Sau khi vào tiết đầu thu, sự thay đổi nhiệt độ của Bắc Kinh càng ngày càng rõ nét. Sau khi vào tiết Bạch lộ*, nếu nhìn kỹ những phiến lá lúc sáng sớm còn được phủ một lớp sương mỏng. Bầu không khí lúc tối muộn và buổi bình minh đã toát lên ý thu mát mẻ.
*Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 165° (kinh độ Mặt Trời bằng 165°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nắng nhạt.
Thường vào thời điểm này cũng có nghĩa là bước chân của Tết Trung thu đang mỗi ngày một gần.
Dương Nguyệt được vào Kỷ Thị dưới sự giới thiệu của Kỷ Đông Nham. Trải qua bài thi sáng tạo đơn giản, cô đã chính thức trở thành trợ lý thiết kế trang sức của Kỷ Thị. Nhà thiết kế dẫn dắt cô là một người Pháp, có ấn tượng rất tốt về Dương Nguyệt. Mà chính bản thân Dương Nguyệt sau khi vào công ty cũng biểu hiện rất tốt.
Ở công ty, Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn tuyệt đối là hai kiểu người. Niên Bách Ngạn trước nay vẫn luôn nghiêm khắc với mọi người, khiến cấp dưới vừa kính vừa nể. Nhưng Kỷ Đông Nham tới công ty thì lại không thể hiện thái độ phách lối. Vì Dương Nguyệt là nhân viên mới, lại là người có quan hệ với Tố Diệp, nên anh rất quan tâm tới cô. Thời gian rảnh ngoài giờ làm việc anh sẽ tìm cô uống trà, trò chuyện, sợ cô không quen với nhịp độ làm việc của công ty. Dần dà, hai người có rất nhiều chuyện để nói.
Mà cùng lúc này, Dương Nguyệt cũng thường xuyên gọi điện tới cho Tố Diệp. Bệnh ngủ của cô ấy không còn rõ rệt nữa. Thậm chí khoảng gian này còn trở về với thời gian ngủ bình thường. Tố Diệp hỏi thăm mới biết chuyện Dương Nguyệt vào làm ở Kỷ Thị. Cô cảm thấy rất kỳ lạ, sau khi được Dương Nguyệt giải thích mới hiểu ra. Còn Dương Nguyệt nói, từ sau khi quen biết với Kỷ Đông Nham, bệnh tình của cô ấy đã thuyên giảm.
Tố Diệp xác nhận lại một lần nữa thân phận của Kỷ Đông Nham trong lòng cô ấy. Dương Nguyệt vẫn nói chắc nịch rằng anh ấy chính là Hải Sinh, chỉ có điều anh ấy không còn nhớ nữa. Dương Nguyệt nói, cô ấy không muốn làm cho Kỷ Đông Nham sợ. Tuy rằng trong lòng yêu mến anh ấy, nhưng những chuyện hoang đường này anh ấy sẽ không tin đâu. Thế nên cô ấy muốn cùng anh ấy thuận theo tự nhiên, không muốn ép buộc anh ấy nhất định phải chấp nhận mình.
Nghe xong những lời ấy, Tố Diệp có phần thương cho Dương Nguyệt. Cô có thể nghe ra chút đắng chát, sự nhẫn nhịn và chờ mong trong ngữ khí của cô ấy. Cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể có được tình yêu này, bản thân cô cũng đã từng có, thế nên mới cảm thấy vô cùng xót xa cho Dương Nguyệt.
Dương Nguyệt nói, thật ra chỉ cần được gặp anh ấy đã là một niềm vui rồi. Định mệnh đã có trời cao sắp đặt, đưa Hải Sinh tới trước mặt cô ấy. Đây chính là món quà lớn nhất. Cô ấy không cầu mong gì nhiều nữa.
Với tư cách là bác sỹ của Dương Nguyệt, Tố Diệp đương nhiên phải quan tâm tới cô ấy nhiều hơn một chút. Cứ như vậy, thời gian hai người gọi điện trò chuyện cũng nhiều hơn. Dần dà, mối quan hệ của họ cũng từ bệnh nhân – bác sỹ trở thành hai người bạn.
Tố Diệp rất thích sự thẳng thắn của Dương Nguyệt, vì có rất nhiều bệnh nhân bài xích việc làm bạn với bác sỹ tâm lý. Việc Dương Nguyệt mở rộng lòng mình khiến công việc của Tố Diệp đã thuận lợi lại càng thêm thuận lợi.
Ít nhất thì cô đã giải quyết thành công điều luôn quấy nhiễu Dương Nguyệt. Không cần biết bây giờ đang ở trong tình huống gì, việc Dương Nguyệt có thể trở thành bạn bè với cô đã khiến Phương Bội Lội phải cứng họng.
Diệp Uyên mãi vẫn không thể nhớ được chuyện xảy ra tối hôm đó.
Mỗi lần nhớ lại, tư duy của anh lại dừng ở ly rượu đầu tiên anh uống trong phòng VIP.
Thật ra tối đó anh mang theo tâm trạng tụ tập cùng bè bạn, sẽ không uống quá nhiều rượu, phải giữ tinh thần tỉnh táo để về nhà. Thậm chí anh cũng quyết định cho dù chỉ uống một chút rượu cũng sẽ lập tức gọi điện cho Niên Bách Ngạn.
Chuyện người tài xế lái thuê vẫn là một cơn ác mộng bám riết lấy anh, không biết đã bao nhiêu lần xuất hiện trong những giấc mơ đêm về. Anh hay mơ thấy người tài xế chết thay cho anh khắp người đầy máu, nhào về phía anh, bóp chặt lấy cổ anh, gào thét đòi anh đền mạng. Mỗi lúc như vậy, Diệp Uyên đều choàng tỉnh với một cơ thể đầm đìa mồ hôi lạnh.
Diệp Uyên thừa nhận, trong truyện này anh cảm thấy hổ thẹn với lòng, thế nên rất lâu vẫn không thể thoải mái. Mỗi lần tỉnh giấc sau cơn ác mộng, anh đều nghĩ bất luận thế nào cũng phải giúp cho gia đình người tài xế kia được bồi thường. Mà thực tế là gia đình đó đã nhận được một khoản tiền bồi thường không nhỏ. Sau này Diệp Uyên vẫn cảm thấy áy náy, nên đã nhờ cậy quan hệ rồi lại tốn tiền, giúp con của người tài xế đó được đi du học, hưởng một nền giáo dục tốt nhất.
Nhưng dù như vậy, anh vẫn sống trường kỳ trong sự day dứt và hoảng sợ.
Thế nên tối đó khi nhìn thấy bình rượu, nâng ly lên là anh lại nhớ tới cảnh chú hai sai người giết mình. Di chứng này khiến anh cực kỳ khó chịu.
Còn bây giờ, người khiến anh khó chịu hơn không còn là chuyện của người lái xe thuê đó nữa, mà là Tịch Khê!
Tối đó xảy ra chuyện gì anh không rõ, nhưng lại biết rất rõ cảnh tượng sáng hôm sau tỉnh dậy.
Anh và Tịch Khê cùng nằm trên chiếc giường lớn ở khách sạn, không một mảnh vải che thân, trong tư thế ôm nhau vô cùng ám muội.
Trên thảm trải sàn rải rác quần áo của hai người, đầu giường vẫn còn ly rượu vang đã cạn sạch…
Sáng sớm hôm đó, Diệp Uyên không thể cuống cuồng bỏ chạy. Sau khi cơn thảng thốt qua đi, anh cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại. Tịch Khê phía sau cũng đã tỉnh, quấn lấy người anh như một cây dây leo. Sau một đêm, thái độ của cô ta đối với anh dường như cũng nghiễm nhiên trở nên thân thiết.
Diệp Uyên đẩy cô ta ra, vào phòng tắm tắm qua bằng nước lạnh, cố gắng tìm kiếm trong đầu những ký ức có thể về chuyện đã phát sinh quan hệ với Tịch Khê, tiếc rằng chỉ có một khoảng trắng xóa.
Khi anh ra khỏi phòng tắm, Tịch Khê cũng đã mặc xong quần áo. Nhưng lại mặc áo sơ mi của anh.
Sau khi thấy anh ra, cô ta nũng nịu cười hỏi: “Anh đói chưa? Em đã đặt bữa trưa ở khách sạn rồi!”
Diệp Uyên không trả lời, chỉ lãnh đạm ra lệnh cho cô ta cởi áo sơ mi ra.
Đầu tiên Tịch Khê sững người sau đó tươi cười rồi cởi áo
sơ mi ngay trước mặt anh.
Bên trong không mặc gì cả. Biểu tượng của phái đẹp hiện ra trước mắt Diệp Uyên không lớp che đậy. Diệp Uyên nhíu mày, xoay mặt đi, không nhìn cô ta. Sau khi đón lấy áo sơ mi, mặc vào xong xuôi, anh lại nhăn mặt.
Chiếc nhẫn cưới của anh vẫn nằm trên ngón áp út. Cảm giác này tồi tệ vô cùng.
Cái cảm giác nằm trên giường cùng một người đàn bà khác mà vẫn đeo nhẫn cưới!
Tịch Khê khoác áo của mình lên. Vào lúc Diệp Uyên sắp sửa rời khỏi phòng, cô ta bất thình lình nói một câu: “Tối qua… chúng ta đã làm rồi!”
Giọng nói của cô ta nhẹ như bay, nhưng lại tựa một chiếc búa nặng, giáng thẳng xuống gáy Diệp Uyên.
Bàn tay đang đặt lên tay nắm cửa của Diệp Uyên chợt khựng lại.
Anh đờ người ra đó, một lúc sau mới quay đầu nhìn Tịch Khê chằm chằm, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Vì vậy… cô muốn thế nào?”
Tịch Khê bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh: “Em không muốn thế nào cả. Diệp Uyên! Em chưa từng nghĩ sẽ phá hoại gia đình anh. Chỉ có điều, em vẫn còn yêu anh.”
Giọng Diệp Uyên chỉ càng thêm lạnh: “Tốt nhất là cô quên chuyện tối qua đi. Vì tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cô đâu.”
Dứt lời, anh bỏ đi.
Vào trong xe, anh bực bội gần chết. Anh không biết rốt cuộc đã phát sinh quan hệ với Tịch Khê hay chưa. Chỉ có điều, lời Tịch Khê nói khiến anh sốt ruột, bất an. Cô ta không muốn thế nào ư? Không muốn thế nào mà lại xảy ra cơ sự này? Anh bắt đầu căm hận chính mình. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình là một tên súc sinh, một tên súc sinh có lỗi với vợ con!
Trước khi về nhà, anh đã tới trung tâm thương mại, mua một bộ sơ mi mới để thay, còn sợ bộ sơ mi cũ để lại mùi nước hoa nên đã mua thêm rượu rắc lên. Anh đứng trước gương trong nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại, kiểm tra thật kỹ lưỡng. Không có dấu vết bị phụ nữ cào cấu, cũng không có vết son môi, dấu hôn gì đó.
Về tới nhà, đương nhiên anh không thể tránh khỏi việc bị Nguyễn Tuyết Mạn mắng cho một trận té tát, trách anh đã làm bố rồi vẫn không biết bớt phóng túng, để mặc vợ mang bầu ở nhà, còn mình thì ra ngoài vui vẻ cả một buổi tối.
Nguyễn Tuyết Mạn khi trước ở nhà họ Diệp thì ngạo mạn, phách lối. Nhưng bà ấy có một điểm tốt đó chính là, vì không có được tình yêu của chồng nên bà ấy càng thấu hiểu được nỗi khổ của một người phụ nữ khi đằng đẵng chờ chồng về, vì thế mà đã nghiêm khắc với Diệp Uyên hơn rất nhiều.
Lâm Yêu Yêu chỉ mỉm cười, hỏi anh đã ăn cơm chưa. Diệp Uyên lắc đầu. Lâm Yêu Yêu bèn bưng cơm trưa ra cho anh. Diệp Uyên đi theo cô vào bếp, bất giác ôm chặt lấy Yêu Yêu, thì thầm bên tai cô hết lần này tới lần khác: Anh yêu em…
Lâm Yêu Yêu quay lại nhìn anh, mím môi khẽ cười: Được rồi, được rồi! Em biết rồi! Cả đêm không về, miệng bỗng ngọt hẳn ra. Yên tâm đi, em không trách anh đâu.
Nghe vậy, Diệp Uyên lại chỉ càng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Đã có mấy lần anh muốn nói thật với Yêu Yêu, muốn cầu xin cô tha thứ. Nhưng suy nghĩ mãi anh lại không dám. Anh biết, cho dù anh và Tịch Khê chưa xảy ra chuyện gì, chỉ ngủ cùng với nhau thì nói ra ai sẽ tin? Huống hồ, bây giờ bản thân anh cũng không thể chắc chắn mình có chạm vào Tịch Khê hay không.
Cứ như thế, anh dằn vặt mấy ngày liền.
Mà những ngày ấy, Tịch Khê vẫn chưa gọi điện thoại, không quấy rầy anh như những người phụ nữ khác. Vì sắp tới Trung thu, cộng thêm việc Lâm Yêu Yêu đang mang thai, Diệp Uyên xin cơ quan điều chỉnh chuyến bay để có thời gian ở bên cạnh Yêu Yêu. Anh lúc nào cũng lo lắng Lâm Yêu Yêu sẽ bất ngờ nhận được điện thoại của Tịch Khê. Nhưng mọi chuyện vẫn sóng yên biển lặng.
Như vậy lại càng khiến Diệp Uyên thấp thỏm.
Tịch Khê như một quả bom, chẳng biết ngày nào bỗng nhiên phát nổ.
Cứ như thế tới một ngày trước tết Trung thu.
Một ngày trước, Tố Diệp đã nhận được điện thoại của Niên Bách Tiêu nói 14 này sẽ quay về Bắc Kinh, sau đó ở lại chơi mấy hôm. Cô báo tin ấy cho Niên Bách Ngạn. Tuy anh không nói gì nhiều nhưng có thể nhận ra nét mặt tươi cười của anh.
Trung thu này, cả nhà họ định sẽ tới nhà cậu đón tết, bao gồm cả Tiểu Đậu Tử. Họ quyết định sau khi đưa thằng bé tới bệnh viện thăm chú sẽ dẫn thẳng nó tới nhà cậu.
Tết trung thu liền với cuối tuần nên có ba ngày nghỉ.
Mà ba ngày này, giao thông thành phố Bắc Kinh lại thông thoáng một cách lạ thường. Mọi người ai ai cũng đi chơi, nghỉ tết, vì thế chất lượng không khí cũng trở nên tốt chưa từng thấy.
Trước tết một ngày, sau khi đưa Tiểu Đậu Tử tới thăm chú xong, họ đưa thằng bé về tứ hợp viện. Vừa hay bắt gặp bộ phim hoạt hình mà Tiểu Đậu Tử thích xem, Tố Diệp và Niên Bách Ngạn đã để thằng bé ở nhà còn hai người họ đi mua sắm đồ đạc đón tết.
Vì có trẻ con trong nhà, họ cũng không tiện rong chơi ở ngoài quá lâu. Sau khi mua bánh trung thu và rượu, Niên Bách Ngạn lại mua thêm cho Tiểu Đậu Tử một người máy siêu nhân chính hãng với số lượng có hạn rồi hai người vội vã về nhà.
Ai ngờ, xe vừa đi tới tứ hợp viện, họ đã nhìn thấy Niên Bách Tiêu, tay kéo hành lý, chống nạnh đứng ngoài cửa lớn, gào lên với màn hình đối diện.
Tố Diệp hỏi Niên Bách Ngạn với vẻ khó hiểu: “Sao thế này?”
Niên Bách Ngạn cũng ù ù cạc cạc. Chiếc xe lại gần. Sau khi hạ cửa xe xuống, họ bèn nghe thấy tiếng quát tháo bằng tiếng Trung, bên trong còn pha tạp một chút ngữ điệu Anh Mỹ của Niên Bách Tiêu: “Thằng ranh con kia! Mày còn không mở cửa là mày chết chắc đó!"