Niềm vui của Diệp Lan toát lên khắp gương mặt. Đôi mắt cô nhìn Tố Khải rạng ngời. Cô chờ đợi câu trả lời của anh. Tố Khải mỉm cười, vòng tay qua đầu cô, nhìn cô: “Về cơ bản có thể nói như vậy. Lan Lan! Em chỉ còn cách thành công một khoảng rất gần, rất gần nữa thôi. Nếu có thể kiên trì đúng một tháng không lên cơn nghiện thì chứng tỏ ma túy trong người em đã không còn nữa.”
Nét mặt Diệp Lan rất hào hứng: “Em không nghĩ mình vẫn có thể bình phục.”
“Ngốc ạ! Anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.” Tố Khải nhìn cô xót xa.
Lúc này Diệp Lan mới phát hiện ra hai người đang ngồi rất sát. Tới mức chỉ cần hơi rướn lên một chút là có thể hôn nhau.
Bây giờ cô có thể cảm nhận được nhịp thở của Tố Khải.
Đầy nam tính.
Nặng nề…
Cô muốn nhìn đi chỗ khác nhưng đôi mắt lại như có kéo dính, dính chặt vào đôi môi anh.
Đôi môi Tố Khải cong cong một đường khẳng khái, giống như mái tóc ngắn gọn gàng, đầy tinh thần của anh.
Từ môi dưới cho tới cằm rất đẹp, còn có mấy sợi râu mới mọc, lún phún một khoảng.
Cô biết môi Tố Khải rất mềm, rất mềm. Lúc dịu dàng nó như một chiếc kẹo bông. Lúc giận dữ nó cũng có thể làm cô đau đớn.
Cánh môi hơi khô.
Là môi của cô.
Đâu chỉ cánh môi? Còn cả cổ họng, khô rát như thiếu nước.
Cô vô thức liếm môi mình, muốn dùng phần nước duy nhất nơi đầu lưỡi làm mềm đi sự khô rát.
Nhưng một giây sau, đôi môi Tố Khải đã ập xuống.
Cọ sát cùng môi cô.
Một cách sốt sắng.
Một cách mạnh bạo.
Diệp Lan hơi bất lực, hai tay cứng đờ như một đứa trẻ.
Tay anh được anh kéo cao lên, vòng lên cổ anh.
Bàn tay anh phủ lên sống lưng cô.
Diệp Lan cảm thấy, anh nhất định đã ăn cắp một loại lửa của Prometheus rồi giấu trong lòng bàn tay mình. Nếu không sao cô lại cảm thấy lưng mình bỏng rát?
Giữa nam và nữ, sống chung một nhà sẽ có cái nguy hiểm của việc sống chung.
Nhất là những người vốn đã có tình cảm.
Hay những người đang trong tuổi rạo rực như Tố Khải.
Hay những người con gái trong lòng chỉ có mình Tố Khải như Diệp Lan.
Hai người cùng ngã xuống sofa.
Cho tới khi, bàn tay của Tố Khải không kìm chế được, len vào trong váy ngủ của cô.
“Tố Khải!” Diệp Lan lập tức có phản ứng, giữ chặt lấy cổ tay anh.
Tố Khải ngước lên.
Cô nhìn thấy một khao khát mãnh liệt ngụ trong đôi mắt anh.
“Sao vậy?” Anh hỏi với giọng trầm khàn.
Diệp Lan thở gấp, bờ môi run rẩy: “Anh… đừng làm vậy!”
“Chúng ta đã từng như vậy rồi.” Tố Khải nhìn cô, thì thầm.
Diệp Lan cụp mắt xuống. Cô không biết nên nói với anh thế nào.
Vì cô cảm thấy mình như một quả bom bất kỳ lúc nào cũng có thể làm hại anh. Cô không muốn như vậy, không muốn…
Cô cảm thấy một
cơ thể đã từng hít ma túy như mình… quá bẩn.
Tố Khải thấy vậy lại cúi đầu, men theo khát vọng của mình.
Môi anh nóng bỏng áp lên má cô. Cô hoảng hốt, định đẩy anh ra, nhưng anh lại dùng sức khóa chặt môi cô lại.
“Đừng!” Diệp Lan dốc hết sức lực mới né tránh được sự công kích của anh, rồi lập tức đẩy hẳn anh ra.
Tố Khải bị cô đẩy đến lảo đảo, nét mặt anh rất ngượng ngập.
“Em… Em…” Diệp Uyên kéo lớp áo trên ngực lại, hoảng loạn và bối rối: “Bây giờ em không được… không xứng đâu!”
Dứt lời, cô chạy thẳng vào phòng, khóa trái cửa lại.
Lúc đó Tố Khải mới ý thức được mình vừa làm gì. Anh giơ tay tự tát cho mình một cái, thầm mắng chính mình: Đốn mạt!
Chớp mắt, tết Trung Nguyên đã tới.
Thành phố Bắc Kinh cấm đốt vàng mã thế nên chẳng nhìn thấy những tập quán đốt tiền giấy nơi ngã tư.
Ban ngày trời đổ mưa.
Rả rích, tỉ tê như tiếng khóc của những oan hồn.
Khi Tố Diệp lái xe ngang qua Ung Hòa Cung, các cửa hàng bên đường vẫn đang làm ăn rất nhộn nhịp. Rất nhiều người đều đang mua tiền giấy và các loại đồ cúng. Người tôn trọng văn hóa Trung Quốc thì sẽ mua tiền giấy, đĩnh vàng để đốt. Còn ai theo Phật thì sẽ chuẩn bị bảy loại đồ, đặt vào trong một chiếc giỏ hoặc làn xanh lam để tham gia lễ tắm Phật.
Ung Hòa Cung không giống các chùa miếu khác ở Bắc Kinh. Nó thịnh hành phái Mật Tông.
Thế nên, nghi thức Phật pháp đặc biệt long trọng.
Tố Diệp nhớ tới bố mẹ. Cô đỗ xe lại bên đường, cùng xếp hàng siêu độ cho bố mẹ với rất nhiều đệ tử nhà Phật. Tố Diệp biết mình chỉ đang tìm kiếm một sự an ủi trong tâm hồn. Nhưng thực tế là, sự an ủi này là cần thiết.
Người Trung Quốc cho rằng, ngày rằm tháng bảy là ngày Quỷ môn quan mở rộng cửa. Thế nên, cứ tới buổi tối, người người đều phải về nhà sớm, không nên đi lại ngoài đường. Nhưng theo sự phát triển ngày càng cao của xã hội, văn hóa truyền thống của Trung Quốc cũng dần bị mai một. Cộng với việc người Trung Quốc bản thân không có tín ngưỡng, nên những truyền thuyết ma quỷ thần thánh cũng trở thàn chuyện vu vơ.
Tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc này chỉ còn một số người cao tuổi.
Tố Diệp lại rất tôn trọng những tập tục.
Bất luận nó hoang đường cỡ nào, chí ít nó cũng dạy cho con người có một trái tim biết sợ, không thể tùy tiện làm theo ý mình.
Dương Nguyệt không tới phòng tâm lý nên Tố Diệp cũng nhàn hơn.
Gọi điện qua cô mới biết Dương Nguyệt đang ngủ, đã ngủ cả một ngày rồi.
Tố Diệp cũng không làm phiền thêm. Ngày xá tội vong nhân mà, cô cũng không muốn về nhà quá muộn.
Một ngày đã trôi qua trong bình yên.
Giờ này năm ngoái, cô và Niên Bách Ngạn quấn lấy nhau. Ngày này năm nay, họ vẫn ở bên nhau. Đóng chặt cửa phòng ngủ lại, sau một hồi hoan ái, Tố Diệp dính sát vào lồng ngực đầy mồ hôi của Niên Bách Ngạn mà nói: “Người ta kỷ niệm ngày yêu nhau đều vào những Valentine, ngày Quốc khánh gì đấy. Chí ít thì cũng phải là lễ tết của người dương. Chúng ta thì lại đúng ngày xá tội vong nhân, đúng là đáng sợ!”
Niên Bách Ngạn cười đểu, vùi mặt vào ngực cô: “Đáng sợ á? Thế vừa rồi ai sung sướng thế?”
“Thì người ta đã bảo anh ở ngay phòng khách rồi, anh lại không đồng ý.” Tố Diệp ôm đầu anh, lời nói bạo dạn: “Đã tới cái lúc đó rồi mà anh vẫn còn lý trí cho được?”
“Ở trong phòng ngủ tốt lắm mà.” Niên Bách Ngạn tươi cười đáp lại.
Anh bị thần kinh mới bế Tố Diệp vào phòng khách bay nhảy. Đừng nói là ngoài phòng khách, chỉ cần nghĩ tới chuyện trong nhà còn một người đàn ông khác, anh đã cảm thấy gượng gạo. Tuy rằng hiệu quả cách âm của tứ hợp viện cực kỳ tốt. Cửa mà đóng lại, Diệp Uyên có mọc thêm “Thuận Phong Nhĩ” cũng chẳng nghe thấy gì.
Nhưng trong quá trình ấy anh vẫn không quên dùng môi mình chặn những tiếng kêu của Tố Diệp lại.
Anh không muốn cô phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Tố Diệp không hiểu suy nghĩ của anh. Cô hừ một tiếng: “Anh khai báo thật đi! Có phải vừa nãy anh không tập trung không?”
Niên Bách Ngạn mím môi, véo mũi cô: “Không tập trung? Anh không tập trung mà em đã xin hàng liên tục rồi. Anh mà tập trung có phải em ngất ngay tại chỗ không?”
“Anh đừng có tự mãn đi! Em không yếu ớt vậy đâu.” Tố Diệp khoe sức, chống lên đầu anh: “Em cảm thấy anh lạ mà. Bình thường anh lắm trò lắm!”
Diện tích trong nhà rất rộng, điều đó đã trở thành ưu thế cho Niên Bách Ngạn ngang tàng.
Bình thường có thể sẽ bắt đầu trên giường, kết thúc ngoài phòng khách. Hoặc kết thúc dưới bể bơi. Rồi còn cả phòng bếp, phòng sách… Đâu đâu cũng có vết tích của họ. Có một lần anh còn xấu tới mức bế cô ra ngoài vườn. Cô sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
Thế mà hai tối nay, anh ngoan như một con mèo con.
Bắt đầu ở đâu lại kết thúc ngay ở đó. Chẳng giống anh chút nào!
Niên Bách Ngạn né tránh câu hỏi của cô. Nụ cười bên môi anh càng rõ nét hơn: “Em còn nói vậy, anh sẽ kích động đấy!”
“Đáng ghét!” Tố Diệp mặc kệ anh, đứng dậy đi tắm.
Niên Bách Ngạn mỉm cười nhìn cô đi vào phòng tắm, sau đó nụ cười tắt dần, đổi lại nét mặt khó xử.
Diệp Uyên à Diệp Uyên! Kiếp trước có phải em nợ anh không. Anh mà còn tiếp tục sống ở đây thế này, em chắc chắn sẽ thành phế nhân mất…
Tứ hợp viện.
Nửa đêm chưa chắc đã là tiếng hát, cũng có lúc còn là…
“Á!”
Niên Bách Ngạn mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, bỗng nghe thấy hình như có tiếng hét thất thanh của Tố Diệp!
Thảm thiết như gặp phải ma.
Gặp ma…
Niên Bách Ngạn choàng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, rồi nhìn sang bên cạnh. Trống trải không một bóng người.
Chết toi!