Sắp tới giữa tháng tám rồi, hương vị đầu thu trong không khí đã nồng đậm hơn đôi chút.
Sáng sớm và tối muộn bắt đầu có chút se lạnh. Nhưng rất nhanh thôi, cái lạnh ấy sẽ bị hòa tan cùng với sự xuất hiện của mặt trời, ôm theo cái nóng của mùa hè, bắt đầu một sự ẩm thấp, oi ả nửa nọ nửa kia.
Sự đối chọi giữa hai luồng không khí kiểu này khiến không ít người cảm cúm.
Các sản phẩm mới cho đầu thu cũng bắt đầu được tấp nập mua bán.
Cả ngành đá quý cũng không ngoại lệ.
Sản phẩm thu đông của Kỷ Thị thể hiện một đường lượn sóng trên biểu đồ tiêu thụ. Khi sản phẩm mới được tung ra thì lập tức nổi tiếng rầm rộ. Cộng thêm việc Tinh Thạch hứng chịu những tin tức vỉa hè có liên quan tới mẫu thêu thùa, vì vậy, mẫu thêu của Kỷ Thị đã thu hút được rất nhiều sự chú ý. Nhưng sau này, Tinh Thạch bất ngờ đột phá với bộ sưu tập kinh điển, cũng đã cướp đi ngôi vị đầu bảng về hạn ngạch tiêu thụ của Kỷ Thị trên thị trường. Thế nên, Kỷ Thị ít nhiều phải chịu thiệt thòi.
Nhưng bây giờ, chuyện chủ tịch của tập đoàn Tinh Thạch, Diệp Uyên bị giết hại đã được cánh nhà báo xào nấu lâu dài. Các cổ đông bắt đầu mất dần lòng tin đối với Tinh Thạch. Thị trường cổ phiếu của Tinh Thạch bập bềnh bất an, kéo theo sự suy thoái của thị trường tiêu thụ. Từ đó mà Kỷ Thị bắt đầu trở lại mạnh mẽ như rồng hổ.
Mà sự vươn mình trở lại này của Kỷ Thị tuyệt đối không còn dựa dẫm vào mẫu thêu thùa trước đó. Họ một lần nữa tung ra một sản phẩm mới tới đông đảo mọi người, hoàn toàn khác với mẫu thêu truyền thống, mà còn có sự hòa nhập với các yếu tố hiện đại, tiên tiến, với viên kim cương chính đẳng cấp làm tiền đề, rồi trải thêm nhiều kim cương màu sắc khác làm trang trí. Phong cách giống như một bó hoa từng vòng khoa trương mà tuyệt sắc, khiến cho thế giới đá quý trong dịp thu sắp về này tăng thêm không ít sắc màu.
Mọi người ai cũng ngợi khen cậu chủ của nhà họ Kỷ giỏi giang, nhanh nhẹn, có thể thản nhiên tung ra hai mẫu sản phẩm mới, vượt xa sự quyết đoán của một công ty bình thường.
Nhưng người bên ngoài không ai hay biết, đây mới là mẫu sản phẩm mới mùa thu đông mà ban đầu Kỷ Thị định tung ra thị trường. Nếu không phải vì đối phó với Niên Bách Ngạn, Kỷ Đông Nham tuyệt đối sẽ không nhường một khoảng thời gian cho mẫu thêu ra mắt trước.
Cuối hạ đầu thu, khoảng thời gian này hình như ai ai cũng bận rộn.
Sự bận rộn, khiến cho những tâm trạng vốn đã trống rỗng của con người càng trở nên tê dại, vì thế mà bỏ quên rất nhiều khao khát tận sâu trong tâm hồn.
Tố Diệp đang thu xếp việc tới làng chài Đại Áo. Đương nhiên, chuyện này cô vẫn chưa kịp nói với Niên Bách Ngạn. Thời gian này, anh trở nên cực kỳ bận rộn. Ngày nào cô cũng không biết anh đang làm việc gì, dường như lại quay trở về như khi trước.
Anh ra ngoài từ rất sớm, rồi tới tận khi cô đã tan làm về nhà rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Niên Bách Ngạn đâu.
Lúc nào cũng tới nửa đêm gần sáng, Niên Bách Ngạn mới kéo lê cơ thể mệt mỏi, rã rời quay trở về tứ hợp viện.
Có mấy lần Tố Diệp tò mò hỏi anh đang bận việc gì.
Anh chỉ nói với cô rằng: Không có gì, mấy việc của Tinh Thạch thôi!
Tố Diệp có phần bực bội trong lòng, nhưng lại không có chỗ để xả. Cô là người nhà họ Diệp, lại là cổ đông của Tinh Thạch. Theo lý mà nói, anh bận rộn việc của Tinh Thạch, cô nên mừng mới phải. Nhưng cô không sao vui nổi.
Chắc chắn là sẽ có sự ích kỷ. Cô hy vọng Niên Bách Ngạn rời xa Tinh Thạch, càng xa càng tốt.
Đáng tiếc là, chuyện của Diệp Uyên dường như chỉ Niên Bách Ngạn mới có thể giúp đỡ.
Cuối cùng có một ngày Tố Diệp đã bùng nổ.
Đương nhiên, không phải ở trước mặt Niên Bách Ngạn.
Bởi vì Niên Bách Ngạn vẫn không có mặt ở nhà như mọi lần.
Cô chỉ có thể nổi cáu với Diệp Uyên.
Lúc cô giận dữ, Diệp Uyên vẫn còn vừa ăn uống vừa xem phim truyền hình.
Tố Diệp rút cái gối ôm, nên mạnh lên đầu Diệp Uyên, oán trách một cách hằn học: Đều tại anh, đều tại anh! Nếu không phải vì anh, Bách Ngạn nhà em cũng không cần đi suốt ngày như vậy.
Diệp Uyên không tức giận. Anh ấy nhận ra mấy hôm nay Tố Diệp vẫn đang đè nén một ngọn lửa bực bội trong lòng, bèn cười nói: Con gái đúng là chỉ biết tới chồng. Anh là anh trai em mà em cũng chẳng quan tâm tới tình hình của anh.
Tố Diệp nổi cơn tam bành: Chuyện của anh đi tìm cảnh sát nhờ vả, tại sao cứ phải tìm Niên Bách Ngạn?
Diệp Uyên nhún vai: Em trai em, Tố Khải, là một cảnh sát. Em biết rõ, có phải cảnh sát nào cũng là thám tử lừng danh Conan đâu? Vụ án của Diệp Ngọc tới giờ vẫn chưa phá được thì vụ án của anh càng phải xếp lốt.
Tố Diệp tức đến nỗi kêu inh ỏi: Diệp Uyên! Anh mau về nhà mình đi!
Diệp Uyên vẫn chỉ nhún vai: Không được! Nghiêm túc mà nói, về mặt pháp luật, anh đã là một người chết. Mọi người đã lập giấy khai tử cho anh rồi, giờ anh ra ngoài được coi là gì?
Tố Diệp thật sự hối hận khi đó lại nhất thời mềm lòng đồng ý với lời đề nghị của anh ấy.
Diệp Uyên xích gần lại, cười lớn: Em gái à! Em có tâm sự gì cứ chia sẻ với anh, đừng giữ trong lòng!
Tố Diệp cầm một quả táo trong tay, nhét vào miệng Diệp Uyên, hung dữ đáp: Đáng nói với anh sao?
Diệp Uyên câm nín.
Nhưng trên thực tế là ngay cả Diệp Uyên cũng không nhận ra sự thay đổi trong tâm tình của Tố Diệp.
Từ sau khi tiếp nhận án của Dương Nguyệt, Tố Diệp liền cảm thấy có chuyện gì đó trở nên không bình thường.
Giống như đang có một chuyện gì sắp tới gần vậy, nhưng cô vẫn nằm trong trạng thái nhận ra nó sau khi đã xảy ra chuyện. Cảm giác không thể nắm bắt này khiến cô bàng hoàng và lo sợ. Cô khao khát có Niên Bách Ngạn ở bên cạnh, khao khát được ôm lấy anh, khao khát tìm được một cảm giác an toàn trong vòng tay anh.
Khoảng thời gian này, cô cũng bắt đầu mơ mộng nhiều hơn.
Thậm chí, có mấy lần dường như cô lại quay trở về khung cảnh ở Nepal, trở về với đỉnh núi bạt ngàn tuyết trắng ấy.
Cô nghe thấy có người đang nói chuyện với cô, là giọng của nam giới.
Lại hình như còn nhìn thấy cả bóng dáng người đàn ông ấy, chơi vơi giữa lưng chừng núi, sau đó ngả nghiêng.
Mỗi lần cô bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cả người đều đầm đìa mồ hôi lạnh. Bóng đêm quét sạch bóng cô.
Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, trống vắng, quạnh quẽ, luôn không thấy Niên Bách Ngạn nằm đó.
Tố Diệp sợ hãi cảm giác này.
Cô sợ lại mơ thấy Tưởng Bân, sợ phải mơ thấy những giấc mộng lộn xộn, sợ bị tập kích bởi cảm giác như bị gió lạnh thấu xương bao bọc trong giấc mơ của mình.
Đã có mấy lần cô lần sờ chiếc điện thoại đầu giường rồi gọi cho Niên Bách Ngạn.
Đầu kia cũng đã nhận máy nhưng rõ ràng là anh rất bận, giọng nói nghe còn có vẻ mệt mỏi. Cô không muốn làm phiền anh, chỉ hỏi khi nào thì anh về nhà. Câu trả lời của anh về cơ bản đều là: Sắp rồi. Em ngủ trước đi, đừng đợi anh!
Sau nhiều lần giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, gọi điện cho Niên Bách Ngạn rồi nghe anh nói vậy, trong lòng Tố Diệp luôn cảm thấy trống rỗng.
Thế là cô mất ngủ.
Từ đêm này qua đêm khác.
Cô lại bắt đầu sợ bóng đêm. Vì vậy lúc ngủ cô thường để lại một ngọn đèn, chỉ hy vọng có tỉnh giấc cũng không quá lạnh lẽo.
Có mấy lần cô thực sự không ngủ nổi, bèn ngồi trên giường suy nghĩ. Có phải vợ chồng tới một giai đoạn nhất định đều sẽ như vậy không? Qua quãng thời gian tươi mới, thích quấn chặt lấy nhau, hai người sẽ lại khao khát được trở về với cá thể độc lập của mình. Nhất là đàn ông? Cô rất ghét những thời kỳ như thế này, ghét những khi tỉnh giấc không có anh ở bên cạnh mà cách duy nhất để tìm anh là gọi điện thoại.
Cô nên tin tưởng rằng anh vẫn còn yêu cô, không phải sao?
Dương Nguyệt lại tiếp nhận mấy lần trị liệu. Lần nào cũng nói thêm một số chuyện liên quan tới Hải Sinh và Nghi Anh. Nhiệm vụ chủ yếu của Phương Bội Lôi là dẫn dắt thôi miên. Khi đã bóc mở thành công tiềm thức của Dương Nguyệt, giúp cô ấy nhớ được nhiều chuyện hơn, Phương Bội Lôi cũng rút lui thành công.
Chỉ còn một mình Tố Diệp đối mặt với Dương Nguyệt để giải quyết trường hợp của cô ấy.
Nhưng không hiểu sao, sau này mỗi khi Dương Nguyệt kể về Nghi Anh và Hải Sinh, cô lại hay vô cớ rơi vào trầm tư. Mà kiểu trầm tư này luôn đi kèm với sự xuất hiện của một số hình ảnh.
Ngọn núi tuyết sừng sững, cuộc gặp mặt với Niên Bách Ngạn, những
tháng ngày sống với Tưởng Bân. Trong hôn lễ, cô vẫn không thể nhìn rõ mặt chú rể. Còn cả cậu bé trong con ngõ dài với chiếc đèn xanh trong tay.
Ngọn đèn ấy đung đưa, chiếu sáng giày dép và quần áo của cậu bé, nhưng không thể nào chiếu sáng được gương mặt cậu.
Một giấc mơ hão huyền sao?
Là vậy ư?
“Bác sỹ Tố!” Một giọng nói nhỏ nhẹ, dè dặt vang lên.
Tố Diệp bất ngờ rút lui khỏi những hình ảnh trong đầu. Khi định thần lại, cô đang ở trong phòng tâm lý, sạch sẽ, thông thoáng. Nắng rực rỡ ùa vào phòng. Làm gì có ngọn đèn xanh u tối nào?
“Chị không sao chứ?” Dương Nguyệt nhìn cô vẻ lo lắng.
Tố Diệp khẽ lắc đầu, mỉm cười nói mình không sao. Cô đứng dậy đổ một cốc cafe rồi nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ tới Đại Áo một chút.”
Dương Nguyệt nghe xong, lập tức nói: “Em cũng muốn đi!”
Tố Diệp chần chừ giây lát, bê cốc cafe ngồi xuống rồi uống một ngụm: “Em phải ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh.”
Cafe rất đắng.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã quen với hương vị của cafe đen. Trước đây chỉ thi thoảng cô mới uống. Bây giờ hầu như ngày nào cũng chuẩn bị sẵn bốn, năm cốc. Hình như chỉ có như vậy mới có thể lợi dụng vị đắng của cafe, giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Nếu không đầu cô sẽ rất đau, như có một cái búa nhỏ đang ra sức đục vào đầu vậy.
Dương Nguyệt lập tức phản bác: “Nhưng chuyện này có liên quan tới em!”
Tố Diệp đặt chiếc cốc xuống, khẽ nói: “Nhưng, chị là bác sỹ điều trị chính của em. Em phải nghe lời!”
“Em muốn tới Đại Áo!”
“Mẹ em sẽ không đồng ý đâu.”
“Chị không đề nghị làm sao mẹ em có thể đồng ý?”
Tố Diệp nhướng mày: “Em bảo chị đề nghị kiểu gì đây? Lẽ nào lại nói với mẹ em, tôi chuẩn bị đưa con gái bà tới Đại Áo tìm lại ký ức kiếp trước, tìm lại người tình và bố mẹ kiếp trước của mình. Bố mẹ không điên lên mới lạ đó!”
Sau này, Tố Diệp cũng đã nói cho Dương Nguyệt biết tình hình thôi miên của Phương Bội Lôi. Vì nếu không cô ấy một lời giải thích, sớm muộn Dương Nguyệt cũng sẽ phát điên vì chuyện mình là Nghi Anh hay là Dương Nguyệt. Dương Nguyệt không tin có chuyện kiếp trước. Thật ra Tố Diệp cũng không dám chắc chắn, thế nên mới phải đi xác minh.
Dương Nguyệt cúi gằm, gặm đầu ngón tay: “Chị có thể nói với mẹ em là chị đưa em đi chơi cho khuây khỏa.”
“Không được! Lỡ như ở bên đó em xảy ra vấn đề gì, một mình chỉ không lo cho em được!”
“Em bảo đảm sẽ không có chuyện gì!”
“Chuyện liên quan tới tiềm thức, em làm sao bảo đảm được!” Tố Diệp hỏi ngược lại.
Dương Nguyệt á khẩu.
Tố Diệp uống nốt cốc cafe rồi nói: “Mấy ngày này tốt nhất là em hãy ở yên trong nhà, đừng đi đâu cả, cũng đừng suy nghĩ linh tinh. Xem thêm mấy bộ phim truyền hình hay điện ảnh vui nhộn một chút. Không thì xem phim hoạt hình cũng được. Chỉ cần đừng xem phim tình cảm.”
Dương Nguyệt buồn bã gật đầu…
Sau khi xem xong tài liệu, Niên Bách Ngạn bèn vứt sang một bên, mệt mỏi tựa vào sofa, đưa tay day day thái dương.
Kỷ Đông Nham rót hai ly rượu mạnh, một ly đưa cho Niên Bách Ngạn, một ly đặt trước mặt mình. Niên Bách Ngạn không nhận, chỉ hờ hững đáp: “Cafe hoặc trà.”
“Đúng là già trước tuổi!” Kỷ Đông Nham lắc đầu. Tuy rằng khinh thường nhưng cậu ta vẫn rót cho anh một cốc cafe.
Hạt cafe hảo hạng được xay thành cafe, mùi vị nồng đậm, ngào ngạt. Khi tan trong miệng mang theo một mùi thơm không thể tan đi.
“Long Thạch, Đài Loan, không để lộ vết tích. Xem ra chú hai của cậu định đóng giả heo để ăn thịt hổ rồi.” Kỷ Đông Nham nhấp một ngụm rượu, cười lớn.
Niên Bách Ngạn hơi nhướng mày: “Chú hai của ai?”
Kỷ Đông Nham cố tình làm vẻ nghi hoặc: “Diệp Hạc Thành chẳng phải chú hai của cậu sao?”
Niên Bách Ngạn hừ một tiếng.
“Nói gì đi nữa cậu cũng gọi người ta một tiếng chú hai rồi. Đừng cư xử lật lọng thế!” Kỷ Đông Nham trêu chọc.
Niên Bách Ngạn uống một ngụm cafe, ngữ khí trở nên lạnh lẽo hơn: “Lật lọng? Lúc Diệp Hạc Thành ở phía sau ngấm ngầm thành lập công ty, định đào chân tường của Tinh Thạch, sao không nghĩ tới chuyện ăn ở có phúc một chút?”
Lai lịch của công ty Long Thạch, Đài Loan cuối cùng cũng đã được moi ra.
Đứng sau Long Thạch là một công ty Singapore. Phía sau công ty Singapore đó là một công ty Thái Lan. Và người phụ trách công ty Thái Lan ấy lại chính là Diệp Hạc Thành. Dù là Đài Loan hay Singapore, chẳng qua cũng chỉ là một đòn tung hỏa mù của Diệp Hạc Thành. Rõ ràng là ông ta sợ bị điều tra ra thế nên đã vòng vèo mấy công ty.
Nhưng điều càng khiến Niên Bách Ngạn không ngờ tới là chủ tịch đứng đằng sau công ty ấy lại không phải Diệp Hạc Thành mà là Nguyễn Tuyết Cầm. Mối quan hệ này càng khiến người ta khó hiểu.
“Mình đã nghe ngóng bên đó. Rất nhiều giao dịch đều do Diệp Hạc Thành ra mặt. Nguyễn Tuyết Cầm giống như chỉ có cái danh thôi.” Kỷ Đông Nham suy tư.
Niên Bách Ngạn trầm ngâm giây lát rồi nói: “Chỉ có một khả năng!”
Kỷ Đông Nham nhìn anh, nhíu mày: “Cậu nghi ngờ Diệp Hạc Thành đang lợi dụng Nguyễn Tuyết Cầm?”
“Khả năng này là lớn nhất!” Niên Bách Ngạn cau mày. Cafe có đậm đà cũng không đọ lại đáy mắt u tối của anh: “Càng có khả năng, cả Nguyễn Tuyết Cầm cũng không hề biết mình là chủ tịch của công ty này. Diệp Hạc Thành lợi dụng Long Thạch làm một số vụ mua bán của cải phi pháp. Một khi sự việc bại lộ, tất cả những món nợ ấy sẽ đổ hết lên đầu Nguyễn Tuyết Cầm. Ông ta có thể chuồn êm.”
Nghe xong, Kỷ Đông Nhâm gật đầu, sau đó như cười như không: “Thật không ngờ Diệp Hạc Thành lại là một Bát hiền vương ẩn náu sâu nhất.”
“Mình lại không cho rằng Nguyễn Tuyết Cầm là trái hồng nát.”
“Chó không kêu mới là chó dữ.”
Niên Bách Ngạn cầm tài liệu rồi đứng dậy.
“Này!” Kỷ Đông Nham gọi giật anh lại.
Niên Bách Ngạn dừng bước.
“Cậu hợp tác với Vincent rồi?” Kỷ Đông Nham hỏi thẳng.
Niên Bách Ngạn không giấu giếm: “Ông ấy là người thích hợp nhất để hợp tác.”
“Nhưng cậu cũng hiểu quá rõ ông ta mà. Muốn kiếm được chút lời bên cạnh ông ta rất khó.” Kỷ Đông Nham nhíu mày.
Niên Bách Ngạn cười nhạt: “Trao đổi lợi ích lẫn nhau, không quan trọng có được lợi hay không.”
“Ông ta có thể giúp cậu?”
“Có lẽ vậy!” Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Hoặc biết đâu tất cả đều phải nghe theo số trời.”
“Sao bây giờ cậu lại trở nên bi quan như vậy?” Kỷ Đông Nham giống như đang khích bác.
Niên Bách Ngạn chỉ im lặng mỉm cười.
Kỷ Đông Nham nhún vai: “Thôi được rồi! Chuyện của cậu mình cũng không lo nổi.”
Niên Bách Ngạn hừ một tiếng rồi quay đi.
“Này…”
“Có chuyện gì thì nói luôn một lần cho xong đi.” Niên Bách Ngạn quay đầu, nhìn cậu ta với vẻ sốt ruột.
Kỷ Đông Nham lười biếng dựa vào đó, nói: “Có phải đã lâu lắm rồi cậu không ở bên cạnh Tố Diệp không?”