“Ấy…” Con tin đã lên tiếng, giọng nói khe khẽ: “Chúng ta có chuyện gì không thể bình tĩnh nói chuyện sao, đại ca? Anh cứ cầm súng dí vào tôi như thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề, cảnh sát nhiều như vậy…”
“Câm miệng!” Nghi phạm dùng sức siết chặt cổ cô gái, đau đến nỗi cô gái lại thầm kêu lên một tiếng.
“Tốt nhất anh hãy biết điều, buông bỏ vũ khí, cảnh sát chúng tôi còn có thể khoan hồng xử nhẹ.” Tố Khải hơi híp mắt lại, rồi lại đưa mắt nhìn con tin. Cũng may, cô gái ấy vẫn còn bình tĩnh, anh sợ nhất là gặp phải những người không ngừng ngoác miệng kêu gào.
“Bảo tao buông vũ khí đầu hàng? Nhăng cuội! Giờ tao đang giữ con tin trong tay, có giỏi thì chúng mày nổ súng đi!” Tên nghi phạm như một con chuột bị giẫm vào chân, vẻ mặt hung dữ: “Đừng tưởng tao không biết mày. Mày chẳng phải là Tố Khải, vẫn luôn nằm vùng ở Vân Nam bắt tội phạm ma túy đó sao? Tao cho mày hay, tao không dễ bị bắt như mấy thằng ngu đần khác đâu. Hoặc là mày chuẩn bị xe để tao đi, hoặc là đứng đó giương mắt nhìn con tin cùng chết. Đã đến nước này tao còn gì phải sợ chứ?”
“Sếp à, tên “Rùa” này mắc bệnh điên rồ cuồng dại có tiếng, sếp cẩn thận chút.” Một cấp dưới đứng bên cạnh lén ra ám hiệu.
Tố Khải hiểu rõ trong lòng, cầm chắc súng trong tay, từng bước tiếp cận đối tượng: “Rùa! Anh muốn chơi với tôi phải không? Được thôi, tôi sẽ chơi cùng anh!”
“Sếp!”
“Đứng yên! Tiến lên nữa là tao nổ súng đó!” Tên nghi phạm như một con chó điên sủa bậy, thẳng thừng lên đạn.
“Đợi đã!” Là con tin lên tiếng, chỉ tay về phía Tố Khải: “Anh… Cảnh sát các anh không phải đến tính mạng của con tin cũng bỏ mặc chứ? Cái mà… trên tivi chẳng phải có chuyên gia đàm phán gì đó sao? Này, anh cảnh sát! Tôi không muốn chết đâu đấy.”
Tố Khải phát đau đầu vì sự ồn ào của con tin, lại nhìn thấy sát khí bốc lên bừng bừng trong mắt tên nghi phạm. Anh đành phải dừng bước, quay lại chỗ cũ.
“Sếp! Thật sự để chuyên gia đàm phán tham gia sao?” Cấp dưới nghi hoặc.
“Gọi điện cho chị tôi.” Tố Khải nghiến răng kén két.
“Dạ?”
“Nhanh gọi đi!” Tố Khải thét lên.
Cấp dưới vội vã làm theo.
Lúc Tố Diệp kịp tới hiện trường đã xem xong toàn bộ tài liệu có liên quan tới nghi phạm. Cô xuống xe, một cảnh sát vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Tên Rùa này tính tình tàn nhẫn xảo quyệt, lúc ở Vân Nam đã chạy trốn rất nhiều lần, hắn ta…”
“Được rồi, được rồi!” Cô nghe cũng thấy phiền, ngắt lời viên cảnh sát không hề khách khí: “Tôi nói cục cảnh sát các anh làm ăn cũng giỏi quá đấy, tìm một chuyên gia đàm phán thì tốn tiền lắm sao? Cấp trên không thanh toán cho à? Đừng có tưởng tôi làm miễn phí đấy.”
“Đây là ý của sếp…” Vị cảnh sát mặt mũi méo xệch.
Khỏi cần nói cô cũng biết là ý của tên vô lại Tố Khải đó. Từ xa cô đã nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị chính trực của cậu, nhìn chằm chằm nghi phạm như sắp rơi cả con ngươi ra ngoài.
“Thằng nhóc này! Em thật sự không coi chị là người ngoài nhỉ.” Tố Diệp bước lên, đập bốp vào vai Tố Khải. Cô quá ung dung, hoàn toàn không phù hợp với tình thế căng thẳng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào như lúc này.
Tố Khải thấy cô tới, hất cằm chỉ về ngay gần đó: “Nhân vật quan trọng đương nhiên phải phái một chuyên gia tầm cỡ tới rồi, người khác sao em yên tâm.”
“Chị mày không tài trợ hữu nghị đâu đấy.” Tố Diệp lườm cậu, lúc này mới nhìn về phía tên nghi phạm, rồi tới con tin.
Con tin đó lại giơ tay chào Tố Diệp. Tố Diệp hờ hững không quan tâm, uể oải nhìn tên nghi phạm rồi nói: “Có mỗi một kẻ dậy thì kém thế này, chẳng phải một chiêu “Đại lực Kim cương chưởng” và kẹp chân là bắt được sao? Đừng có đi chỗ khác nói là em trai chị, mất mặt lắm.”
Tố Khải nét mặt ngượng ngùng.
Tố Diệp lắc lắc cổ tay, bước lên trước. Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, tên nghi phạm đã xông về phía cô hét lớn: “Lùi lại, không được phép tiến lên!”
“Ông anh à! Tôi không tiến lên anh có nghe được tôi nói không?” Tố Diệp cười nham hiểm.
“Mày là ai? Cùng một giuộc với chúng nó phải không?”
“Phí lời! Không cùng một giuộc với họ tôi đã lái xe cướp anh đi từ lâu rồi.” Tố Diệp dừng lại, đứng cách tên nghi phạm mấy bước chân: “Tôi ấy à, là một bác sỹ tâm lý, tạm thời bị họ tóm tới để làm chuyên gia đàm phán. À, anh hiểu ý nghĩa của chuyên gia đàm phán chứ?”
“Có chuyên gia đàm phán nào nói nhiều như chị không?” Con tin bắt đầu nức nở.
“Câm miệng!” Tên nghi phạm và Tố Diệp đồng thanh lên tiếng.
Con tin chỉ còn biết im thin thít.
“Anh Rùa…”
“Đừng có gọi tao là rùa! Tao có tên!” Nghi phạm nổi cơn tam bành, gào thét vào mặt Tố Diệp.
“Sorry, sorry! Ô… Cái gì Vinh ấy nhỉ?”
“Ô Khải Vinh!”
“Ờ, trí nhớ của tôi không tốt lắm, thông cảm nhé.” Tố Diệp nở nụ cười rạng rỡ như hoa: “Anh Ô Khải Vinh! Anh định sẽ bắn chết cô gái đó sao?”
“Tao còn xem thái độ bọn cảnh sát thế nào!”
“Ây dà, anh còn xem xét thái độ của họ làm cái gì? Họ sẽ không buông tha cho anh đâu.” Tố Diệp nhún vai, vẻ mặt vô cùng nuối tiếc.
“Được thôi! Vậy tao sẽ cho con bé này cùng chết với tao.” Tên nghi phạm lại một lần nữa dùng sức, liều mạng dí súng vào đầu con tin.
Tố Diệp lại ở bên cạnh cười lớn.
“Mày cười cái gì?” Ô Khải Vinh cảm thấy người đàn bà này cứ quái đản thế nào, chẳng giống một chuyên gia đàm phán chút nào.
“Không có gì! Anh cứ tiếp tục dí súng vào cô ta đi, tôi càng được hả giận.” Tố Diệp nhịn cười.
Ô Khải Vinh sững sờ.
“À, tôi và con tin đó từ nhỏ đã có thù hận. Anh giết cô ta cũng được, vừa hay giúp tôi xả tức.” Tố Diệp nói xong mím môi lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Con tin sốt sắng: “Sao chị có thể nói vậy chứ?”
Ô Khải Vinh thấy điệu bộ đó lại càng mơ hồ, nhanh chóng giận dữ nhìn Tố Diệp: “Tao cảnh cáo mày, đừng có giở trò! Đừng có tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì, chẳng qua là mày muốn kéo dài thời gian chứ gì?”
“Không phải đâu. Thật ra tôi tới là để nói với anh, nếu anh muốn giết cô ta, thì tốt nhất ngắm chuẩn một chút.” Tố Diệp giơ tay làm điệu bộ đang cầm súng, nhằm vào thái dương của mình: “Bắn từ chỗ này vào, chỉ cần một viên thôi, ngay lập tức từ trong tai, trong mũi cô ta sẽ có một chất lỏng trào ra khiến cô ta không thể thở nổi. Xung quanh vị trí trúng đạn sẽ có cảm giác giãn nở, dẫn tới não bộ thiếu không khí mà ngất xỉu, khí quản, cổ họng và xoang mũi đều bị chất dịch lấp đầy. Đương nhiên, đó là máu tươi của cô ta, đến lúc đó cũng sẽ phun đầy vào mặt anh, con ngươi của cô ta sẽ nhanh chóng không thể tập trung được, ánh nhìn tan tác, cuối cùng tử vong.”
Nói
tới đây, cô lấy hơi rồi lại nói tiếp: “Đương nhiên, cũng có thể anh không bắn chết cô ta, ví dụ như bắn lệch hoặc run tay, hoặc trong quá trình đó phía cảnh sát đột kích. Viên đạn đó rất có thể sẽ trúng vào đầu của cô ta. Xương đầu rất cứng, cùng lắm viên đạn sẽ bị vỡ thành mấy mảnh, mảnh đạn tiếp theo sẽ bắn ra khỏi sọ, rồi xuyên ra từ da mặt của cô ta. Anh bị bắt, cô ta lại chưa chết, làm thế nào đây? Anh lại có thêm nghĩa vụ nuôi cô ta cả đời.”
“Chị nói làm em sởn hết gai ốc rồi.” Con tin lên tiếng trước.
Tố Diệp lườm cô ta.
Ô Khải Vinh bực bội: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc mày là ai?”
“Đã nói với anh rồi mà, là bác sỹ tâm lý.” Tố Diệp vẫn rất từ tốn.
Khung cảnh chuyển về cảnh làm việc trật tự của Tinh Thạch, các bộ phận đều đang bận rộn, tiếng điện thoại vang lên rộn ràng, chẳng ai vì hôm nay là thứ sáu mà thả lỏng trạng thái làm việc.
Niên Bách Ngạn họp xong đã là hơn hai giờ chiều. Sau khi trở về phòng làm việc, trợ lý Hứa Đồng vội vàng bổ sung thêm một câu: “Tổng giám đốc Niên! Lịch trình bên phía Nam Phi đã quyết định rồi, anh xem xét xem thời gian sắp xếp đã thỏa đáng chưa.”
Niên Bách Ngạn đón lấy lịch trình, gật đầu: “Được rồi.”
“Tổng giám đốc Niên! Phía Kỷ Đông Nham liên tục có hoạt động, showroom cao cấp bên đó cũng có động tĩnh không nhỏ, anh xem…”
“Buổi triển lãm đá quý quý sau bỏ bộ sưu tập “Thu vị” đi, thay bằng bộ “Trăm hoa đua nở”.” Sau khi ký xong hết các tài liệu bên cạnh mình, Niên Bách Ngạn giao cho Hứa Đồng: “Thông báo cho phòng kế hoạch và phòng marketing, chỉ tiếp các báo tài chính, hủy toàn bộ các tạp chí thời thượng và cao cấp.”
“Trăm hoa đua nở” được tạo thành từ nhiều loại kim cương đủ màu sắc, mỗi viên đều vô cùng hảo hạng, đáng chú ý nhất là viên kim cương màu lam hiếm có được khảm ở giữa, giá thị trường không hề ít. Đóa hoa “trăm hoa đua nở” bắt mắt này đã từng lưu chuyển ở các buổi bán đấu giá của các showroom cao cấp. Cuối cùng, Niên Bách Ngạn đấu giá thành công ở nước Anh, cho vào bộ sưu tập của mình. Qua hai ba năm tuyên truyền làm nền, bên ngoài càng tỏ ra thèm thuồng “Trăm hoa đua nở”. Có thể thấy được, lần này “Trăm hoa đua nở” ra mặt mọi người tại showroom D thuộc quyền quản lý của Tinh Thạch chắc chắn sẽ gây xôn xao dư luận.
Không nghi ngờ gì, đây cũng là một đòn phản kích lặng lẽ dành cho Kỷ Thị.
Tỷ Hối dưới quyền quản lý của Kỷ Thị từ khi thành lập tới nay luôn đối chọi với showroom D. Hai showroom đá quý cao cấp này bất luận là về tài nguyên đá quý nắm giữ hay việc kết nạp thành viên cap cấp đều đạt tới mức trước nay chưa từng có. Nhưng Hứa Đồng dường như không hề lo lắng. Cô tin chắc vào khả năng của Niên Bách Ngạn, cũng như tin vào ưu thế độc nhất vô nhị mà showroom D đang nắm giữ. Đó chính là, đá quý dù hiếm có tới đâu, chỉ cần tồn tại trên đời này, thì không có cái nào showroom D không tìm được.
Cộng thêm trong công việc Niên Bách Ngạn trước nay luôn rất nỗ lực. Anh đã quen với việc phải thường xuyên tiếp xúc với các mỏ kim cương, mỏ đá quý, kinh nghiệm ấy giúp anh có một đôi mắt sắc bén, đủ để phát hiện những khoáng sản tuyệt phẩm, đánh cuộc vào đá quý như đánh cuộc số phận. Trong ngành nghề này, chưa có ai dám chơi đùa với số phận như anh, lại có được kiến thức từ nguồn hàng cho tới việc bán lẻ, thế nên trong ngành không ai không biết tới bản lĩnh của Niên Bách Ngạn.
Chỉ có điều việc lựa chọn nhà báo trong triển lãm đá quý lần này…
“Tổng giám đốc Niên! Trước đây chúng ta đã nhận lời mời của một số tờ tạp chí cao cấp, bây giờ mới từ chối hình như không được ổn lắm.” Hứa Đồng hơi do dự.
Niên Bách Ngạn vứt mấy tờ tạp chí thời thượng trên mặt bàn đi, thờ ơ đáp: “Những quảng cáo bên trên không phù hợp với vị trí của Tinh Thạch.”
Hứa Đồng lần lượt mở xem mới hiểu ra. Mấy quyển tạp chí này có lẽ muốn kiếm tiền quảng cáo, tiếp nhận cả những sản phẩm không cao cấp, thậm chí còn trắng trợn quảng cáo trên ngay trang nhất, đúng là không thể so sánh với đẳng cấp của Tinh Thạch.
“Tôi sẽ xem xét giải quyết thưa tổng giám đốc.” Cô vội vàng thu dọn đống tạp chí.
Niên Bách Ngạn liếc nhìn đồng hồ, lúc Hứa Đồng sắp rời khỏi phòng làm việc, anh đột nhiên gọi giật cô lại: “Bảo bác sỹ Tố tới phòng làm việc của tôi.”
Hứa Đồng dừng bước: “Tổng giám đốc Niên! Bác sỹ Tố xin nghỉ, không có trong văn phòng.”
“Xin phép ai nghỉ?” Niên Bách Ngạn nhíu mày.
“Dạ… Nghe nói là xin phép phòng hành chính.” Hứa Đồng dè dặt đáp.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, sắc mặt trở nên không vui: “Ai cho phép cô ấy xin nghỉ phép ở phòng hành chính?”
“Tổng giám đốc Niên! Các nhân viên nghỉ phép đều… theo trình tự này.”
“Sau này chưa được tôi cho phép, cô ấy không được phép đến muộn về sớm, càng không được tự động nghỉ việc.”
“Vâng!” Hứa Đồng thầm hoảng sợ trong lòng. Tổng giám đốc Niên trước nay vẫn chủ trương bộ phận nào chịu trách nhiệm của người ấy hôm nay làm sao vậy, lại xen vào việc của phòng hành chính?
Nét buồn bực trên gương mặt Niên Bách Ngạn vẫn chưa tan đi: “Cô ấy đi đâu rồi?”
“Bên phòng hành chính cũng không rõ lắm. Chỉ thấy nói là cô ấy ra về rất vội vàng, hình như… hình như tới sân bay làm chuyên gia đàm phán gì đó.”
Hàng lông mày của anh khẽ ngưng đọng, ánh mặt chợt tối sầm: “Chuẩn bị xe!”
“Vâng!” Có lẽ Hứa Đồng đã nhận ra sự nghiêm nghị nơi đáy mắt Niên Bách Ngạn, vội vàng đi chuẩn bị.