Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Một tuổi thơ không dám nhìn lại


trước sau

Giống như có người cho bạn một giỏ dây thừng. Các sợi dây thừng đã được quấn bện lộn xộn vào nhau, bắt bạn trong một khoảng thời cố định tìm được đầu kia của dây thừng. Sau đó, bạn dốc hết sức lực đi tìm, cuối cùng mới phát hiện một đầu của sợi dây thừng đã nối với tận đáy giỏ. Chỉ cần dây vào, cả hai ắt sẽ thương tích đầy mình.

Khi khăn trùm đầu của kẻ đó được đại ca Khôn tháo xuống, khi ánh nến soi sáng gương mặt đó, Niên Bách Ngạn đã bất chợt hiểu ra đạo lý này.

Gương mặt ấy cực kỳ đáng sợ.

Nhất là trong một đêm mưa như thế này.

Cho dù xung quanh không có cửa sổ vẫn có thể nghe được tiếng sấm ầm vang nơi chân trời, gần như chấn động tới độ dưới chân cũng rung lên, chao đảo. Còn người trước mặt này có lẽ không ngờ đối phương lại là Niên Bách Ngạn. Đầu tiên hắn ngẩn người nhìn anh rất lâu, sau đó mới phản ứng lại, bật cười ha ha.

Dáng vẻ cười to của hắn còn khiếp đảm hơn cả lúc hắn im lặng và nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng. Vì vết sẹo ấy, vì cái miệng của hắn khi cười để lộ hàm răng chảy máu. Có lẽ hắn đã bị người của đại ca Khôn tẩn một trận, nhưng cũng may chỉ là vết thương ngoài da.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn thản nhiên. Anh đứng nhìn hắn từ trên xuống dưới, im lặng chứng kiến hắn cười. Ánh nến lắc lư trên cơ thể hắn. Cao lớn và giá buốt.

Cho tới khi đối phương cười đã, cười tới mệt nhoài, Niên Bách Ngạn mới lãnh đạm nói: “Thạch Thành, không ngờ ông vẫn còn sống!”

Thạch Thành, cũng chính là “gã mặt sẹo” mà Kỷ Đông Nham nói tới. Cũng không thể trách Kỷ Đông Nham lại gọi Thạch Thành như vậy. Trước đây, tất cả những ai quen biết Thạch Thành đều gọi hắn là “mặt sẹo”.

Từ lần đầu tiên Niên Bách Ngạn được gặp Thạch Thành, gương mặt hắn đã như vậy rồi. Lúc đó anh mới chỉ mười tuổi. Năm đó, tính cách của Thành Thạch vẫn còn khá ôn hòa, nên đương nhiên vẫn còn vui vẻ, hòa nhã với anh.

Chỉ có điều…

Sau khi nghe thấy Niên Bách Ngạn nói vậy, Thạch Thành hừ một tiếng yếu ớt: “Không hổ danh là con trai của Niên Quý, cho dù chứng cứ chỉ là một cọng rơm, mày cũng không bỏ qua.”

Có người mang ghế ra cho Niên Bách Ngạn. Anh ngồi xuống, liếc nhìn Thạch Thành đang bị trói gô, khẽ cười khẩy mấy cái rồi châm một điếu thuốc lên, rít một hơi và từ từ nhả khói.

Làn khói thuốc như tơ nhện bay lên trời, mang một thân hình thanh thoát, mềm mại rồi từ từ phai nhòa.

Còn đôi mắt của Niên Bách Ngạn thì từ đầu tới cuối vẫn nhìn Thạch Thành qua làn khói xám. Nó u tối tựa đêm đen, sâu không lường được.

Anh chầm chậm hút thuốc, giọng nói cũng chết chóc, lạnh lẽo như tro tàn: “Việc ông còn sống quả thật khiến tôi kinh ngạc. Chí ít thì, khi lời uy hiếp của ông xuất hiện trong hôn lễ của tôi, tôi vẫn chưa nghĩ rằng người đó lại là ông.”

Anh chưa từng đó chỉ là một trò đùa ác ý.

Chỉ có điều, nếu anh không nói vậy, Tố Diệp sẽ tưởng thật.

Anh không muốn sau khi kết hôn cô vẫn hoang mang, lo lắng, sống trong nơm nớp lo sợ.

Nhưng trong lòng Niên Bách Ngạn hiểu rất rõ.

Đó tuyệt đối không phải là một tờ giấy trêu đùa khi không xuất hiện. Nó giống như lời chúc phúc, thực chất là đối phương biết rõ mọi chuyện của anh.

Thế nên, Niên Bách Ngạn đang đợi.

Chậm rãi chờ đợi.

Chuyện này giống như đối phương đã bắt cóc người, vậy thì ắt sẽ xuất hiện vào một thời điểm thích hợp để đòi tiền chuộc của thân nhân con tin vậy.

Trực giác nói với Niên Bách Ngạn rằng, kẻ này nhất định sẽ còn xuất hiện.

Quả nhiên, kẻ này một lần nữa ra tay.

Hắn gửi cho anh một mảnh giấy, trên có viết dòng chữ: Tao biết bí mật của mày!

Bí mật của Niên Bách Ngạn quá nhiều.

Phàm là những người đã leo lên được vị trí đỉnh cao của sự nghiệp, ai không thể có mấy bí mật?

Nhưng Niên Bách Ngạn tự cho rằng mình không có bí mật nào mà có thể bị kẻ khác lợi dụng làm điểm yếu. Ngoại trừ, một chuyện duy nhất.

Khi biết được đặc trưng của kẻ này từ Kỷ Đông Nham, anh đã bắt đầu nghi ngờ đó là Thạch Thành. Nhưng anh nhớ rất rõ, Thạch Thành đã chết rồi, cùng với vợ con của hắn.

Người đã chết, sao có thể sống lại đây?

Nhưng sự thật chứng minh là có thể.

Ví dụ như Diệp Uyên, hay như một Thạch Thành đứng trước mặt anh đây.

Sau khi nghe xong lời nói của Niên Bách Ngạn, Thạch Thành cười khẩy: “Nói vậy, coi như tao đã thắng mày rồi?”

Niên Bách Ngạn cong môi, gẩy nhẹ tàn thuốc.

Một đoạn tro tàn rơi xuống mặt đất. Chẳng mấy chốc, chúng đã bị giày của anh di sạch, không để lại dấu vết.

“Thạch Thành! Bao nhiêu năm nay ông mai danh ẩn tích, chẳng phải vì muốn báo thù tôi sao?”

Thạch Thành nghiến răng: “Là báo thù nhà họ Niên chúng mày!”

“Ông muốn báo thù? Ông muốn báo thù cái gì đây? Đừng quên! Vợ con ông bị chính ông hại chết, liên quan gì tới người khác?” Niên Bách Ngạn cất giọng giá lạnh.

Thạch Thành phẫn nộ, trợn tròn con ngươi, nhìn chằm chằm vào anh: “Niên Bách Ngạn! Năm đó mày mới có mười mấy tuổi, mày hiểu cái gì?”

So với sự phẫn nộ của hắn, trông Niên Bách Ngạn vô cùng bình thản. Anh nói rõ từng chữ: “Tuy năm ấy tôi chỉ có mười mấy tuổi nhưng cũng biết rõ ông đã cho vợ mình uống thứ gì.”

Cả người Thạch Thành run lên. Hắn hơi nheo mắt lại, tia thẳng Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn lại rít thêm một hơi, nhẹ nhàng nhả khói, nhìn Thạch Thành, như cười như không.

Thạch Thành mím chặt môi, rất lâu sau mới nghiến răng nói: “Niên Bách Ngạn! Cái dáng vẻ của mày bây giờ, giống hệt thằng bố mày!”

“Có lẽ tôi lý trí hơn bố tôi, biết cái gì nên chạm vào, cái gì không!”

Thạch Thành hằn học nhìn anh: “Chính nhà họ Niên chúng mày nợ tao!”

“Nhưng, người hằng ngày tự tay ép buộc vợ mình hít ma túy… lại là ông!” Giọng nói của Niên Bách Ngạn rất lạnh. Anh vứt điếu thuốc xuống đất. Đôi giày da bóng loáng giẫm mạnh lên. Sau đó nhanh chóng có người chạy lên, nhặt đầu lọc ấy lên, không để lại dấu vết.

“Thạch Thành! Ngày nào ông cũng thêm ma túy vào canh cho vợ mình uống, hơn nữa lại còn là loại có hiệu quả cực mạnh. Tự ông nói xem, rốt cuộc là bố tôi sai hay tự ông gây nghiệt đây?”

Vừa nghe tới đây, Thạch Thành lập tức trở nên rất kích động. Hắn ta giãy giụa muốn đứng dậy. Vết sẹo trên mặt trông lại càng dữ tợn. Tiếc là hắn ta vừa động đậy, liền có người của đại ca Khôn bước lên ghìm chặt lấy hắn, đau đớn khiến hắn phải nhe răng.

Niên Bách Ngạn ra hiệu buông hắn ra. Người kia liền nghe lời, lùi qua một bên.

Thạch Thành thở hổn hển, phun một
miệng đầy máu, nhìn Niên Bách Ngạn trân trân: “Năm xưa, nếu không phải tại bố mày cưỡng bức vợ tao, liệu tao có làm thế không?”

“Cưỡng bức ư?” Niên Bách Ngạn như vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười nhất trên đời, nhưng đôi mắt anh vẫn băng giá: “Vợ ông hèn hạ, còn cần bố tôi cưỡng bức sao?”

“Mày…” Thạch Thành đứng bật dậy, nhưng tay chân vẫn bị trói chặt nên nhất thời đứng không vững lại ngã xuống đất.

Niên Bách Ngạn đứng lên, bước từng bước tới trước mặt hắn, nhìn với vẻ lãnh đạm: “Vợ ông là hạng người gì, ông còn không rõ hay sao?”

“Nhà họ Niên chúng mày quả nhiên đứa sau giảo hoạt hơn đứa trước. Nếu mày vẫn luôn mồm bảo vệ cho thanh danh của bố mày, vậy thì tao rất muốn biết, đứa con trong bụng vợ tao là của ai đây?” Thạch Thành hỏi sắc bén.

Niên Bách Ngạn trầm mặc.

Thạch Thành khinh miệt: “Không trả lời được chứ gì? Mày không trả lời được cũng không sao, để tao nói cho mày biết. Đứa con trong bụng cô ấy là của bố mày.”

Niên Bách Ngạn điềm nhiên nhìn hắn.

Nhìn vẻ mặt này của anh, Thạch Thành hiểu ra anh đã biết: “Thì ra mày đã biết từ lâu.”

Niên Bách Ngạn bình thản nói: “Cố nhân tới kể chuyện xưa, tôi cũng phải ôn lại mới được chứ.”

“Niên Bách Ngạn! Tao đúng là xem thường mày rồi!”

Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Người ông xem thường là vợ ông!” Anh hơi nheo mắt lại. Tia sáng lạnh lẽo hắt ra từ đôi mắt hẹp dài: “Nếu vợ ông chính là Chessia thì ông nên hiểu rõ, bà ta sẽ không khi nào chịu an phận!”

“Câm mồm! Tao không cho phép mày gọi cô ấy là Chessia, không được phép!” Thạch Thành như phát điên: “Cô ấy là Quản Yên, cô ấy không phải là Chessia!”

“Đáng tiếc, so với Quản Yên, vợ ông thích làm Chessia hơn!” Niên Bách Ngạn bình tĩnh tới nỗi người ta phải run sợ.

Lời nói của Thạch Thành một nửa đúng, một nửa sai.

Nửa đúng là, vợ của Thạch Thành quả thực đã nói với bố anh rằng, bà ta đã mang thai. Điều không đúng là, từ đầu tới cuối bố anh không phải người chủ động, mà chính bà ta chủ động ngã vào lòng ông.



Năm ấy, anh 11 tuổi.

Những đứa trẻ khác có một thời thơ ấu như thế nào, anh không dám tưởng tượng, cũng chưa bao giờ được biết. Nhưng anh biết rõ một điểm rằng, trên đời này không có nhiều đứa trẻ có được một tuổi thơ “muôn màu muôn vẻ” như anh. Từ nhỏ anh đã biết mình gánh trên vai một trọng trách nặng nề như thế nào. Từ nhỏ bố đã nhắc anh đầy thấm thía rằng, anh là con trai của nhà họ Niên, là người thừa kế của Niên Thị, là người kế thừa sự nghiệp của bố.

Thế nên, anh chưa từng ở lại nơi nào quá ba năm. Lần nào anh và mẹ cũng theo bố ở các quốc gia một khoảng thời gian. Nơi nào có nhiều mỏ kim cương phong phú nơi ấy sẽ có cái bóng loắt choắt của anh.

Anh trải qua thời thơ ấu của mình trong mỏ kim cương.

Không được chơi những món đồ chơi súng gươm như những đứa trẻ bình thường khác, cũng không được tụ tập cũng lũ trẻ chạy quanh các con ngõ. Tuy rằng bố anh là người Bắc Kinh, hơn nữa tại Bắc Kinh còn sở hữu một tứ hợp viện khiến người ngưỡng mộ, nhưng từ nhỏ anh lại nói có thể là thứ tiếng Anh Anh phổ thông tiêu chuẩn hoặc thứ tiếng Anh địa phương, có thể là tiếng Anh Mỹ, có thể là tiếng Nga hoặc còn có thể là tiếng Ba Tư, tiếng Tây Ban Nha.

Thứ duy nhất anh không biết chính là chất giọng Bắc Kinh vốn dĩ phải thuộc về mình.

So với những đứa trẻ Bắc Kinh, thậm chí so với những người lớn lên ở Bắc Kinh, chốc chốc lại nói một vài câu tiếng Bắc Kinh như Tố Diệp, Niên Bách Ngạn giống một người nước ngoài hơn, từ nhỏ đã sống một cuộc sống không yên ổn.

Anh không có những người bạn cố định, ngoại trừ Kỷ Đông Nham và Văn Giai.

Thế nên, bất luận anh đi tới đâu đều sẽ nhớ tới việc gửi bưu thiếp cho hai người họ. Nhưng trên bưu thiếp lúc nào cũng chỉ trơ trọi cái tên của anh. Những lời chúc phúc khác, anh không biết viết.

Nghiêm túc mà nói, anh không biết cách thể hiện sự quan tâm dành cho bạn bè.

Một điều khiến anh luôn tự hào là tình cảm của bố mẹ.

Trong ấn tượng của anh, bố luôn cực kỳ yêu chiều mẹ. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bố nổi nóng với mẹ. Hơn nữa mẹ còn là một người vô cùng nhã nhặn, thường ngày nói chuyện với bố cũng luôn nhỏ nhẹ, dịu dàng.

Cho tới năm anh 11 tuổi.

Chiến tranh giữa bố và mẹ đã bùng nổ.

Hôm ấy, mẹ khóc rất dữ, gần như đã ném hết tất cả những gì có thể ném. Còn người bố trước nay anh luôn kính trọng, một người bố uy quyền, cao lớn lại cúi gằm ngồi trên sofa, mặc cho mẹ chửi mắng như điên.

Khi ấy anh trốn trong phòng sách, lặng lẽ dựa vào một góc, hai cánh tay ôm lấy hai đầu gối. Không như những đứa trẻ khác hay gào khóc khi nhìn thấy bố mẹ bất hòa, anh chỉ ngồi đó, im thin thít.

Anh loáng thoáng nghe được sự tình.

Người bố mà anh kính yêu nhất đã ngoại tình, bồ bịch. Mà người đàn bà đó… chính là Quản Yên!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện