Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Trừ phi anh thừa nhận mình là kẻ yếu hèn


trước sau

Trong một đêm tối như vậy, trong một không gian tĩnh mịch thế này, ngay cả giọng nói của Niên Bách Ngạn cũng êm dịu. Có chút nồng của rượu, có cái men của tình. Trông có vẻ như anh đã say, nhưng tia sáng trong mắt lại vô cùng rõ ràng, sáng tỏ.

Nghe xong những lời ấy, Tố Diệp không hề bi thương, cũng không trách cứ. Cô nằm bò lên ngực anh, cười khẽ: “Cuộc sống bây giờ á? Bây giờ làm sao?”

“Biết rõ còn hỏi!” Niên Bách Ngạn thấy vậy, trong lòng càng ngâm ngẩm đau.

Tố Diệp mím môi cười: “Gì chứ! Tôi cảm thấy bây giờ cực kỳ tốt mà.”

“Sau khi anh chỉ còn hai bàn tay trắng ư?” Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười, giơ tay vuốt nhẹ lên đầu cô: “Diệp Diệp! Kể từ ngày anh quyết định muốn em đi theo anh, anh đã muốn mang tới cho em một cuộc sống tốt nhất. Vật chất chỉ là một phần, quan trọng hơn là mang lại một sự yên ổn về mặt tâm hồn. Nhưng bây giờ đến cả sự bảo đảm vật chất cơ bản anh còn không thể cho em thì sao có thể mang tới cho em cảm giác an toàn?”

Sự cô đơn trong đáy mắt anh lan tràn như dây leo. Lần này Tố Diệp nhìn rất rõ ràng, cũng đau tận trong tim. Nhưng cô vốn dĩ không phải một người phụ nữ hay tự oán tự trách bản thân, huống hồ đối diện lại là người đàn ông mình yêu nhất. Cô cố ý cười: “À cũng đúng nhỉ! Đời sống tinh thần là phải được tạo dựng trên nền tảng cở bản của đời sống vật chất mà.”

Niên Bách Ngạn nhận ra cô đang đùa cợt, bèn thở dài khó xử: “Diệp Diệp! Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”

“Thì người ta cũng có đùa đâu.” Tố Diệp nằm hẳn xuống, len vào lòng anh, giơ tay khẽ nghịch cúc áo trên cổ anh: “Dù sao thì trong mắt anh, em cũng là loại con gái chỉ biết tới tiền.”

Niên Bách Ngạn hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn cô: “Anh không nghĩ như vậy!”

“Thế anh cứ nói bóng nói gió như vậy là sao?” Tố Diệp cố tình tỏ ra không vui: “Cứ làm như em nhằm vào tiền của anh vậy.”

Niên Bách Ngạn im lặng.

Tố Diệp cắn môi, cũng không nói gì nữa. Thật ra cô định nói: Trước giờ em cũng chỉ có một mình. Trước khi gặp anh, em cũng đâu có chết đói chết rét, bản thân em cũng có thể tự nuôi được mình mà. Nhưng câu nói ấy xoay mấy vòng trên đầu lưỡi rồi cô lại nuốt xuống. Ý thì đúng đấy nhưng biểu đạt bằng cách đó chắc chắn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Niên Bách Ngạn.

Cô đang nghĩ phải làm sao để an ủi anh mới được.

Người con gái nằm trong lòng nhỏ bé, mềm mại như một con mèo khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy trái tim mình cũng tan chảy. Ánh mắt anh ẩn hiện một sự quyến luyến, nhưng ngữ khí lại có phần tàn nhẫn: “Diệp Diệp! Nếu như… bây giờ em muốn rời xa anh, anh sẽ đồng ý ký tên.”

Tố Diệp bàng hoàng nhìn anh.

“Anh sẽ để lại tứ hợp viện này cho em.” Niên Bách Ngạn nhìn cô và nói.

Một ngọn lửa bốc lên trong lòng Tố Diệp nhưng cô lại đè nó xuống, cắn răng hỏi: “Ý anh là anh định ra đi tay trắng?”

Niên Bách Ngạn cười khổ: “Bây giờ ngoại trừ căn nhà này ra, hình như anh cũng chẳng còn gì nữa. Những gì anh có thể để lại cho em chỉ có tưng đây mà thôi.”

Ngọn lửa nhỏ ấy không thể kiềm chế được nữa. Nó bốc lên nơi đáy mắt. Cô đứng bật dậy, bực bội đáp: “Anh cho em cả cái nhà rồi anh sống ở đâu?”

Niên Bách Ngạn khẽ đáp sau lưng cô: “Em đừng lo cho anh!”

Tố Diệp mím môi, quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Niên Bách Ngạn thở dài, đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Mùi gỗ mộc và mùi rượu hòa trộn vào nhau, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy cô.

Trái tim cô chợt thắt lại. Cứ như vậy, ngọn lửa phẫn nộ trong lồng ngực cũng bị xua tan. Đối với anh, cô mãi mãi chẳng thể nhẫn tâm trách móc. Không còn giận nữa, ấm ức tự nhiên dâng lên.

“Có phải anh chán sống với em rồi không? Định lấy một căn nhà để đuổi em đi?” Cô tố cáo: “Ở ngoài kia chắc chắn là anh có người đàn bà khác rồi. Có phải anh định ly hôn với em rồi tới ở nhà cô ta không?”

Gương mặt nhỏ lập tức bị bàn tay Niên Bách Ngạn xoay lại. Ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị: “Nói linh tinh gì vậy? Sao anh lại có đàn bà bên ngoài chứ?”

“Thế anh còn bảo em rời xa anh?” Tố Diệp phản bác.

Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy cô, thủ thỉ: “Anh bây giờ chẳng khác gì kẻ vô dụng.”

Tố Diệp không chịu được nữa. Cô quay lại ôm chặt lấy cổ anh, thái độ kiên quyết: “Niên Bách Ngạn! Lúc hai chúng ta kết hôn, anh đã thề nguyền, anh quên rồi phải không? Chính anh nói sẽ không rời xa em, cả đời này cũng không rời. Chẳng phải anh tự nhận là người giữ lời hứa sao? Bây giờ đã muốn nuốt lời nhanh vậy sao?”

“Anh…” Lời thề ấy đương nhiên anh còn nhớ.

Tố Diệp nhìn anh, đè nén sự bí bách trong lòng xuống: “Anh thật sự hy vọng em rời xa anh sao? Sau đó em tìm và lấy một người đàn ông khác? Lẽ nào anh không tưởng tượng một chút tới cảnh tượng đó sao? Em khoác tay một người đàn ông khác, đi lướt qua anh, anh dễ chịu lắm phải không? Niên Bách Ngạn! Em cho anh hay, nếu anh nhẫn tâm như vậy, thì em cũng sẽ nhẫn tâm!”

Cảnh tượng ấy dĩ nhiên Niên Bách Ngạn không muốn mường tượng. Cho dù chỉ nghĩ tới chuyện cô sẽ lấy một người đàn ông khác, sẽ nở nụ cười tươi rói với người đàn ông khác, tim anh cũng đã rỉ máu rồi. Huống hồ còn nhìn thấy cô khoác tay một người khác đi ngang qua anh, thế thì anh chắc chắn sống không bằng chết.

Tố Diệp thấy nét mặt anh tăm tối, trong lòng cũng không nỡ. Cô nhìn anh và nói: “Nếu như anh thật sự thừa nhận mình là một kẻ thất bại, vậy thì em sẽ đồng ý ký tên.”

Ánh mắt Niên Bách Ngạn lướt qua một tia đau đớn.

“Niên Bách Ngạn! Em tin rằng từ nhỏ tới lớn anh đã phải trải qua không ít khó khăn. Nếu không sao có thể tạo nên một tính cách điềm đạm như bây giờ? Em đã từng nghe Hứa Đồng kể về chuyện của anh. Từ vị trí thấp nhất lên vị trí cao nhất, anh đã chịu không ít khổ cực, thế nên em luôn tin rằng ở anh có một tinh thần bền gan vững chí. Anh tưởng em tham tiền thật sao? Niên Bách Ngạn! Từ nước ngoài về tới Trung Quốc, có hàng đống người giàu có theo đuổi em. Có rất nhiều người còn giàu có hơn anh, nhưng tại sao em lại chọn anh? Đó là vì em yêu anh, càng vì anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Bây giờ anh ly hôn với em, chứng tỏ điều gì? Chỉ chứng tỏ anh là một người nhu nhược, chứng tỏ anh tự nhận cả cuộc đời sau này cũng không nuôi nổi vợ. Anh đã thỏa hiệp, anh bắt đầu nghi ngờ khả năng của bản thân rồi. Niên Bách Ngạn! Nếu anh thực sự là một người đàn ông như vậy, thật sự dám đứng trước mặt em thừa nhận điều này, vậy thì em sẽ rời xa anh mà không hề do dự. Vì em không cần một người nhút nhát, đớn hèn, không dám thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt vợ, một người chồng không dám cùng vợ đối mặt
với tương lai!”

Cô nói một cái từ tốn, nhưng mạnh mẽ và âm vang, chữ nào chữ nấy rành mạch. Niên Bách Ngạn nghe xong, ánh mắt đầy xúc động. Anh ghì siết lấy cô, hôn lên trán cô, sau đó vuốt ve đôi gò má, giọng nói nặng nề: “Diệp Diệp! Anh chưa bao giờ thừa nhận mình yếu hèn. Nhưng em phải hiểu rằng, vất vả làm lại từ đầu anh có thể chịu đựng. Lúc ấy anh sẽ không thể lo lắng cho em, quan tâm tới em nữa, em sẽ không trách anh chứ?”

Tố Diệp mỉm cười, dựa vào lòng anh. Cô ngẩng đầu, nhìn lên khuôn cằm vuông vắn của anh: “Con người không thể quá ích kỷ được! Khoảng thời gian này anh vừa làm tài xế lại vừa làm bảo mẫu cho em, đến việc của Tiểu Nhã anh cũng kiêm luôn rồi, đúng là hời cho con bé, cầm được tiền lương mà ngày nào cũng được thong dong dạo phố. Thế nên…” Nói tới đây, cô kéo tay anh lại, đan mười ngón tay vào nhau: “Có được khoảng thời gian này, em đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Diệp Diệp…” Niên Bách Ngạn xúc động.

Tố Diệp bò lên cổ anh: “Em biết anh hoàn toàn không phải người đàn ông nội trợ, thế nên từ ngày lấy anh em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Bách Ngạn! Thế giới của anh là ở ngoài kia, sao em nỡ trách anh được chứ? Cổ nhân có câu, “nam nhân thành gia lập nghiệp”. Bây giờ anh có gia đình rồi, thì cứ chuyên tâm lập nghiệp là được. Bất luận anh đi bao xa, bận rộn đến mức nào, em cũng sẽ ở bên cạnh anh. Anh đã cho em một ngôi nhà, em sẽ cho anh một mái ấm. Anh muốn ly hôn, muốn rời xa em, đừng có hòng! Khó khăn lắm em mới có một gia đình, không thể để anh phá hoại được!”

Nghe được những lời ấy, tâm trạng Niên Bách Ngạn bối rối bộn bề. Anh thu chặt cánh tay lại, thì thầm bên tai cô: “Em ngốc lắm!”

Bờ môi Tố Diệp khẽ cọ vào má anh: “Em không ngốc đâu! Thế nên không thể từ bỏ loại “cổ phiếu chất lượng cao” này được!”

Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười. Một giây sau, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn…

***

Có lẽ vì có rượu trong người, Niên Bách Ngạn ngủ rất say.

Nhưng Tố Diệp nằm bên thì lại trằn trọc.

Cô dựa vào đầu giường, ngắm anh qua ánh trăng.

Cô giơ tay, nhẹ nhàng phác họa gương mặt anh. Từng đường nét được trăng thanh thiên vị khiến tình yêu của cô càng thêm sâu sắc.

Bách Ngạn…

Cái tên này ở trong lòng cô là một nguồn sức mạnh, một sự an toàn chưa bao giờ có.

Một người đàn ông như vậy, sao cô nỡ rời xa?

Cô khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.

Vì cô luôn cảm thấy, Niên Bách Ngạn có điều gì giấu mình. Anh cố tình không kể cho cô chuyện gì đó.

Cảm giác này, phần nhiều là vì cô nhớ lại câu nói lúc trước khi Diệp Ngọc còn sống. Đó là khi cô mới vào Tinh Thạch một thời gian, Diệp Ngọc đã tìm tới cô nói chuyện: Trong mắt em, chị chẳng qua chỉ là bông hoa nuôi trong lồng kính. Cho dù chị chẳng làm đúng chuyện gì, nhưng bao nhiêu năm nay cũng có sự hiểu biết nhất định đối với Bách Ngạn. Anh ấy không phải người đàn ông mang tình cảm ra làm trò đùa. Nếu anh ấy đã thật lòng yêu ai thì nhất định sẽ rất sâu sắc. Anh ấy sẽ không thỏa hiệp với hiện thực nhưng có thể sẽ vì người mình yêu gánh chịu mọi sóng gió. Anh ấy không cho phép người khác hủy hoại mọi thứ của mình, nhưng sẽ cam tâm tình nguyện vì người mình yêu mất đi tất cả. Trừ phi anh ấy tình nguyện, nếu không, không một ai có thể làm lung lay danh tiếng và vị trí của anh ấy. Nếu để anh ấy biết được sự hy sinh của mình chẳng qua chỉ là một trò đùa, anh ấy sẽ khiến em… sống không bằng chết!

Câu nói này lúc đó đã khiến cô không khỏi bàng hoàng, đến nỗi cô đã suy nghĩ liệu có nên bỏ dự định lợi dụng Niên Bách Ngạn không. Đúng như Diệp Ngọc nói, khi Niên Bách Ngạn biết cô chẳng qua chỉ lợi dụng anh, khoảng thời gian ấy, cô đúng là đã sống không bằng chết.

Không thể không thừa nhận, Diệp Ngọc quả thực rất hiểu Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn là một người đàn ông không dễ dàng để người khác phản bội, thế nên loại đàn ông này luôn có tính cách mạnh mẽ, ẩn nhẫn, cũng từ đó hình thành nên cá tính ương ngạnh, không chịu thua cuộc của anh. Không phải cô không biết rõ Niên Bách Ngạn có ý muốn thu mua Tinh Thạch. Cô cũng đã từng bóng gió hỏi anh, nhưng Niên Bách Ngạn cũng đã nói, thị trường cổ phiếu biến đổi khôn lường, chưa chắc đã muốn gì được nấy.

Lúc đó tuy rằng anh nói vậy, nhưng từ đôi mắt anh, cô có thể đọc được sự cương quyết, một nét mặt nắm chắc phần thắng.

Nhưng tại sao, chớp mắt anh lại trắng tay? Ngay cả Tinh Thạch cũng rơi vào tay Kỷ Đông Nham? Điều càng khiến cô nghi hoặc hơn là, anh còn phải bồi thường cho Vincent một số tiền lớn như vậy.

Vincent là người thế nào, Niên Bách Ngạn có lẽ biết rõ nhất. Vậy thì ngay từ ban đầu khi hợp tác, Niên Bách Ngạn đã phải ôm lòng tin tất thắng, nếu không sao lại bắt tay với một ông trùm như Vincent? Niên Bách Ngạn trước nay không bao giờ đánh một trận mà không nắm chắc. Tình huống thua như ngả rạ như hôm nay thật sự là điều anh không hề lường trước sao?

Thế nên Tố Diệp bạo dạn nghĩ tới một điểm.

Đó chính là Niên Bách Ngạn tự nguyện từ bỏ.

Nguyên nhân rất có thể là vì cô.

Nói như vậy, Tố Diệp cảm thấy mình hơi “tự mình đa tình”. Nhưng không hiểu sao. câu nói của Diệp Ngọc như một câu bùa chúa cứ văng vẳng bên tai cô: Trừ phi anh ấy tự nguyện, nếu không không một ai có thể làm lung lay danh tiếng và địa vị của anh ấy.


Nếu là vì cô, vậy thì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới phải khiến anh chủ động bỏ cuộc?

Tố Diệp biết rõ, cho dù hỏi Niên Bách Ngạn câu này, anh cũng sẽ không nói.

Cô khẽ thở dài, nằm dựa sát bên cạnh anh.

Anh phải biết, cô không bao giờ muốn anh hy sinh điều gì cả.

Người đàn ông này luôn có một mặt nặng nề của riêng mình. Nhưng thường những người càng bộn bề tâm sự thì áp lực lại càng lớn.

Bách Ngạn! Em muốn gánh vác cùng anh…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện