Trong một xã hội mà người Trung Quốc không có tín ngưỡng như ngày nay, “luân hồi chuyển kiếp” đã trở thành một đề tài vô căn cứ. Người Trung Quốc không còn tin vào thần thánh, không còn tin vào vòng tuần hoàn của luật nhân quả, càng không tin rằng có kiếp trước, kiếp sau. Thế nên hằng ngày họ đều sống rất thực tế mà tàn nhẫn, tàn phá và uổng phí quá mức kiếp này của mình.
Nhưng tất cả những người làm việc trong ngành tâm lý học đều tin tưởng chắc chắn vào sự tồn tại của phương pháp trị liệu thôi miên mang tên “hồi tưởng kiếp trước”.
“Hồi tưởng kiếp trước” không giống với “luân hồi chuyển kiếp”. Nó không chỉ đơn thuần khai thác vấn đề chuyển kiếp, hơn nữa còn là trọng điểm việc trị liệu và hồi phục toàn diện của một cá nhân.
Rất nhiều người theo một tôn giáo nhất định, các nhà tư vấn tâm lý, các bác sỹ trị liệu tâm lý và các chuyên gia có liên quan đều cho rằng: Nếu một người có thể trở về kiếp trước, hiểu được trước đây đã từng xảy ra chuyện gì, vậy thì nhất định sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với sức khỏe của một bệnh nhân ở kiếp này. Vì rất nhiều vấn đề của kiếp này đều có sự liên quan với những trải nghiệm ở kiếp trước.
“Hồi tưởng kiếp trước” trong thôi miên học được gọi bằng thuật ngữ “liệu pháp tiền kiếp”, viết tắt là PLT, khởi sinh từ thế kỷ XX. Một nhà thôi miên tên là Albert de Rochas đã mang quan niệm này tới cho người hiện đại. Và một bác sỹ trị liệu tiền kiếp tên là Dick Sutphen đã phát triển nó lên vào những năm 60.
Liệu pháp PLT chỉ tình trạng của một bệnh nhân sau khi được thôi miên sâu, trong não bộ sẽ hình thành lên những hình ảnh mà họ tồn tại với tư cách người quan sát. Các bác sỹ trị liệu sẽ dẫn dắt họ quay về lúc nhỏ, quay về thời điểm trước khi sinh ra, quay về lúc họ còn nằm trong tử cung của người mẹ, rồi cứ thế tiếp tục. Đây chính là cách kéo dài của liệu pháp “hồi tưởng quá khứ”. Dưới sự dẫn dắt ấy, tiềm thức của bệnh nhân sẽ đi qua một đường hầm tối tăm, dài dằng dặc, cho tới khi nhìn thấy những hình ảnh mà họ lĩnh hội được phía sau ánh sáng.
Những nhà thôi miên có liên quan cho rằng, trở về kiếp trước là để kiếp này có thể sống tốt hơn.
Rất nhiều người áp dụng phương pháp trị liệu tiền kiếp nói: Ví dụ những người mắc chứng bệnh béo phì, hay những người ăn uống rượu chè quá độ đều là vì kiếp trước không được thỏa mãn mà thành. Còn những người hay trầm cảm, có khuynh hướng tự sát, tự ngược đãi bản thân, đa nhân cách và tinh thần phân liệt cũng đều có căn nguyên từ kiếp trước. Nếu một người mắc chứng đau nửa đầu trường kỳ thì rất có thể kiếp trước họ tử vong vì bị đánh vào đầu tới chết.
Tất nhiên, liệu pháp PLT cũng nhận được rất nhiều ý kiến phản bác. Rất nhiều người theo chủ nghĩa duy vật cho rằng đây chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm khi những nhà thôi miên áp dụng phương pháp dẫn dắt. Những hình ảnh kiếp trước mà người bệnh nhìn thấy đều là sự tưởng tượng sau khi được họ dẫn dắt. Đồng thời, cũng có không ít nhà khoa học kịch liệt lên án thủ đoạn trị liệu giống như mê tín này. Nhưng chính bản thân họ lại chẳng thể đưa ra được quan điểm phản bác.
Nhưng nguyên nhân khiến phương pháp trị liệu PTL này dần dần được rất nhiều người chấp nhận là nó thật sự có thể khiến bạn nhìn thấy một số hình ảnh. Bạn biết rõ đó là kiếp trước của mình, tìm được vấn đề tồn tại để giải quyết những khúc mắc kiếp này. Thông thường mà nói, các nhà trị liệu sẽ tìm nguyên nhân cho bệnh nhân từ kiếp này trước, tìm ra căn nguyên hình thành vấn đề. Nhưng một khi ở kiếp này không tìm được vậy thì rất có thể nguyên nhân đó, cái nút thắt đó hình thành từ kiếp trước. Phải tìm ra và xử lý nó.
Và trị liệu PLT vẫn đang tồn tại giữa sự tranh luận và linh nghiệm đó.
*Chú ý của tác giả: Những lời tôi viết trên đây không phải là tự sáng tạo khi viết văn, chỉ đang trình bày một cách khách quan về phương pháp trị liệu PLT của lĩnh vực tâm lý trong xã hội hiện nay.
**Chú thích của người dịch: Các bạn có thể lên google tìm hiểu thêm về liệu pháp này nếu tò mò vì các bài viết đều khá dài, mình không thể trích hết vào đây, nếu cần mình sẽ nghiên cứu làm một cái phụ lục Chỉ biết rằng liệu pháp này đang ngày càng được các quốc gia phương Tây quan tâm nhiều hơn.
Tố Diệp hiểu rõ về biện pháp trị liệu PLT. Cô còn do dự là vì cách làm của Phương Bội Lôi chưa có sự đồng ý của bệnh nhân.
Phương Bội Lôi nhận ra sự chần chừ của cô. Cô ta càng đè thấp giọng xuống: “Vừa rồi cô cũng thấy đấy, tôi đã dẫn dắt cô ấy quay trở về lúc còn nhỏ, nhưng căn nguyên của vấn đề vẫn chưa được tìm thấy, vậy thì rất có thể nó tồn tại ở kiếp trước. Không sai! Chúng ta chưa có được sự đồng ý của cô ấy. Nhưng cô thử nghĩ mà xem, nếu cô gọi cô ấy dậy, rồi nói rằng sẽ thực hiện biện pháp trị liệu hồi tưởng kiếp trước với cô ấy, cô cảm thấy liệu cô ấy có tin không? Một khi cô ấy không tin tưởng tôi thì việc thôi miên tiếp theo của tôi sẽ rất khó thực hiện.”
Lời Phương Bội Lôi nói rất có lý.
Tuy rằng trái với quy định nhưng chí ít có thể bảo đảm rằng lần này Dương Nguyệt có thể tiếp tục trị liệu một cách thuận lợi.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Tố Diệp mới khẽ gật đầu.
Về phương pháp trị liệu này, cô tuyệt đối tin tưởng Phương Bội Lôi. Phương Bội Lôi học chuyên ngành thôi miên học, phương pháp PLT là bài học bắt buộc. Hơn nữa, những bệnh nhân đã được cô ta áp dụng phương pháp trị liệu PLT cũng không phải là ít. Thế nên Tố Diệp không lo trong quá trình thôi miên sẽ xảy ra vấn đề gì.
Phương Bội Lôi bắt đầu tiến hành dẫn dắt Dương Nguyệt ở một cấp độ sâu hơn.
Sau khi chậm rãi nói ra chỉ lệnh thôi miên, hơi thở của Dương Nguyệt càng trở nên dài và nặng nề.
“Đã nhìn thấy ánh sáng trắng chưa?” Giọng của Phương Bội Lôi rất nhẹ nhàng.
Gương mặt Dương Nguyệt bình thản, mí mắt hơi run rẩy. Khóe môi cô ấy khẽ mở: “Nhìn thấy rồi!”
Tố Diệp ở bên cạnh, tim sắp vọt lên tận cổ họng đến nơi.
Có người nói, nếu bạn thích thăm dò bí mật nội tâm của người khác, vậy thì bạn nhất định phải làm một nhà thôi miên. Vì mỗi một người bệnh đồng ý hợp tác cùng làm trị liệu thôi miên với bạn đều có thể thỏa mãn khao khát được khám phá của bạn. Nhưng cũng có người nói, nếu bạn không muốn làm việc quá khổ sở, thì bạn nhất định đừng trở thành một nhà thôi miên. Vì có lúc những nhà thôi miên cũng có lúc không chịu nổi khi phải nghe quá nhiều bí mật.
Mà liệu pháp PLT này là cách giải đáp bí mật của kiếp trước. Điều này càng khiến người ta kinh ngạc.
Thế nên Tố Diệp hơi căng thẳng. Cô không biết kiếp trước rốt cuộc Dương Nguyệt đã trải
qua những chuyện gì. Trong liệu pháp PLT, việc đi qua đường hầm dài đó là rất quan trọng. Vì nó tượng trưng cho thời gian. Bạn đi càng sâu, chứng tỏ quãng thời gian mà bạn hồi tưởng sẽ càng lâu. Còn ánh sáng trắng đó chính là một điểm mấu chốt giữa kiếp trước và kiếp này. Chỉ cần nhìn thấy ánh sáng trắng thì mới có thể quay về kiếp trước.
Có người thích hợp với liệu pháp PLT, thế nên có thể bước vào trạng thái hồi tưởng kiếp trước dưới sự dẫn dắt của nhà thôi miên một cách nhanh chóng. Nhưng có người thì lại không được, cần rất lâu, thậm chí là nhiều lần dẫn dắt mới có thể bước vào.
Mà rõ ràng, Dương Nguyệt là trường hợp thứ nhất.
Cô ấy đã nhìn thấy ánh sáng trắng. Dưới sự dẫn dắt từng bước của Phương Bội Lôi, cô ấy đang đi về phía nó.
“Xuyên qua ánh sáng trắng đó, cô nhìn thấy thứ gì?”
Dương Nguyệt không có phản ứng.
Tố Diệp hơi sốt ruột. Phương Bội Lôi ra hiệu cho cô đừng sốt ruột, giọng nói gần như là thủ thỉ: “Điều này có nghĩa là tới giờ cô ấy vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh cụ thể, chắc vẫn còn hỗn loạn.”
Sau đó, Phương Bội Lôi tiếp tục chỉ dẫn: “Cô thử đi tiếp về phía trước xem sao.”
Lông mày Dương Nguyệt khẽ nhíu lại.
“Tôi… nhìn thấy rất nhiều ngư dân.”
“Là… làng chài!” Dương Nguyệt do dự: “Giống như một làng chài.”
“Làng chài đó ở đâu?”
Mí mắt Dương Nguyệt run lên dữ dội.
“Cô không cần căng thẳng. Dương Nguyệt! Cô nhìn thấy rất nhiều ngư dân. Vậy hãy thử tiến gần về phía họ. Liệu qua những lời nói của họ có thể biết được vị trí của làng chài không?”
Dương Nguyệt im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm: “Đại Áo…”
Đại Áo?
Phương Bội Lôi nhìn Tố Diệp một cái. Tố Diệp cảm thấy tên của làng chài này rất quen tai. Có lẽ cô từng nhìn thấy trên mạng hoặc nghe trên thời sự, nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra nó ở địa phương nào, bèn vội vàng ghi chép lại.
“Cô có quen những người dân chài ấy không?”
Một lúc lâu sau, Dương Nguyệt mới gật đầu: “Có một người là bố của Hải Sinh…”
Một câu nói đã làm cả Tố Diệp và Phương Bội Lôi thảng thốt!
Có một người là bố của Hải Sinh!
Hiện giờ, Dương Nguyệt đang tiếp nhận trị liệu PLT. Cũng tức là, bây giờ những gì Dương Nguyệt nhìn thấy đều là hình ảnh của kiếp trước. Cô ấy nói đã nhìn thấy bố của Hải Sinh, vậy có nghĩa là…
Hải Sinh là người có liên quan tới kiếp trước của Dương Nguyệt!
“Cô có thể tìm được Hải Sinh không?” Phương Bội Lôi kìm nén tâm trạng kích động, cố gắng để giọng nói của mình thật bình tĩnh.
Dương Nguyệt lại trầm mặc rất lâu.
Lần này phải hơn hai mươi phút.
Phương Bội Lôi cũng vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Đúng vào lúc Tố Diệp tưởng rằng Dương Nguyệt sẽ không nói gì nữa thì cô ấy lại lên tiếng.
“Tôi nhìn thấy Hải Sinh rồi!” Ngữ điệu của Dương Nguyệt nằm trên ghế rất kích động. Hàng mi như đôi cánh ve sầu, run rẩy không ngớt.
“Cậu ấy đang làm gì?”
“Hải Sinh…” Dương Nguyệt lẩm bẩm cái tên này: “Anh ấy… và tôi đang đi dạo trên bãi biển.”
“Cô? Là Dương Nguyệt sao?”
“Không… Là Nghi Anh.” Dương Nguyệt bật ra một cái tên xa lạ: “Tôi là Nghi Anh.”
Tố Diệp ghi lại cái tên này.
“Vậy được, Nghi Anh! Cô cho tôi biết, bây giờ là mùa gì?”
“Là mùa xuân.” Dương Nguyệt đáp rất chính xác: “Tôi và Hải Sinh quen nhau bên bờ biển. Anh là người đẹp trai nhất trong số đám con trai làng chài…”
“Hai người có yêu nhau không?”
Dương Nguyệt khẽ gật đầu.
“Anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy vô cùng.”
“Sau đó thì sao?”
Dương Nguyệt bất ngờ cuộn chặt tay lại.
Tố Diệp giật mình. Cô biết rõ đây là một biểu hiện khi tâm lý Dương Nguyệt thay đổi.
Không sai, Dương Nguyệt trở nên rất bất an.
“Bố mẹ tôi không đồng ý…” Các khớp ngón tay của Dương Nguyệt càng lúc càng trắng bệch: “Họ đã đánh Hải Sinh… Hải Sinh rất đau đớn!”
“Nghi Anh!” Phương Bội Lôi cố gắng vỗ về và dẫn dắt cảm xúc của cô ấy: “Tại sao bố mẹ cô lại phản đối cô và Hải Sinh yêu nhau?”
“Họ… Họ bắt tôi lấy chồng ở nơi khác. Nhà Hải Sinh rất nghèo. Bố mẹ tôi đều làm quan. Họ… không cho phép tôi và Hải Sinh qua lại.” Dương Nguyệt đau khổ nói.
“Cô còn nhớ được tên của bố mẹ mình và tên của bố mẹ Hải Sinh không?”
Dương Nguyệt gật đầu: “Hải Sinh chỉ còn cha thôi.” Nói xong, Dương Nguyệt nói lại tên của cha mẹ mình và cha của Hải Sinh ở kiếp trước.
Tố Diệp tốc ký rất nhanh.
“Tiếp đó thì sao? Hai người chia tay sao?”
“Tôi và Hải Sinh quyết định bỏ trốn.”
Tố Diệp kinh ngạc.
“Hai người bỏ đi rồi?”
“Không!” Tâm trạng Dương Nguyệt có sự thay đổi rất kích động. Một giọt nước mắt trào ra từ hốc mắt. Sắc mặt cô ấy tái nhợt. Mồ hôi cũng bắt đầu túa ra, bờ môi run lẩy bẩy.
“Phương Bội Lôi! Tình hình của cô ấy rất không ổn!”
Phương Bội Lôi ấn cô xuống rồi tiếp tục truy hỏi: “Nghi Anh! Cô nói cho tôi biết đi, bây giờ cô nhìn thấy cái gì?”
“Không! Hải Sinh! Hải Sinh!”
“Phương Bội Lôi! Chị mau gọi cô ấy dậy đi!” Tố Diệp sợ sẽ xảy ra chuyện.
Phương Bội Lôi cũng biết không thể miễn cưỡng nữa bèn nói một câu lệnh. Tới khi chị ta đếm đến một, Dương Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra, nhưng gương mặt đã đầm đìa nước mắt.
“Dương Nguyệt!” Tố Diệp vội vàng xích tới.
Nhưng ánh mắt Dương Nguyệt lo lắng và thê lương. Cô ấy nức nở nói: “Hải Sinh… đã bị bố mẹ em giết chết rồi!”