Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Cậu đáng bị giết chết


trước sau

Niên Bách Ngạn không nói năng gì, lập tức lấy một tập tài liệu từ trong cặp ra, đưa cho Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham hồ nghi, không ngờ ngay cả bản kế hoạch anh cũng soạn sẵn rồi.

Cậu ta lật ra. Khi đọc được mấy hàng chữ và bảng số liệu so sánh, Kỷ Đông Nham bàng hoàng, nhìn anh: “Cậu muốn khai phá mỏ đã phế của Tinh Thạch? Niên Bách Ngạn! Cậu điên rồi à?”

Đó chính là mỏ số 1 đã từng bị Niên Bách Ngạn phế bỏ khi còn ở Tinh Thạch, vì khi ấy mỏ số 1 đã trở thành một mỏ vô dụng, có tiếp tục khai thác chẳng qua chỉ lãng phí sức người sức của. Trước mắt, Tinh Thạch đang tập trung vào việc khai thác mỏ kim cương số 2.

“Mỏ số 1 không hợp với Tinh Thạch, nhưng hợp với tớ.” Niên Bách Ngạn giải thích dự tính của mình.

Kỷ Đông Nham không hiểu.

“Tinh Thạch, nguồn gốc cái tên này rất đơn giản, đó chính là dốc sức khai thác những loại kim cương hoàn mỹ. Thế nên bao nhiêu năm nay, khi khai thác kim cương, Tinh Thạch đều chỉ quan tâm tới những mỏ có chất lượng cao. Còn những loại đầu thừa đuôi thẹo đều không được phép đầu tư khai thác.” Niên Bách Ngạn lần lượt phân tích cho Kỷ Đông Nham: “Thị trường chủ yếu của Tinh Thạch là những đô thị loại I, chỉ nhằm vào những nhóm người cao cấp. Vậy những thành phố loại II, loại III thì phải làm sao đây? Nếu họ cần kim cương, cần trang sức biết phải thế nào? Mấy năm gần đây lượng tiêu thụ, mua sắm ở rất nhiều đô thị loại I đều đang trượt dốc, nhưng ở các đô thị loại II, loại III thì lại tăng cao. Tớ muốn dồn sự chú ý về phía họ.”

Kỷ Đông Nham trợn tròn mắt: “Cậu muốn chuyển chiến trường về các đô thị loại II, loại III?”

“Không sai! Tớ không muốn thành lập nên một Tinh Thạch thứ hai mà là một công ty sản xuất dây chuyền kim cương, có chỗ đứng ở các đô thị loại II, loại III, tích lũy nguồn vốn ở đó trước, tới khi cần thiết sẽ tiến hành tổ chức lại nguồn vốn rồi mới khai thác các sản phẩm cao cấp.” Chân trái của Niên Bách Ngạn tao nhã đặt lên chân phải: “Cùng với sự gia tăng mạnh mẽ trong sức mua của người tiêu dùng tại Trung Quốc những năm gần đây, những thành phố ấy cũng đã trở thành một nguồn sức mạnh không thể xem thường. Mà ưu điểm lớn nhất của loại khách hàng này là họ khao khát những sản phẩm có tiêu chuẩn cao hơn loại 2, loại 3 nhưng lại thấp hơn loại 1. Thêm nữa những khách hàng loại 2, loại 3 lại càng mù quáng hơn khách hàng loại 1, thế nên họ cần một tiêu chuẩn định vị để dẫn dắt sự tiêu thụ của họ.”

“Nhưng mà, mỏ kim cương số 1 còn nhiều khoáng sản cho cậu khai thác không?” Kỷ Đông Nham lo lắng.

“Thế nên tớ mới nói mỏ kim cương vẫn còn có thể khai thác. Trữ lượng của nó tuy không hợp với tiêu chuẩn của Tinh Thạch nhưng để cung cấp cho những đô thị loại II, loại III thì đã đủ rồi.” Niên Bách Ngạn vô cùng tự tin.

Kỷ Đông Nham gấp bản kế hoạch lại: “Vậy làm sao cậu có thể bán được số kim cương với chất lượng trung bình này ra ngoài?”

“Khi còn ở Tinh Thạch, công ty vẫn thường vì muốn thể hiện sự độc đáo của kim cương mà cố gắng tránh những thiết kế sặc sỡ. Nhưng cậu cũng biết rõ, loại kim cương chất lượng cao hiếm có này chỉ thích hợp mở rộng ở các đô thị loại I, thậm chí là bán ra dưới hình thức đấu giá, chứ không thể bán ở các đô thị loại II, loại III, vì khách hàng ở đó chú trọng hơn tới tính nghệ thuật chứ không phải tính cất trữ. Họ không có quá nhiều tiền bạc và thực lực để sưu tầm các loại kim cương khác nhau. Có thể cũng có người sưu tầm nhưng chắc chắn không nhiều. Tớ định sẽ kết hợp giữa chất lượng trung bình và một thiết kế hoàn hảo, như vậy chắc chắn sẽ được đón nhận.”

Kỷ Đông Nham không thể không khâm phục anh. Thật ra về chuyện này không phải không có ai nghĩ tới mà là những người đã làm quen ở những thị trường loại 1 và thị trường quốc tế thì tuyệt đối sẽ không muốn hạ thấp thân phận của mình để bao đồng các thị trường có đẳng cấp thấp hơn. Nhưng Niên Bách Ngạn lại biết co biết duỗi như vậy, cậu ta đúng là phải ngợi khen một tiếng.

“Số vốn cậu cần không hề nhỏ đâu. Số vốn lưu động hơn mười tỷ, tớ còn phải đặt cược cả trái tim lên canh bạc này.”

Niên Bách Ngạn khẽ cong môi cười: “Con người tớ trước giờ trong sòng bạc luôn gặp suôn sẻ, lần này, cậu không thua được đâu.”

“Nếu cậu thật sự tin tưởng tớ sẽ không thua thì đã không làm cả một bản kế hoạch hoàn chỉnh đến mức này cho tớ xem.” Kỷ Đông Nham cười cười, gõ lên bản kế hoạch.

Cậu ta rất hiểu Niên Bách Ngạn. Đối với một số kết quả suy đoán, Niên Bách Ngạn trước giờ đều không dựa vào trực giác và đoán già đoán non. Chuyện anh đã dám hứa hoặc dám phán đoán bước tiếp theo thì chắc chắn anh đã có kinh nghiệm hoặc điều tra thị trường, nếu không anh sẽ không dễ dàng nói ra những lời chắc chắn như thế.

Niên Bách Ngạn đặt điếu xì gà xuống, khẽ cười: “Dẫu sao cậu cũng là người bỏ tiền ra, người mượn tiền cũng phải có thái độ của người mượn tiền.”

“Vậy thì tớ rất muốn biết, bao lâu thì cậu trả được số tiền này?” Kỷ Đông Nham hỏi như đùa như thật.

“Trong vòng một năm có thể trả được 60%. Trong vòng hai năm, tớ sẽ dựa theo 30% mức lãi suất cao của ngân hàng, trả cậu toàn bộ số tiền.” Niên Bách Ngạn nói đầy kiên quyết, ánh mắt vô cùng thông minh.

“Vậy há chẳng phải tớ sẽ có lãi sao?”

“Cậu chủ Kỷ đã khi nào chấp nhận một vụ làm ăn thua lỗ?” Niên Bách Ngạn cong môi.

Kỷ Đông Nham nhìn anh, rất sau lâu mới đùa cợt: “Niên Bách Ngạn! Bây giờ cậu lên kế hoạch chu toàn như vậy, thậm chí tớ đang nghi ngờ mục đích của cậu khi phế mỏ lúc trước đấy. Cậu công bố ra ngoài chuyện phế mỏ, trong một đêm Tinh Thạch đã không còn quyền khai thác nữa, mà người ta chẳng ai thèm quan tâm tới một cái mỏ đã phế. Bây giờ cậu lại thế chân. Chỉ tính riêng quyền khai thác cậu
đã kiếm được một khoản tiền lớn rồi. Sao tớ cứ cảm thấy cậu đã tính kế lâu dài rồi thế nhỉ?”

“Quá khen rồi!” Niên Bách Ngạn không giải thích.

“Vậy các quan hệ và nền tảng cơ bản thì cậu hợp tác thế nào?” Kỷ Đông Nham lại hỏi.

“Tớ đã tìm một số nền tảng cơ bản và một số nhà đầu tư. Trước đây có qua lại nên vẫn còn chút quen biết. Tớ nghĩ mình ít nhiều vẫn còn chút tín nhiệm trong giới kinh doanh chứ hả.” Trong đôi mắt Niên Bách Ngạn hiện lên ý cười nhạt nhòa, nhưng lại mang một vẻ tự tin trời cho.

Kỷ Đông Nham ngẫm nghĩ: “Nói đến nỗi tớ cũng muốn hợp tác với cậu rồi.”

“Không vội! Kiểu gì tớ cũng quay về làm nhà buôn thôi.”

“Con người cậu nói được làm được, dĩ nhiên là tớ tin rồi.” Kỷ Đông Nham đùa vui: “Chỉ mong là cậu đừng có tới cướp cơm của tớ nhanh như vậy.”

Niên Bách Ngạn mím môi khẽ cười, cầm tách cafe lên.

“Tố Diệp có biết quyết định của cậu không? Mới kết hôn có nửa năm, giờ cậu lại sắp dốc sức làm việc, cô ấy phải làm sao?”

“Vẫn chưa nói với cô ấy, nhưng mà tớ nghĩ cô ấy sẽ ủng hộ tớ.” Niên Bách Ngạn trầm xuống: “Cũng may là tớ nắm khá rõ về mỏ số 1. Cho dù có phải đi Nam Phi cũng không cần lâu như trước nữa, tớ sẽ sắp xếp thời gian hợp lý.”

Nói tới đây, anh quay sang Kỷ Đông Nham nói như thật như đùa: “Thế nên… cậu đừng có mà tơ tưởng!”

“Con người tớ ấy à, thích nhất là tận dụng triệt để mọi cơ hội. Cậu cướp được cô em vợ, tớ đào tường bạn thân. Như thế, tớ với cậu mới được gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Kỷ Đông Nham nghe ra ý của anh, cố tình phản kích.

Niên Bách Ngạn đặt cốc cafe xuống, đứng dậy: “Còn một điểm cậu khác tớ. Cậu nói chuyện chán chết đi được. Đi đây, đợi tiền của cậu chuyển vào tài khoản nhé.” Dứt lời, anh thật sự cầm bản kế hoạch, đút vào cặp, nói đi là đi ngay.

Kỷ Đông Nham chớp chớp mắt, hét lên sau lưng anh: “Này, không đúng! Niên Bách Ngạn! Tớ nợ cậu à? Tại sao cậu bảo gì tớ phải nghe nấy?”

Niên Bách Ngạn kéo cửa ra, dừng bước, quay người lại, khẽ cười đáp: “Riêng chuyện cậu dòm ngó vợ tớ, nếu trở về thời cổ đại, cậu đáng bị giết chết rồi!”

Kỷ Đông Nham tức nghẹn…

***

Hôm nay lịch hẹn gặp khách hàng của Tố Diệp không kín mít. Tới ba rưỡi chiều, cô gọi Lý Thánh Đản tới, xem qua lịch trình của ngày mai. Lý Thánh Đản đứng bên đợi cho cô xem thời gian biểu xong mới nói: “Bác sỹ Tố! Ngoài kia có người đang đợi chị.”

“Vẫn còn à? Không đúng, người vừa đi xong chẳng phải là khách hẹn gặp cuối cùng của hôm nay sao?”

Lý Thánh Đản liếm môi: “Là cô Lâm đang đợi chị.”

“Cô Lâm?” Tố Diệp chần chừ giây lát: “Lâm Yêu Yêu?”

Lý Thánh Đản gật đầu.

“Mau bảo cô ấy vào đây.”

Chẳng mấy chốc, Lâm Yêu Yêu đã đi vào phòng làm việc của Tố Diệp. Sau khi Lý Thánh Đản đi khỏi, cô ấy hỏi Tố Diệp: “Mình không làm vướng bận công việc của cậu chứ?”

“Không đâu! Hôm nay không đông khách. Cậu mau ngồi đi, cứ ôm bụng đứng thế kia mình còn thấy lo thay cậu đấy.” Tố Diệp vội vàng kéo cô ấy ngồi xuống: “Muốn uống gì? Cafe thì cậu không được uống rồi, nước ép hoa quả nhé?”

“Tùy cậu, uống gì cũng được!” Lâm Yêu Yêu cất giọng buồn bã.

Khi rót nước hoa quả, Tố Diệp liếc nhìn Lâm Yêu Yêu, cảm thấy sắc mặt cô ấy nhợt nhạt, tâm tình có vẻ cũng không tốt cho lắm. Cô chợt lo lắng. Bưng cốc nước hoa quả tới, đặt một ly trước mặt cô ấy rồi cô khẽ hỏi: “Cậu sao thế?”

Lâm Yêu Yêu ôm cốc nước, cúi đầu không đáp.

Như vậy càng khiến Tố Diệp lo. Cô ngồi xuống bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lâm Yêu Yêu cắn môi, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô, ngữ khí khẩn cầu: “Tiểu Diệp! Cậu ngồi với mình một chút được không?”

“Dĩ nhiên là được!” Tố Diệp lập tức trả lời.

Thật ra hôm nay sở dĩ cô không sắp xếp công việc quá kín là định tan làm sớm rồi qua siêu thị mua một ít thức ăn. Vừa hay Bách Tiêu đang ở Bắc Kinh, cả nhà quây quần ăn một bữa cơm.

Nhưng bây giờ thấy Lâm Yêu Yêu như vậy cô đâu còn tâm trạng để tâm tới Bách Tiêu nữa.

Lâm Yêu Yêu nhìn cô vô cùng cảm kích, sau đó cúi đầu uống một ngụm nước hoa quả. Tố Diệp nhạy bén nhận ra ngón tay cầm ly nước của cô ấy đang run rẩy. Cô bàng hoàng, vội kéo tay cô ấy lại, khẽ hỏi: “Yêu Yêu! Cậu nói cho mình biết có chuyện gì đi. Còn nữa, cậu tới chỗ mình, Diệp Uyên có biết không?”

“Hôm nay anh ấy có chuyến bay, trưa mai mới về tới Bắc Kinh.”

Ngón tay Lâm Yêu Yêu vẫn không ngừng run, còn lạnh nữa.

“Vậy có phải cậu cảm thấy có chỗ nào không khỏe không?” Tố Diệp rất lo.

Lâm Yêu Yêu cúi gằm, khẽ lắc đầu. Khi ngước mắt lên nhìn Tố Diệp, hốc mắt cô ấy hơi đỏ làm Tố Diệp giật nảy mình.

“Tiểu Diệp! Mình… Mình nghi Diệp Uyên đang ngoại tình.”

Nghe xong câu ấy, Tố Diệp sững người, sau đó tất cả mọi lo lắng bỗng chốc tan biến. Cô thở phào, cười nói: “Làm sao có chuyện ấy được? Anh Diệp Uyên giấu cậu đi tìm đàn bà bên ngoài ư? Yêu Yêu! Tớ thấy cậu đang suy nghĩ linh tinh thì có.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện