Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ truyenwiki1.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
____
Nhà hàng ầm ĩ, tiếng nói cười từng đợt từng đợt vang lên không ngừng, dường như Vu Hồng Tiêu muốn nói gì đó, nhưng Lý Nhiễm không nghe thấy gì cả.
Hoặc là nói, cô không muốn nghe.
"Cơ thể của em bẩm sinh đã yếu ớt, xác suất mang thai tương đối thấp."
Vu Hồng Tiêu nói rất uyển chuyển, anh không có nói không thể mang thai, dùng từ "xác suất" vô cùng hàm xúc.
Lý Nhiễm há miệng thở dốc, giống như cá mất nước, cổ họng như bị người ta kẹp chặt, không phát ra được âm thanh nào.
Cô chỉ cảm thấy mình bị bàn tay to lớn của số mệnh thao túng, không có sức chống trả.
Vu Hồng Tiêu nói một ít lời an ủi cô, bên tai Lý Nhiễm như có boom nổ vang lên không ngừng, không nghe thấy được gì nữa.
Phòng ngừa bản thân sẽ thất thố, cô lễ phép nói câu thất lễ, run rẩy xách túi bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Cô không quay đầu mà đi một mạch thật nhanh, như thể rời khỏi nhà hàng kia là có thể bỏ lại được cái tin dữ đó vậy.
Vẫn luôn chạy đến khi ngồi vào ghế lái, cô mới phục hồi lại tinh thần.
Đầu tựa vào tay lái, không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa, nước mắt cuối cùng không ngăn được mà lăn xuống bên má.
Trong lòng như có thứ gì đó tranh đoạt phân cao thấp, có chút không phục, cố chấp không thừa nhận.
Tại sao lại mà cô?
Lý Nhiễm lái xe, đến bệnh viện.
Khoảng ba giờ chiều, Lý Nhiễm cầm một xấp cáo báo bệnh án ngồi đối diện bác sĩ trong phòng khám bệnh.
Mùi nước sát trùng khiến tim người ta đập nhanh không giải thích được, cô nuốt nuốt nước miếng hỏi: "Bác sĩ, tình huống của tôi có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ quan sát hồi lâu, nhẹ giọng hỏi cô: "Cô kết hôn chưa?"
Đúng vậy, nếu như kết hôn rồi thì đã tìm được bạn gắn bó cả đời.
Nếu người kia bằng lòng chấp nhận kết quả này, cũng không xem là một chuyện quá mức đau buồn, dù sao thì bọn họ cũng đã trói buộc bằng hai chữ gia đình.
Nhưng nếu chưa kết hôn, nghe thấy kết quả như thế này thì chỉ sợ không có can đảm kết hôn nữa.
Lý Nhiễm lắc đầu, nắm chặt túi xách: "Chưa ạ."
Ngay sau đó, cô mờ mịt nghe bác sĩ nói những thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu.
Vẫn luôn nghe đến cuối, cô gắt gao nắm chặt tay bác sĩ hỏi: "Tôi thật sự không thể mang thai sao?"
Bác sĩ không cho câu trả lời khẳng định, như không đành lòng che giấu tia hy vọng trong mắt cô: "Xác suất thấp, nhưng không có nghĩa là nhất định không thể. Bất kể chuyện gì đều sẽ có kỳ tích xảy ra."
Kỳ tích?
Chuyện người khác có thể làm dễ như trở bàn tay, đến lượt cô lại biến thành kỳ tích ư?
Lý Nhiễm cười khổ.
Nại Nại edit, xia xìa.
____
Ngày hôm sau, Lý Nhiễm xin một ngày nghỉ bệnh. Cô cần thời gian để suy nghĩ thấu đáo về vấn đề này.
Trong hai mươi mấy năm nay, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện này sẽ xảy ra trên người cô. Nếu không có con, có nghĩa là cô không thể xây dựng một gia đình hoàn chỉnh được.
Không có gia đình cũng có nghĩa là cuộc sống sau này cô chỉ có một mình vượt qua quãng đời còn lại.
Tuy là con người hiện đại phóng khoáng, rất nhiều người trẻ tuổi không muốn sinh con, độc thân cả đời. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ không sinh con, ở trong kế hoạch của cô, con cái là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của mình.
Trước kia khi cô còn yêu Hạ Nam Phương, đã từng tưởng tượng vô số lần, nếu có con bọn họ sẽ có cuộc sống như thế nào.
Cô thậm chí còn tưởng tượng ra hình dáng của đứa bé, những tính khí nhỏ của chúng nữa.
Có lẽ con gái sẽ thiện lương dịu dàng giống cô, con trai sẽ cao lớn anh tuấn giống cha nó.
Nghĩ nghĩ, Lý Nhiễm đột nhiên nghĩ tới cha Lý. Nguyện vọng lớn nhất đời của người bố yêu thương cô đó là con gái của ông có thể hạnh phúc sống vô ưu vô lo vượt qua cả đời này.
Cho dù có một ngày ông rời đi rồi, cô ở lại trên thế gian này cũng sẽ không cô đơn.
Cô sẽ có được sự nghiệp của mình, được người bên ngoài tôn kính.
Cô sẽ có được một gia đình, chồng yêu chiều, con cái tri kỷ.
Nhưng... bây giờ đã trở thành không có khả năng.
Suy nghĩ suốt một ngày, trong lòng Lý Nhiễm dường như có thể thản nhiên chấp nhận chuyện này.
Cô nói với bản thân mình rằng, cuộc sống có con cái là cuộc đời viên mãn.
Không sinh con cũng vậy, mỗi người đến thế giới này đều là vì bản thân mà sống.
___
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô lại đi làm.
Nhưng khi trở lại công ty, cô gặp được một người trong văn phòng khiến cô vô cùng bất ngờ.
Hạ Ôn Sa gia nhập nhóm dự án [Phục Ma Truyện] vào buổi sáng thứ hai, nhưng hôm qua Lý Nhiễm đi bệnh viện nên không gặp.
Cửa kính của văn phòng phản chiếu khuôn mặt ngạc nhiên của Lý Nhiễm và vẻ bình tĩnh của Hạ Ôn Sa.
Lý Nhiễm vẫn chưa tin lắm: "Sao cô ở đây?"
Hạ Ôn Sa ngồi trên ghế sofa trong văn phòng của Lý Nhiễm, thấy Lý Nhiễm đi vào, buông tờ tạp chí trong tay xuống: "Chờ chị lâu rồi."
"Chờ tôi?"
Hạ Ôn Sa duỗi tay ra: "Sara, nhà thiết kế trò chơi, hiện tại bị điều phái đến nhóm dự án [Phục Ma Truyện]. Nội dung công việc là khai phá phát triển trò chơi."
Hôm Lý Nhiễm đụng phải Hạ Nam Phương ở suối nước nóng đó, là anh hẹn gặp Hạ Ôn Sa vừa về nước.
Vốn dĩ ngày đó nên giới thiệu hai người với nhau.
Hạ Nam Phương điều Hạ Ôn Sa đến là có nguyên nhân của anh, tuy Lý Nhiễm là hoạ sĩ minh hoạ, cũng từng tham dự vào bộ phận thiết kế trò chơi, nhưng ở toàn bộ lĩnh vực mà nói hiển nhiên vẫn là tấm chiếu mới.
Đặc biệt là đang đối mặt với dự án khổng lồ phức tạp chưa hoàn thành như [Phục Ma Truyện] như thế, Lý Nhiễm là một hoạ sĩ thuần tuý rất khó lật ngược tình thế ngăn cơn sóng dữ vào thời điểm này.
Hiện tại [Phục Ma Truyện] đã bị cắt giảm một nửa, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đang chờ phương án mới của dự án, nhưng Lý Nhiễm bên này vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Lý Nhiễm tâm cao khí ngạo, không muốn chịu thua muốn hoàn thành tốt công việc trong dự án này.
Từ lòng riêng mà nói, Hạ Nam Phương muốn rút Lý Nhiễm khỏi dự án, anh muốn Lý Nhiễm chỉ đơn thuần làm một hoạ sĩ, không cần phải đi chịu khổ làm chuyện không được hồi báo như thế.
Sau đó điều khiến anh thay đổi chủ ý... có lẽ là do Lý Nhiễm kiên trì, từ ngày đầu tiên cô bắt đầu tiến vào dự án, liền toàn tâm toàn ý chăm lo cho nó.
Hoàn toàn không có vì dự án bị cắt giảm mà nản lòng thất vọng.
Có lẽ là vì thành toàn Lý Nhiễm, hoặc cũng là vì thành toàn cho anh.
Tóm lại Hạ Nam Phương phí sức lực rất lớn mới đem được Hạ Ôn Sa đến đây giúp đỡ.
Điều đó khiến Hạ Ôn Sa không thể hiểu nổi.
Dự án [Phục Ma Truyện] này cơ hồ không có khả năng khởi tử hồi sinh nữa.
Nhưng ngày ngày Hạ Nam Phương một hai phải làm được chuyện này.
Ngày hôm đó sau khi Lý Nhiễm rời đi, Hạ Ôn Sa có hỏi một câu: "Sao anh không nói cho chị ấy biết những chuyện anh làm?"
Hạ Nam Phương nhìn theo bóng lưng Lý Nhiễm, trong giọng nói không hề tranh công: "Những thứ này có là gì, so với những thứ cô ấy trao cho anh thì còn kém xa."
Hạ Ôn Sa không hiểu Hạ Nam Phương đang nói gì, nhưng có thể mơ hồ đoán được có lẽ năm đó Lý Nhiễm đã đem thứ rất rất quan trọng của cô trao cho Hạ Nam Phương.
Chỉ là Hạ Nam Phương không quý trọng nó.
"Anh giàu như thế, hà tất gì để chị ấy liều mạng trong cái dự án kiểu đó, cho chị lấy làm một cái khác không phải tốt hơn sao?"
Đúng là Hạ Nam Phương có tiền, những việc có thể giải quyết được bằng tiền thì ở trong mắt anh không phải việc khó.
Trước kia anh vẫn luôn cho rằng chỉ cần cho Lý Nhiễm cuộc