Trên đời này, không có con đường nào không đi được, chỉ có những người suy nghĩ không thông suốt.
Tố Diệp tin rằng mỗi người phụ nữ sinh ra đều có ước mơ làm công chúa, chẳng có cô gái nào muốn bày ra vẻ đáng sợ hung tợn để tranh giành thế giới này cùng đàn ông. Nhưng khi đã trải qua sự chèn ép và tôi luyện của hiện thực, đại đa số các giấc mơ công chúa ấy đều bị vùi trong cát bụi. Biết bằng lòng với thực tại thì sẽ từ công chúa trở thành bà chủ gia đình, còn nếu không sẽ từ công chúa trở thành chiến sỹ.
Có lẽ Diêu Mai đã nghĩ thông suốt rồi, thế nên cô ta lựa chọn so tài cao thấp một phen trong thế giới của đàn ông.
Tố Diệp không hề coi thường loại người này, ngược lại còn khâm phục cô ta đã đứng được trên đỉnh cao của thành công. Bất luận dùng thủ đoạn gì, mục đích cũng đã đạt được. Chỉ có điều, xuất phát từ thói quen công việc và sự mẫn cảm của phái nữ, cô sẽ không trở thành bạn bè với Diêu Mai. Một người phụ nữ có tính mục đích mạnh mẽ, từ một cấp độ nào đó mà nói đã trở thành kẻ thù chung của phái nữ của rồi.
Thế nên nói, có Diêu Mai ở đây, đương nhiên không cần Kỷ Đông Nham ra tay. Thấy Niên Bách Ngạn định đi, Diêu Mai lập tức bước lên: “Tôi biết thời gian của tổng giám đốc Niên rất quý báu, nhưng vuốt mặt thì cũng phải nể mũi. Hôm nay khó có dịp gặp mặt, cho dù dành cho tôi vài phút cũng được.”
Tố Diệp dừng bước, nhìn gương mặt hơi nghiêng của Diêu Mai. Tuy cô ta mỉm cười nhưng trong ánh mắt ít nhiều có sự cấp bách. Có lẽ câu nói đó đúng chăng, phụ nữ hà tất phải làm khó phụ nữ? Nghĩ vậy, cô nhìn Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Nhà sản xuất Diêu nhiệt tình thành ý như vậy, nếu còn từ chối thì không hợp tình hợp lý lắm, tôi thấy chi bằng cứ nói chuyện vui vẻ.”
Niên Bách Ngạn vốn dĩ định đưa Tố Diệp cùng lên xe rời đi, khi anh thấy cô từ bên Kỷ Đông Nham đi về phía anh, sự khó chịu trong lòng cũng dần dần biến mất. Nhưng không ngờ cô lại dừng bước khuyên anh, sắc mặt anh nhất thời trông hơi nặng nề.
Kỷ Đông Nham là người phải tận dụng triệt để mọi cơ hội, vừa nghe đến đây lập tức tiến lên cười lớn: “Tổng giám đốc Niên! Anh cũng đừng vội từ chối ngay. Tôi thấy lần này rất đáng tin cậy. Anh cũng nhẫn nại một chút nghe nhà sản xuất Diêu giới thiệu qua chứ, tôi rất chờ đợi được hợp tác cùng anh đấy.” Nói xong anh ta bèn kéo Tố Diệp lại, nở nụ cười quỷ quái với cô: “Anh thấy em đừng quấy rầy anh rể em bàn công việc nữa. Đi nào, đánh bóng thôi!”
Tố Diệp không từ chối, để mặc cho Kỷ Đông Nham kéo mình tới khu lỗ gôn bên đó. Cô vô thức quay đầu lại nhìn. Niên Bách Ngạn vẫn trầm mặc đứng nguyên ở đó, Diêu Mai như một con bướm, chút nữa là dính sát vào người anh. Không hiểu tại sao, có cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Kỷ Đông Nham dừng bước, ngồi thẳng xuống dưới đất. Tố Diệp thấy anh ta không đi nữa cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng phải đi đánh golf sao?”
“Ngồi đi.” Kỷ Đông Nham vỗ vỗ lên thảm cỏ bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn cô. Đối diện với mặt trời, gương mặt anh ta trông bỗng có vẻ đứng đắn.
Tố Diệp nhìn ra anh ta có chuyện muốn nói bèn ngồi xuống. Anh ta lại tiện thể vòng tay qua khoác lên vai cô, không đợi Tố Diệp phản ứng đã bất chợt lên tiếng: “Tiểu Diệp! Em không theo anh cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể theo anh ta.”
“Hả?” Tố Diệp ngẩn ra, quay đầu nhìn anh ta.
Vì hai người ngồi khá gần nhau, lúc cô quay đầu lại, khoảng cách giữa hai gương mặt càng thu hẹp hơn nữa, gần tới mức cô có thể nhìn rõ lồng ngực phân chia rõ ràng dưới cổ áo thể thao của Kỷ Đông Nham, cũng gần tới mức cô có thể dễ dàng bắt được sự nghiêm túc chân thành trong ánh mắt anh ta. Cô hơi ngượng ngùng, không biết vì quá gần anh ta hay vì lời nói của anh đã nói trúng tim đen. Cô miễn cưỡng giật giật khóe môi: “Anh đang nói bậy cái gì vậy? Cái gì mà theo anh theo anh ấy?”
“Chẳng phải em thích anh ta sao?” Kỷ Đông Nham chau mày.
Tố Diệp suýt nữa thì tắt thở, hơi cao giọng: “Ai nói tôi thích anh ấy?”
Kỷ Đông Nham nhìn cô hồi lâu, cánh tay thu chặt lại mạnh mẽ: “Em cứ coi như anh nói linh tinh đi. Tóm lại, Niên Bách Ngạn đó em vẫn nên cách xa một chút, càng xa càng tốt. Nói thế nào anh ta cũng là anh rể của em, em còn muốn bị mọi người xì xào sao? Đừng nói là Niên Bách Ngạn đã kết hôn, cho dù anh ta còn độc thân, anh ta cũng tuyệt đối không phải là đối tượng em thích.”
“Tại sao?” Tố Diệp hỏi ngược lại.
Kỷ Đông Nham đưa mắt nhìn về phía xa, cô cũng nhìn theo. Ánh nắng kéo dài bóng hình của Niên Bách Ngạn, cao lớn phóng khoáng, nhưng lại toát lên một vẻ xa cách cự tuyệt người từ khoảng cách ngàn dặm. Diêu Mai trông vô cùng thân thiết, nói không ngớt bên cạnh anh, không biết là chuyện gì.
“Niên Bách Ngạn là người… không có trái tim.” Bên tai, lời giải thích của Kỷ Đông Nham có phần lạnh lẽo.
Tố Diệp bất ngờ quay lại nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhất thời không hiểu ý trong lời nói ấy.
“Trung Hoa ngàn vạn người, hà cớ gì chỉ để ý một mình anh ta?” Kỷ Đông Nham bỗng bật cười, đưa tay véo mũi cô: “Bây giờ đối mặt với anh, tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế này, có cảm thấy anh cũng khôi ngô xuất chúng, tài năng hơn người?”
Anh ta đã đổi chủ đề.
Tố Diệp lại không muốn nói lăng nhăng với anh ta, nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu lời này là do bạn của Niên Bách Ngạn nói, tôi sẽ suy nghĩ, nhưng lại từ miệng của một kẻ đối địch, có phải tôi nên nghi ngờ một chút không?”
“Tiểu Diệp!” Kỷ Đông Nham không biết nói sao.
“Từ sau khi anh phụ trách việc kinh doanh của cả khu vực Trung Quốc, gần như mỗi một hành động đều đối đầu lại với tập đoàn Tinh Thạch, cho dù tiếp theo đây có tranh giành mỏ đá quý cũng vậy thôi. Anh biết tôi đang nghĩ gì không?” Tố Diệp sát lại gần anh ta, gần như mặt kề mặt, nói rành rọt: “Tôi đang nghĩ, anh và Niên Bách Ngạn rốt cuộc rốt cuộc có ân oán thù hận gì to lớn mà anh nhất quyết phải đuổi cùng giết tận?”
Khoảng thời gian này không phải cô không quan tâm tới tin tức tài chính, chuyện được mọi người bàn bạc sôi nổi là về Kỷ Thị và tập đoàn Tinh Thạch. Sự quan tâm của mọi người lần lượt tập trung vào hai người trẻ chèo lái, đứng đằng sau hai tập đoàn lớn. Tuổi tác tương đồng, kinh nghiệm tương đồng,
thậm chí “lá cải” hơn nữa thì vẻ anh tuấn phi phàm cũng giống nhau. Có nhà bình luận tài chính so sánh Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn là Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong trong “Phong Vân”. Mặc dù chưa cầm dao cầm kiếm giao chiến thực sự, nhưng đã truyền ra tin tức về những con sóng ngầm đang cuộn trào.
Nhưng Tố Diệp thật sự lo lắng sẽ đúng với câu nói: Thành bại cũng đều là Phong Vân. Cô sợ rằng, “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”.
“Em nghĩ nhiều rồi. Thương trường như chiến trường, không thể làm bạn cũng không thể thành kẻ thù.” Kỷ Đông Nham khẽ cười: “Cả hai người không ai có ý đuổi cùng diệt tận ai cả. Chẳng phải em cũng nghe thấy đấy thôi, vừa rồi anh còn nói muốn hợp tác cùng anh ta mà.”
“Lời hợp tác của anh nghe chẳng có trọng lượng chút nào. Chẳng qua là “cưỡi ngựa xem hoa”, nói cho hợp cảnh vậy thôi.” Tố Diệp nào có phải trẻ con, sau khi thấy rõ bầu không khí không êm dịu giữa Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham, cô càng không thể tin mấy lời này.
Nhưng Kỷ Đông Nham lại nhướn mày: “Tiểu Diệp! Hãy tin thành ý của anh. Hôm nay hẹn nhà sản xuất Diêu tới đây đúng là bàn bạc chuyện đầu tư vào bộ phim điện ảnh. Em cũng biết bây giờ rất nhiều thương hiệu đá quý đều tham gia vào ngành công nghiệp văn hóa. Đây gọi là vượt qua thế giới kinh doanh, đôi bên cùng có lợi. Hơn nữa, vì em, anh cũng phải chủ động từ bỏ, chủ động tỏ thái độ hòa bình đấy thôi. Nếu không bố em sao có thể đồng ý cho em lấy anh?”
Tố Diệp hết cách lườm anh ta: “Kỷ Đông Nham! Chúng ta không thể nói chuyện nghiêm túc một chút sao?”
“Được, được, được! Nghiêm túc một chút.” Kỷ Đông Nham vội vàng thu lại nụ cười: “Tiểu Diệp! Anh nói thật đấy, anh thật sự rất thích em, thế nên có thể cho anh một cơ hội không?”
Tố Diệp chống cằm, nhìn anh ta nhíu mày: “Anh thích tôi từ khi nào?”
Kỷ Đông Nham nhìn cô, không trả lời ngay.
“Không trả lời được chứ gì?” Tố Diệp không nhịn được cười.
Kỷ Đông Nham nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau mới nói: “Anh đã thích em từ lâu rồi. Trước đây là xem ảnh, sau đó từ sau lần gặp em ở Thanh Long Hiệp thì đã hoàn toàn trúng tiếng sét ái tình.”
“Sao tôi thấy chẳng đáng tin gì cả, ảnh ở đâu ra?”
“Em mặc kệ anh lấy ở đâu ra, tóm lại là “tiểu gia” đây đã ưng em rồi, em có theo anh hay không?” Kỷ Đông Nham cố tình làm vẻ mặt bá vương cứng đầu, thân hình cao lớn cũng áp sát xuống, ngữ điệu tùy tiện.
Tố Diệp mỉm cười đẩy anh ta ra: “Aiyo aiyo, còn tiểu gia cơ đấy, làm tôi hết cả hồn.” Cũng chẳng cần hỏi nữa, nếu đã có giao tình, tấm ảnh chắc chắn là lấy từ nhà cậu.
“Còn đẩy tiểu gia, tiểu gia sẽ cưỡng ép em “gạo nấu thành cơm”.” Kỷ Đông Nham nói rồi giơ tay ra, chuẩn bị thơm trộm.
Ai ngờ một chiêu bắt tóm của Tố Diệp đã chế ngự được anh ta, một giây sau đã ấn anh ta xuống thảm cỏ. Kỷ Đông Nham đau đớn kêu gào thảm thiết: “Bà cô! Em còn ra tay tàn độc với anh sao?”
“Còn dám động tay động chân với tôi không?” Cả người Tố Diệp đè xuống lưng anh ta, thầm xiết chặt cổ tay, cười tít mắt hỏi bên tai.
“Không dám nữa, không dám nữa. Mau tha cho anh đi, sắp gãy tay rồi!” Kỷ Đông Nham không ngừng cầu xin.
“Nói: “Chị ơi, em sai rồi!”.” Tố Diệp lại có vẻ nhàn nhã.
Kỷ Đông Nham liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt bi thương: “Chúng ta có thể bỏ xưng hô đi, chỉ nói ba chữ cuối không?”
Tố Diệp thẳng thừng dùng sức mạnh trả lời thỉnh cầu của anh ta.
“Gãy rồi, gãy rồi! Còn vặn nữa là gãy thật đấy!” Kỷ Đông Nham thấy hảo hán không sợ thiệt trước mắt, vội vàng nói: “Chị ơi, em sai rồi!”
“Thế còn được!” Tố Diệp đưa tay vỗ vỗ lên gò má méo xệch của anh ta, mím môi cười: “Chịu quy phục ngay từ đầu có phải không phải chịu khổ không.”
“Tiểu Diệp…”
“Diệp Diệp!” Trên đầu vang lên giọng nói có phần sắc lạnh, gần như đã xua tan bầu không khí nóng nực.
Tố Diệp buông tay, ngẩng đầu, là Niên Bách Ngạn.
Nhìn từ góc độ này lên, anh cao quá mức. Bờ vai rộng lớn chắn cả một mảng nắng, khiến cô hoàn toàn bao bọc trong cái bóng của anh. Ánh mắt của anh không còn bình tĩnh thờ ơ nữa, dường như đã u ám đi rất nhiều.
Cô bị ánh mắt này nhìn không còn chỗ trốn, còn Kỷ Đông Nham lại nhân lúc cô buông tay để giải thoát cho hai cánh tay mình. Cứ như vậy, tư thế của hai người họ nhìn thế nào cũng thấy mờ ám.
Còn cả Diêu Mai bước tới lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc, cười khoa trương: “Có phải đã làm phiền hai “vợ chồng son” ân ái không?”
Vừa dứt lời, gương mặt Niên Bách Ngạn càng như bọc một lớp sương mù.
Kỷ Đông Nham lại rất tự nhiên, đưa tay dứt khoát ôm Tố Diệp vào lòng: “Chúng tôi ân ái cũng không phạm pháp chứ?”
Tố Diệp vốn định đẩy Kỷ Đông Nham ra, nhưng sau khi liếc mắt nhìn Niên Bách Ngạn thì quyết định không phản kháng lại nữa, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Cô cứ tưởng Niên Bách Ngạn vẫn sẽ rời đi không chút động lòng, hoặc sẽ lại bình thản giao quyền lựa chọn cho cô. Vậy mà, Niên Bách Ngạn vẫn im lặng từ đầu tới cuối bỗng lên tiếng nói một câu thế này: “Nhà sản xuất Diêu đề nghị chúng ta chơi một ván hữu nghị, tôi cảm thấy đề nghị này rất hay.”
Kỷ Đông Nham sững sờ, Tố Diệp cũng không ngoại lệ.
“Đúng vậy, tổng giám đốc Kỷ! Hôm nay hiếm khi được cùng đánh bóng với hai vị, tôi không thể bỏ qua cơ hội lần này được.” Diêu Mai ở bên nét mặt phấn khích.
Niên Bách Ngạn bước tới, bất ngờ giơ tay ra, ung dung kéo Tố Diệp từ trong vòng tay Kỷ Đông Nham về phía mình, cánh tay lại đổi hướng ôm lên bờ vai cô không chút biểu hiện, cúi đầu mỉm cười hỏi ý kiến của cô: “Em thấy thế nào?”