Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Nói bừa mà trúng


trước sau

Thiết kế của sân golf ở đây có thể nói là một cách tân rất hiếm thấy trên thế giới. Trong 27 lỗ, cứ 9 lỗ lại mang một phong cách, lần lượt là phong cách đồng cỏ hồ nước, rừng rậm hồ nước và phong cách điền viên hồ nước. 7 lỗ và 13 lỗ nối liền nhau làm thành khu lỗ gôn Par 3 trong nước. Còn khu phát bóng của lỗ thứ 9 được thiết kế ở trong nước. Thiết kế như vậy sẽ khiến người chơi hưởng thụ đặc quyền được vung gậy trên đảo và một cảm giác đặc biệt khiến người ta thảnh thơi thoải mái.

*Par: Mọi sân golf đều có một điểm chuẩn (par) cộng dồn cho số đường đánh và tổng số cú đánh mà một cầu thủ giỏi nhất cần thực hiện để đưa bóng tới các lỗ golf. Par 3 là đường đánh có chiều dài cho đến 227m.

Tố Diệp không nhịn được chép miệng: “Nói trắng ra là phải vung một cái gậy để đưa bóng vào lỗ, ở đâu đánh mà chẳng vậy? Làm cả một sân bóng phí phạm đến rụng rời thế này, đúng là lãng phí tiền của Tổ quốc, nhân dân.”

“Sao tôi lại ngửi thấy một mùi chua chua thế nhỉ?” Cả chiều nay nụ cười trên gương mặt Niên Bách Ngạn dường như nhiều hẳn lên, ít nhất thì bây giờ khi nói chuyện với cô, mặc dù vẫn nhạt nhẽo, nhưng ánh mắt đã không còn sắc nhọn nghiêm túc nữa.

“Sai! Không phải là mùi chua, mà là tôi ghét mấy kẻ có tiền.” Tố Diệp nói dứt khoát, nghiêng đầu nhìn anh. Nhìn anh từ góc độ này vẻ cương nghị trên gương mặt nghiêng nghiêng của anh vô cùng hấp dẫn: “Đó là tôi dùng một thái độ có vẻ tùy ý để đánh dẹp mấy tay thương nhân bất lương, lấy danh nghĩa tao nhã để tiêu xài hoang phí.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô, nụ cười nơi đáy mắt cô giống như tia nắng bị vò nát vụn, trút xuống và chảy về khóe miệng. Mà hôm nay cô cũng mang một vẻ đẹp thuần khiết, chỉ tắm qua trong phòng nghỉ của anh, không hề bôi trát bất kỳ loại mỹ phẩm nào lên mặt. Làn da nhẵn mịn càng sáng trong hơn, một màu trắng sáng như được chạm khắc bởi tự nhiên. Có một khoảnh khắc anh rất muốn đưa tay véo lên làn da ấy xem nó vắt ra nước giống như quả đào mật không.

Thấy anh im lặng, trong lòng Tố Diệp lại thấy không an tâm, đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh: “Anh cứ coi như tôi không nói anh.”

Niên Bách Ngạn kéo tay của cô xuống nhưng không vội buông ra, nắm chặt tay cô, khẽ mỉm cười: “Con bé này lý luận xiên xẹo không ít nhỉ.”

Anh không nói đạo lý to tát gì với cô nữa, cũng chẳng bày ra vẻ mặt và thái độ nghiêm nghị điềm đạm để nói chuyện với cô. Danh xưng “con bé này” cứ tự nhiên như tùy hứng, nhưng sao lại cảm thấy có một tình cảm khác lạ ở trong đó. Tố Diệp cảm nhận được sự dịu dàng khi anh nói câu này, và khi anh kéo tay cô xuống mà vẫn chưa buông ra, thậm chí vừa nãy khi anh nắm chặt lại như cố ý lại như vô tình cô cũng cảm nhận được. Bàn tay của anh rất lớn, lòng bàn tay rất rộng, đủ để nắm trọn lấy tay cô. Cô còn cảm giác được một cách rõ ràng độ ấm và những đường chỉ tay sắc nét trên lòng bàn tay ấy.

Một sự hoảng loạn lại bắt đầu và kéo dài không bờ bến, bắt đầu từ đầu ngón tay rồi tới tận trái tim, sau đó quét qua não bộ. Trái tim có lẽ đã bị cảm giác hoảng loạn đó làm loạn tiết tấu, nhịp tim cũng nhanh hơn, sau một giây ngừng đập thì bắt đầu nhảy loạn cào cào, thình thịch thình thịch đến chói tai, khiến cả người cô bồn chồn bất an.

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Cô rút tay ra, mặt không biểu cảm, rồi kéo vành mũ xuống mức thấp nhất để che nắng. Trông sắc mặt cô bình thản nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về phía xa cũng rất điềm nhiên.

Nhưng trái tim thực ra đang sợ hãi. Giây phút cô rụt tay lại, thậm chí còn bắt đầu thấy hối hận, hôm nay có lẽ không nên cùng anh tới sân bóng. Có lẽ Lâm Yêu Yêu thật sự nói bừa mà trúng, Niên Bách Ngạn cô không trêu đùa được.

Nếu bây giờ hối hận cô còn có thể toàn mạng rút lui được không?

Đương nhiên, Tố Diệp chắc chắn cô có thể lặng lẽ kết thúc mối quan hệ này, nhưng thật sự sẽ bỏ cuộc vậy sao?

Cô không cam tâm.

Niên Bách Ngạn không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô quay đầu cứ nhìn mãi về phía xa, anh chỉ nghĩ cô đang tò mò về thiết kế của sân golf. Nhưng một cảm giác lạc lõng khẽ trỗi dậy trong lòng, từ khoảnh khắc cô rút tay khỏi lòng bàn tay anh…

Sân golf dưới ánh nắng giống như cuộc đời rực rỡ của những người thành công, có thành công có thất bại, có nơi khô cằn cũng có những tia nắng trải dài vô tận. Khi chiếc xe tới nơi, các bạn chơi đều đã đợi từ lâu.

Tố Diệp từ xa đã thấy có người bước tới, xe còn chưa đỗ hẳn, người đó đã sốt sắng bước lên bắt tay với Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc Niên, hân hạnh, hân hạnh!”

Niên Bách Ngạn bắt tay xong thì bước xuống xe chào hỏi ân cần. Tố Diệp cũng xuống theo, đứng bên cạnh nhìn rất rõ. Người đàn ông trung niên này có lẽ chính là khách hàng chuẩn bị hợp tác mà Niên Bách Ngạn nhắc tới. Có câu “trên đời chẳng có bữa ăn nào miễn phí”, người này không biết hợp tác gì với Niên Bách Ngạn, mặc dù sau khi gặp anh nói chuyện cũng có phần chính trực, nhưng nhìn ánh mắt luôn có một vẻ cung kính.

“Cô đây là…?” Người đàn ông trung niên hướng ánh mắt về phía Tố Diệp.

Niên Bách Ngạn hơi nghiêng người, đưa tay khoác vai cô kéo tới bên mình, nhưng cánh tay của anh không dừng lại trên vai cô quá lâu. Cô bước lên là anh buông tay, có lẽ vừa rồi cũng chỉ muốn kéo cô lên trước mà thôi.

“Đây là con gái thứ hai của chủ tịch Diệp, Diệp Diệp!” Anh giới thiệu.

Mặc dù Tố Diệp không vui, nhưng cũng không thể bắt bẻ Niên Bách Ngạn trước mặt khách hàng, đành phải im lặng. Ông ta cất lời kinh ngạc: “Thì ra ông Diệp còn một cô con gái nữa, tôi cứ tưởng…”

“Diệp Diệp từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài du học, con bé này tự do quen rồi, năm nay mới quay về Tinh Thạch giúp việc.” Niên Bách Ngạn cúi đầu khẽ cười với cô: “Là một nhà tư vấn tâm lý xuất sắc.”

Câu nói cuối cùng thốt ra từ miệng anh, nghe kiểu gì cũng giống cảm giác tự hào “con gái nhà tôi đã trưởng thành”.

Thật không biết Tố Diệp muốn tát một cái vào mặt Niên Bách Ngạn thế nào.

“Thật đúng là “hổ thì không sinh ra chó”, giang sơn có người tài xuất hiện.” Người đàn ông trung niên nhìn Tố Diệp, chân thành ngợi khen.

Tố Diệp nhìn ông ta mỉm cười coi như đáp lễ. Ở đây tốt nhất cô nói ít thôi, nếu không rất dễ phát tiết chửi thề.

“Diệp Diệp! Vị này chính là chủ tịch Lưu trước đây tôi đã nhắc với em. Hôm nay gặp nhau coi như đã quen biết, lần sau em muốn tới trung tâm thương mại của ông ấy mua đồ cứ thoải mái xin thẻ giảm giá.” Niên Bách Ngạn nói nửa đùa nửa thật.

“Chào chủ tịch Lưu! Từ lâu đã nghe danh của ông, hôm nay đúng là “trăm nghe không bằng một thấy”.” Tố Diệp tự nhiên thoải mái, bắt tay cùng ông ta. Trước khi tới đây đúng là Niên Bách Ngạn đã nhắc với cô về chủ tịch Lưu này. Ông ta cũng coi như là đại diện cho những người cần cù gây dựng sự nghiệp. Hồi trẻ sau khi đầu tư vào mấy cửa hàng đã kiếm được một khoản lớn, bây giờ trong tay có liên tiếp mấy mảnh đất niêm yết giá, ở miền Bắc đã kinh doanh những trung tâm lớn chuyên cung cấp những thương hiệu cao cấp.

Mặc dù Niên Bách Ngạn chỉ miêu tả sơ qua vài câu nhưng Tố Diệp cũng hiểu, lần này là chủ tịch Lưu chủ động mời Niên Bách Ngạn, chắc chắn là muốn thu hút sự chú ý những cửa hàng dưới quyền quản lý của Tinh Thạch.

Mỗi một thương hiệu của tập đoàn Tinh Thạch đều có cửa hàng đại lý độc lập. Đương nhiên tham gia vào một trung tâm lớn cũng là điều cần thiết, có ý nghĩa quan trọng đối với hình tượng sản phẩm vững chắc trong lòng khách hàng. Cuộc chơi thương trường chính là như vậy. Sản phẩm kém thì cần có thị trường. Còn sản phẩm mạnh sẽ được thị trường tìm tới. Có thể nhìn ra Niên Bách Ngạn rất có bản lĩnh trong kinh doanh tập đoàn, nếu không vốn dĩ sẽ không thu hút sự chú ý của chủ tịch Lưu. Vậy thì tiếp theo đây phải xem trò chơi “đôi bên cùng có lợi” này sẽ chơi tiếp thế nào. Ít nhất thì Tố Diệp cảm thấy, thông minh như Niên Bách Ngạn tuyệt đối sẽ không thể để chủ tịch Lưu được lợi quá nhiều.

“Đâu có, đâu có, tôi chẳng qua chỉ bằng một góc của chủ tịch Diệp và tổng giám đốc Niên mà thôi. Hôm nay tôi
sơ suất quá, lại không biết tiểu thư nhà họ Diệp hạ cố tới chơi. Thế này đi, sau này cô Diệp tới cửa hàng của chúng tôi thoải mái lựa chọn, cứ để lão Lưu tôi thanh toán.”

“Chủ tịch Lưu, ông nói vậy sẽ chiều hư con trẻ đấy.” Niên Bách Ngạn mỉm cười, sắc mặt không mấy thay đổi, lại kéo Tố Diệp tới bên cạnh mình.

“Xem kìa, nếu không sao người ta nói “dâu trưởng như mẹ, anh rể như cha”. Tổng giám đốc Niên! Nói thế nào cũng là em vợ của mình, đừng có hà khắc quá.” Chủ tịch Lưu cười ha ha.

Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười, không nói gì.

Tố Diệp đứng bên cười khẩy trong lòng, nhưng lại bất ngờ chủ động khoác cánh tay Niên Bách Ngạn ra vẻ thân mật: “Chủ tịch Lưu ông sai rồi. Anh ấy rất tốt với tôi, chẳng phải hôm nay còn định dạy tôi đánh golf đấy sao.” Nói tới đây cô ngẩng lên cười tít mắt nhìn Niên Bách Ngạn: “Phải không, anh rể?”

Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, chỉ có điều ánh mắt có thêm chút suy tư.

Không khí mờ ám Tố Diệp cố tình tạo ra mặc dù không thể khiến Niên Bách Ngạn thay đổi biểu cảm nhưng đã thành công thu hút được sự chú ý của chủ tịch Lưu. Ông ta cười gương gạo, vội vàng gọi người phục vụ tới: “Nào nào nào, chuẩn bị cho cô Diệp đây một bộ dụng cụ.”

Người phục vụ làm theo.

Niên Bách Ngạn đón lấy bộ dụng cụ không mở ra ngay mà bất ngờ đưa tay về phía cô, bàn tay to lớn nhẹ vòng qua sau gáy cô. Anh cúi đầu, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói một câu: “Đừng có làm bậy!”

Tố Diệp mím môi cười, quả nhiên anh đã nhìn ra trò đùa tâm lý của cô. Chuyện này cũng chẳng có gì. Là cô cố tình làm vậy, nếu thật sự không muốn anh nhận ra thì cô cũng có cách. Tâm trạng vô cùng tốt, cô đẩy tay anh vừa giơ lên, chạy ra xa.

Niên Bách Ngạn đứng ở đó nhìn bóng cô xa dần, nhất thời không biết phải làm sao.

Sự thật chứng minh, để một người quen vận động tốc độ như Tố Diệp học golf đâu ra đấy đúng là giày vò. Cô vốn cũng không định học hành nghiêm chỉnh. Dọc đường nhìn thấy Niên Bách Ngạn phát những đường bóng tuyệt đẹp, rồi lại đi một con đường dài dằng dặc mới đánh đường bóng thứ hai. Kỹ thuật đánh bóng của chủ tịch Lưu cũng không tồi. Mặc dù cô không hiểu lắm, nhưng cũng nghe được những lời khen ngợi của Niên Bách Ngạn.

Hai người bề ngoài tỏ ra người tài yêu quý người tài, chỉ tiếc vì gặp nhau quá muộn. Nhưng ánh mắt và đôi tai của Tố Diệp rất nhạy bén. Cả quá trình chơi bóng càng giống quá trình đàm phán hơn. Chủ tịch Lưu từ đầu tới cuối đều miêu tả con đường định hướng phát triển trong tương lai của các cửa hàng dưới quyền mình, cũng có ý tiết lộ thương hiệu quốc tế lớn nào chuẩn bị gia nhập, nói cứ gọi là tràn trề nhiệt huyết.

Nhưng Niên Bách Ngạn không đáp lại, thi thoảng có gật đầu ra vẻ tán đồng, nói vô cùng ít, hầu hết thời gian chủ tịch Lưu huyên thuyên còn anh đánh bóng, có vẻ như có nghe lại như chẳng hề để ý, cả người trông như chỉ tập trung đánh bóng một cách nghiêm túc.

Tố Diệp không hiểu anh nghĩ gì trong lòng, ít nhất cô cảm thấy chủ tịch Lưu khá đáng thương, đứng dưới nắng bên cạnh Niên Bách Ngạn con cà con kê, nói đến mức đó rồi mà Niên Bách Ngạn vẫn không biến đổi sắc mặt chút nào. Cô không khỏi cảm thán trong lòng, ai gặp phải Niên Bách Ngạn đúng là đen đủi, chỉ cái vẻ im lặng không nói của anh cũng đủ giày vò người ta đến chết.

Cứ như vậy, gần một tiếng đồng hồ trôi qua, tới khi Niên Bách Ngạn đánh quả bóng cuối cùng vào lỗ, chủ tịch Lưu ở bên cạnh không nhịn được trầm trồ khen ngợi: “Đẹp quá! Một phát thu được ba con chim, lợi hại lợi hại.”

Tố Diệp ở bên cố gắng dướn cổ lên xem, chim? Chim ở đâu ra?

Niên Bách Ngạn buồn cười vì dáng vẻ của cô, chủ tịch Lưu ở bên cuối cùng đã nắm bắt được thời cơ, đi tới trước nói: “Anh xem chúng ta vừa nói tới…” Nói một nửa giữ lại một nửa.

“Diệp Diệp! Lại đây, tôi dạy em.” Anh lại nhìn về phía Tố Diệp, giơ tay gọi cô một tiếng.

Tố Diệp vội vàng xua tay: “Không, không, không! Em xem hai người đánh thôi.” Cô đi tới nỗi chân sắp gãy rồi, vừa nóng vừa khát: “Em vào phòng nghỉ một lát rồi ra.”

Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi cười, lần này quay sang nói với chủ tịch Lưu: “Anh thấy chưa, vừa nãy còn khí thế bừng bừng, giờ đã gióng trống thu quân rồi. Con bé này đúng là đánh giá cao thể lực của mình rồi.”

Tố Diệp ở bên cạnh nhìn hiểu rõ trong lòng. Chủ tịch Lưu này vừa bắt đầu đã thao thao bất tuyệt, khen điều kiện gia nhập và lợi nhuận của mình lên tận mây xanh, chẳng qua là muốn chèn ép Niên Bách Ngạn về mặt tâm lý. Nhưng câu nói vừa rồi của Niên Bách Ngạn rõ ràng đã mượn nước đẩy thuyền, bề ngoài lấy việc cô bỏ dở nửa chừng ra nói, thực tế là đang ngầm cảnh cáo chủ tịch Lưu, phải biết mình đang đứng ở đâu, đứng đánh giá quá cao bản thân.

Đến người ngoài cuộc như cô còn hiểu, huống hồ là chủ tịch Lưu đã nhiều năm lăn lộn thương trường? Nụ cười của ông ta có phần thiếu tự nhiên, các dây thần kinh trên mặt như co rụt lại. Tố Diệp không định đứng phơi nắng cùng họ nữa, đụng vào người Niên Bách Ngạn một cái rồi quay người bỏ đi.

Đúng lúc cô quay người, nghe thấy Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi muốn khấu trừ thêm 2% nữa, nếu không trò chơi này không chơi được nữa rồi.”

Tố Diệp quay đầu, thấy gương mặt chủ tịch Lưu càng méo xẹo.

Niên Bách Ngạn khẽ giơ gậy, một quả bóng rơi vào lỗ, trở thành một cái kết tuyệt đẹp, cùng lúc với những lời anh vừa nói. Thương trường là một chiến trường không đổ máu. Chủ tịch Lưu như một tướng sỹ dũng mãnh xông tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, nhưng Niên Bách Ngạn lại giống một cung thủ chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích, khi thấy đối phương được thế lập tức bắn một tên, trúng ngay tim của đối thủ, không chừa một đường sống.

Tố Diệp bất chợt thấy toát mồ hôi lạnh thay cho chủ tịch Lưu. Quyền chủ động của trò chơi này ngay từ đầu đã được Niên Bách Ngạn nắm chắc trong tay, ông ấy còn cơ hội thắng sao? Nghĩ như vậy, cô vô thức nhớ tới mình, lòng bỗng thấy nặng nề.

Nếu cô đấu với Niên Bách Ngạn, thật sự có thể được như mong muốn ư?

Bầu không khí mát mẻ của phòng nghỉ hóa giải phiền muộn trong lòng Tố Diệp, cô nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đứng dậy chuẩn bị ra sân bóng xem xét. Không biết Niên Bách Ngạn đã đánh bóng xong chưa, chẳng thấy chút động tĩnh gì.

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, đội lại mũ vừa chuẩn bị bước ra thì thấy một cô gái trẻ bước vào. Bộ quần áo thể thao mỏng manh trên người không che được những đường cong hoàn hảo. Khi cô ta đi qua trước mặt Tố Diệp, hộp phấn trong tay bất ngờ trượt xuống. Cô ta hoảng hốt, nhưng còn chưa kịp hét lên, hộp phấn đó đã được Tố Diệp đón lấy một cách chắc chắn khi còn cách mặt đất chỉ khoảng 5, 6 phân.

Tố Diệp quay người bước đi. Đây chỉ là một tình huống nhỏ xen vào, hai người không liên quan vô tình gặp nhau, nhưng ông Trời luôn có ý của mình. Cô không ngờ lại nhanh gặp lại người con gái ấy đến thế.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện