Buổi tiệc chào mừng nhân viên mới được đặt tại nhà hàng có kiến trúc cao nhất Bắc Kinh. Thang máy đi thẳng lên tầng 80 chỉ mất 40 giây. Những châu báu xa xỉ giấu đằng sau vẻ nguy nga lộng lẫy giống như yêu quái, hấp dẫn rất nhiều người muốn được “người trước ngã xuống, người sau kế tục” trong thành phố xa hoa trụy lạc này, cho dù chỉ là một chút xíu cơ hội cũng chỉ mong có thể luồn cúi để chen vào xã hội thượng lưu. Việc theo đuổi chuẩn mực và ham muốn thành công đã trói buộc giá trị quan của tất cả mọi người, mặc cho thành phố này xốc nổi đến thế nào, mặc cho đằng sau sự xốc nổi ấy là một hiện thực kinh khủng thế nào, thì những con thỏ đó đều muốn trở thành sư tử mà không biết rằng chỉ có sư tử mới có thể trở thành sư tử.
Đá cẩm thạch màu vàng, nhập khẩu từ Israel lát kín tường và mặt đất. Lớp trang trí hình vuông dát vàng trên tạo hình song sắt giả cổ của tường đại sảnh vô cùng bắt mắt.
Bức tường thủy tinh cùng toàn bộ cồn cát theo phái trừu tượng được khảm nạm đá mắt hổ tạo cảm giác chấn động mạnh mẽ. Khoảng 600 bong bóng thủy tinh nhiều màu sắc được thổi thủ công tới từ Czech, được treo trên trần nhà phòng lớn. Mỗi góc của nhà hàng đều có cảm giác độc đáo, duy nhất trên đời.
Cảnh đêm lan tràn khắp thành phố.
Thiết kế vòng tròn quay 360 độ không góc chết của phòng chính khiến người đứng ở đây có cảm giác như đang đặt chân trên những đám mây. Ở độ cao này có thể thu toàn bộ cảnh đêm của Bắc Kinh vào trong tầm mắt. Bóng đèn đường vạch những đường dọc ngang khắp thành phố. Từng dải xe đứng trên cao này cũng mỏng đi không ít, chỉ còn nhìn thấy một cảnh mơ hồ rực rỡ sắc màu như đèn lồng.
Nơi này đương nhiên không thể thiếu đàn violon, tượng trưng cho khí chất quý tộc và thượng lưu. Ban nhạc diễn tấu trong buổi tiệc trang trọng và được huấn luyện nghiêm khắc, biểu diễn được những điệu nhạc đẹp như nhạc sư cung đình phương Tây. Từ mọi vẻ đẹp lộng lẫy nguy nga ở đây đều ngửi thấy mùi tiền.
Dĩ nhiên buổi tiệc chào mừng này không tổ chức cho một mình Tố Diệp. Khoảng thời gian này, Tinh Thạch cũng chiêu mộ được không ít người tài giỏi, mỗi người đảm nhận những vị trí quan trọng ở những bộ phận quan trọng. Trong bữa tiệc này xuất hiện không ít cán bộ cao cấp. Đứng đầu là Niên Bách Ngạn, là tổng giám đốc của Tinh Thạch, dưới một người trên vạn người vậy mà anh vẫn đích thân tham gia, có thể thấy anh cực kỳ xem trọng buổi tiệc tối nay.
Các nhân viên phục vụ của nhà hàng đi lại như con thoi giữa những người đàn ông áo véc giày da bóng lộn cùng những cô gái xinh đẹp rạng rỡ. Những chiếc ly bằng thủy tinh Italy được bày ngay ngắn trên khay. Rượu vang và sâm-panh khai màn được vận chuyển từ Pháp sang bằng đường hàng không, rượu lạnh quý giá đến từ nước Đức xa xôi, khiến đầu lưỡi đan xen cảm giác thơm ngọt và ấm áp. Ánh sáng từ ly rượu và cảnh đêm tuyệt mỹ là lời mào đầu cho buổi tiệc hào nhoáng này.
Niên Bách Ngạn trước nay uống rất ít rượu, anh chỉ cầm ly rượu nói chuyện vui vẻ cùng mấy cán bộ cao cấp. Anh ăn vận không được coi là quá nghiêm túc, chỉ một chiếc áo sơmi trắng cùng quần âu, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Nhưng cho dù như vậy trông anh vẫn nổi bật giữa đám đông, không thể coi nhẹ sự tồn tại của anh. Mấy nhân viên mới cũng lần lượt bước vào, duy chỉ không thấy Tố Diệp.
“Hứa Đồng!” Niên Bách Ngạn gọi người trợ lý tới. “Bác sỹ Tố vẫn chưa tới?”
“Mãi vẫn chưa thấy chị ấy.” Hứa Đồng cũng giơ tay lên xem đồng hồ. Chức vụ đặc biệt của Tố Diệp trong công ty cũng quyết định địa vị đặc biệt của cô. Trước đây, các buổi bồi dưỡng tâm lý của Tinh Thạch đều giao hết cho công ty đào tạo bên ngoài, nhưng sau đó Niên Bách Ngạn đích thân tới nghe một lần, cảm thấy không hài lòng với các bài giảng và trình độ chuyên nghiệp, nên đã trực tiếp nhắm vào những phòng tâm lý chuyên nghiệp.
Chức vụ của Tố Diệp không giống với các bộ phận khác, nói trắng ra cô giống một kỹ sư tâm hồn hơn. Khi các nhân viên trải qua áp lực công việc, cô sẽ an ủi về mặt tinh thần, điều này càng có lợi trong việc nâng cao cảm giác tin tưởng của nhân viên đối với công ty.
Hứa Đồng đang định gọi cho Tố Diệp, thì thấy cửa đại sảnh được đẩy ra. Động tĩnh không lớn, mặc dù không làm kinh động tới quá nhiều người nhưng đã thành công thu hút được ánh mắt của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp tối nay chỉ có thể dùng hai từ “khêu gợi” để hình dung.
Một bộ lễ phục kiểu dài màu đỏ tươi, mái tóc dài mềm mại, làm xoăn lại như những đợt sóng lớn mê hoặc lòng người, có mấy lọn tóc khẽ rơi trên vai. Còn trên bả vai lại thiết kế một lớp voan mỏng màu đỏ với hiệu ứng nhìn xuyên thấu, bờ vai để hở một nửa, cổ chữ V khoét sâu càng thêm hấp dẫn, vừa đủ để phác họa chiếc cổ như thiên nga của người con gái, xương quai xanh gợi cảm cùng vòm ngực với độ cong và khe rãnh hoàn hảo. Mà dưới chữ V đó lại tiếp tục sử dụng hiệu ứng xuyên thấu, cái bụng nhỏ bằng phẳng càng muốn che đậy lại càng lộ rõ, mềm mại trắng trẻo như trăng sáng, nhìn rõ làn da trắng như tuyết.
Thiết kế thủ công tinh xảo ở mông trông nó giống một chiếc đuôi cá. Điều này yêu cầu chủ nhân của chiếc váy không những phải có vòng eo thon gọn cùng một vòng ba yêu kiều, còn phải có một đôi chân dài thẳng tắp. Đôi chân Tố Diệp giấu trong chiếc váy rộng quét đất. Lớp trang điểm của cô tối nay cũng đậm nhạt vừa phải, không nhìn ra vẻ diễm lệ, mà có thêm một sự gợi cảm kiêu kỳ như một đóa hồng.
Màu đỏ tươi, là màu sắc thuần khiết nhất cũng kén người nhất trong hệ thống màu đỏ. Rất ít cô gái dám táo bạo lấy nó làm màu chủ đạo từ trên xuống dưới như vậy, thậm chí còn dùng hiệu ứng xuyên thấu ở thiết kế đuôi cá. Nhưng Tố Diệp không những dám mặc, còn phát huy được tối đa. Sự xuất hiện của cô giống như một đóa hoa anh túc lặng lẽ bung nở trong đêm tối. Ban đầu không có ai để ý nhưng cùng với những bước đi của cô, càng lúc càng nhiều ánh mắt tập trung về phía cô, nhất là nam giới, sự kinh ngạc và si mê không thể che giấu.
Cô từ xa bước tới đám đông, dịu dàng giơ tay, liền có một người phục vụ chủ động bước lên đưa cho cô một ly rượu. Rượu vang nhuộm đỏ ly rượu sáng long lanh, ngón tay cô dường như cũng được phủ lên một lớp đỏ. Màu đỏ của rượu và của chiếc váy bổ sung cho nhau càng tăng thêm vẻ đẹp. Ánh mắt cô như bầu trời dầy đặc sao, ánh sáng của ly rượu khẽ vỡ tan trong đôi mắt cô, như một màn pháo hoa rực rỡ.
“Tổng giám đốc Niên! Có cần gọi bác sỹ Tố tới đây không?” Hứa Đồng thấy Niên Bách Ngạn nhìn không chớp mắt về phía xa, khẽ hỏi một câu.
Nét mặt Niên Bách Ngạn không hề có biểu cảm gì, nhưng sau khi nhìn thấy quản lý của một bộ phận nào đó chủ động tới bắt chuyện với Tố Diệp, đầu mày vô thức nhíu lại, lãnh đạm đáp: “Không cần, bắt đầu buổi tiệc thôi.”
Hứa Đồng làm theo.
Khi buổi tiệc bắt đầu, điệu nhạc violon càng trở nên uyển chuyển, như những
sợi dây mảnh trôi đi trong không khí, chỉ khẽ chạm nhẹ cũng vang lên những thanh âm khe khẽ. Với tư cách là tổng giám đốc công ty, bắt đầu buổi tiệc, Niên Bách Ngạn lên phát biểu ngắn gọn vài câu. Lúc anh nâng ly lên, mọi người cũng ủng hộ, nâng ly của mình lên rào rào, tiếng nhạc cũng trở nên sôi nổi phù hợp với khung cảnh.
Hôm nay Lâm Yêu Yêu mặc cũng rất bắt mắt, chiếc váy dài màu trắng tô điểm cho vẻ đẹp của cô ấy. Nhưng tối nay cô lại thu bớt vẻ rực rỡ của mình, một sợi tóc dài được tết thành một chiếc bím nhỏ thả xuống trước vầng trán sáng bóng. Đồ trang sức đơn giản điểm xuyết giữa mái tóc, rải rác lúc ẩn lúc hiện, đi cùng với màu trắng hoàn hảo, không khác gì một nữ thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp.
“Hôm nay cậu cũng nổi bật quá đấy, hiếm khi thấy cậu mặc màu đỏ. Nhưng mà, đẹp tuyệt vời!” Đối với tin tức Tố Diệp tới Tinh Thạch làm việc, ngoài giáo sư Đinh vui đến phát điên ra, người còn lại vui sướng tột cùng chính là Lâm Yêu Yêu.
Trong cái thành phố người người đều vì tiền đồ mà bôn ba cực nhọc này, những buổi tụ tập bạn bè trở thành xa xỉ. Có những lúc rõ ràng là sống trong một thành phố mà hơn nửa năm mới gặp nhau một lần. Có những người bạn thân khi còn đi học, thậm chí khi còn độc thân chỉ mong ngày ngày được quấn lấy nhau, đến lúc có bạn trai, rồi kết hôn, sinh con thì cuộc sống càng giống như bị trói buộc. Những buổi gặp gỡ bạn bè trở thành việc phải tranh thủ từng phút giây. Lâm Yêu Yêu rất sợ sự xa cách gần như có thể xảy ra với bất kỳ người phụ nữ nào, thế nên có thể làm cùng công ty với Tố Diệp đúng là một chuyện rất tốt đẹp.
Tố Diệp nhìn phía trước, Niên Bách Ngạn đang phát biểu, cô ghé sát vào tai Lâm Yêu Yêu thấp giọng nói: “Vì chiếc váy này đắt nhất.”
“Nhìn không ra đấy, bình thường cậu keo kiệt lắm mà.”
Tố Diệp hướng về phía trước, bĩu môi: “Có người thanh toán.”
“Hả! Cậu và anh ta…”
“Dừng! Anh ta đã trừ cả tiền thưởng cả tháng của mình, mình mua một chiếc váy bắt anh ta thanh toán không hề quá đáng.” Cứ nhắc tới chuyện này là Tố Diệp bốc hỏa, lúc chọn váy cũng không ngừng nghĩ tới số tiền thưởng đã bay mất, đầu cũng giật giật theo.
Lâm Yêu Yêu cười hi hi: “Sớm biết thế tính luôn cả bộ này của mình.”
“Không sao! Mình chọn mấy bộ cơ mà, chúng ta mặc cùng một cỡ, lần sau cậu tới chỗ mình tùy ý chọn.” Tố Diệp rất thoải mái, ai không biết còn tưởng cô chó ngáp phải ruồi, trúng giải độc đắc gì đó hoặc là trở thành triệu phú sau một đêm, hoàn toàn khác biệt với hình tượng thường ngày của cô, dù nhìn thấy một xu rơi dưới đất cũng tức không thể quay lại nhặt.
Lâm Yêu Yêu thầm toát mồ hôi thay cho Niên Bách Ngạn: “Sao mình cảm thấy cậu đục khoét của anh ta không ít tiền thế?”
“Anh ta cũng cướp tiền thưởng của mình còn gì, một khoản trả một khoản, sao mình phải giả vờ giả vịt với loại người bề ngoài thì ôn hòa sau lưng thì cầm thú hả?” Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn từ xa, nghiến răng kèn kẹt. Những chiếc răng trắng nhỏ xinh sắc nhọn chỉ hận không thể nhọn hoắt như của quỷ hút máu, mở miệng cắn chặt lấy huyết quản của anh ta, uống máu, ăn thịt anh ta.
“Ấy, sau lưng cầm thú, cậu lĩnh giáo rồi sao?” Lâm Yêu Yêu chỉ nhằm vào mấy từ quan trọng.
Tố Diệp không hề khó xử, quay lại chớp chớp đôi mắt dễ thương nhìn cô ấy: “Lâm cô nương, cậu có tin hàm răng trắng của mình đã luyện tới cấp độ sức mạnh vô địch không?”
“Nhìn ra rồi, người cầm thú là cậu chứ không phải tổng giám đốc Niên.”
“Còn nói nữa là mình cầm thú trước với cậu đấy có tin không?” Tố Diệp nhịn cười.
Lâm Yêu Yêu vội vàng đầu hàng: “Mình tin rồi.”
Niên Bách Ngạn phát biểu xong, có cán bộ cao cấp gọi tên Tố Diệp, cô liền đi tới trước mặt mọi người, coi như đã chào hỏi. Những nhân viên đã từng học lớp bồi dưỡng của cô huýt sáo rộn ràng. Cô mỉm cười thoải mái, không hề tỏ ra thiếu tự nhiên chút nào.
Theo quy định, điệu nhảy đầu tiên của buổi tiệc bắt đầu từ các cán bộ cấp cao. Có người nóng lòng muốn thử, có người nhường trái nhường phải. Nhưng không biết người nào liều lĩnh đùa bỡn, gọi to tên tổng giám đốc Niên và Tố Diệp. Chỉ có một giọng nói, lời nói cất lên nhưng không ai dám tiếp lời, bầu không khí nhất thời có chút ám muội không thể nói rõ.
Tố Diệp ngượng ngập đứng yên tại chỗ, đang chuẩn bị chuồn đi thì thấy Niên Bách Ngạn ung dung bước tới, chủ động giơ tay ra làm động tác mời cô. Cô sững sờ, quên luôn cả việc tiếp theo phải làm là gì, cứ đứng đờ ra đó, ánh mắt trong khoảnh khắc cảm thấy mơ hồ. Lâm Yêu Yêu ở phía sau vỗ nhẹ vào người cô một cái, lúc này Tố Diệp mới có phản ứng, ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn cũng cúi đầu chăm chú nhìn cô, từ đầu chí cuối vẫn nhẫn nại đưa tay. Ánh mắt anh trầm ổn đầy sức mạnh, khiến cô liên tưởng tới biển khơi rộng lớn tĩnh lặng, chỉ có gió đêm chầm chậm thổi qua, cùng mùi gỗ mộc nhè nhẹ. Cô như bị ma xủi quỷ khiến, đưa tay cho anh. Đuôi mắt anh như có những gợn sóng lăn tăn, anh nắm chặt tay cô, cứ thế, cùng cô nhảy vũ điệu đầu tiên.
Đàn dương cầm cất lên khúc nhạc dạo đầu, những thanh âm phát ra từ những phím đàn đen trắng mềm mại dịu dàng, giống như những giọt mưa rơi trên lá sen, nhẹ nhàng khuấy động mùi hương dìu dịu khắp nơi. Nó lại tựa như âm thanh thần kỳ trong đêm khuya vọng lại từ thời xa xưa khiến người ta ngây ngất say sưa. Ánh đèn đại sảnh cũng tối đi, chỉ còn ánh sáng lung linh của sao trên trời cùng ánh đèn màu đung đưa theo thủy tinh trong gian phòng. Ánh sáng ấy dường như phản chiếu trong ánh mắt Niên Bách Ngạn. Bước nhảy của anh dẫn dắt cô theo, bàn tay lớn áp sát vào tấm lưng mềm mại, nhiệt độ nơi lòng bàn tay xuyên qua lớp vải mỏng hâm nóng nơi sâu thẳm trái tim cô.