Tay phía sau hắn nhẹ nhàng mở nút áo ngực cô, kéo ra ném lên mặt bàn làm việc, hai khối mềm mại của thiếu nữ chưa phát triển đẫy đà hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, đôi môi ấm áp của hắn rơi xuống, ngậm vào đóa phù du trước ngực.
A...
Mạt Lị cảm thấy toàn bộ thân thể lại run lại rã rời, nơi mẫn cảm bị hắn ngậm lấy, cô không thể khống chế ôm lấy đầu hắn, cả người nhẹ nhàng lẩy bẩy. Thân thể căng chặt, môi cắn gắt gao, cô sợ hãi sẽ phát ra thanh âm mắc cỡ kia, lúc này nửa người trên hoàn toàn không có quần áo che đậy, khóe mắt quét đến áo ngực bị tùy tay ném lên chồng hồ sơ, sự thẹn thùng làm cô cảm thấy như mỗi tế bào sống dậy, làm cho da thịt càng thêm mẫn cảm.
"Thúc thúc......" Cô mới vừa mở miệng, đã bị thanh âm mị sắc của chính mình làm hoảng sợ.
Đường Nhiễm Mặc bỗng nhiên khẽ cắn một ngụm thịt mềm trước ngực cô, Mạt Lị nhịn không được hừ hừ ra tiếng.
Từ trước ngực cô, hắn ngẩng đầu lên, đầu lưỡi liếm khóe miệng cô, "Không thích tôi làm vậy?"
"Không thích......"
Một bàn tay hắn lướt qua lưng cô, khiến cô từng trận, từng trận rùng mình, "Bảo bối, nói dối cũng không phải là cô gái ngoan."
"Thúc!" Cô cắn răng, còn chưa kịp phản bác vài câu, ngón tay hắn đã đưa vào giữa bắp đùi cô, cọ sát xuyên qua tầng vải mỏng, chỗ kia bỗng nhiên ướt át làm cô xấu hổ và giận dữ nức nở ra tiếng, hóa thành một như một bãi bùn mềm ghé vào lòng ngực hắn, mặt hắn muốn làm gì thì làm.
"Cháu ướt... Thật là cô gái ngoan của tôi." Hắn lại dùng tay khác vuốt ve trước ngực cô, khối mềm mại tuy không lớn này nhưng có thể dùng một tay ôm trọn, hắn yêu thật sâu sắc.
Mạt Lị đã bỏ xuống cảm giác thẹn tâm, cô ghé vào vai hắn, vô ý thức hừ nhẹ, cảm thấy mình như một con thú bông, thân thể hoàn toàn không chịu khống chế của mình, mọi thứ khống chế đều dưới quyền người đàn ông đang ở trên người cô.
Ngón tay Đường Nhiễm Mặc cọ xát với mảnh đất ướt nhẹp, cắn vành tai cô nói: "Bảo bối, sẽ có người khác làm cháu thích như thế này sao?"
"Sẽ không có...... A......" Cô vô lực vươn tay vòng lấy cổ hắn, lại giật giật, dán càng gần thân thể hắn, "Thúc thúc...... Cháu thật là khó chịu......"
Khó chịu không chỉ có mình cô.
Đường Nhiễm Mặc cởi bỏ dây lưng, buông ra khóa quần, đem tiểu huynh đệ đã sớm cực nóng như hỏa diệm sơn, cách màng vải quần lót mỏng chống vào đầm lầy ngập nước kia, hắn ôm chặt Mạt Lị, động tác di chuyển nhẹ nhàng.
Mạt Lị lần đầu tiên biết nguyên lai nhiệt độ ấm dán sát trên người mình cũng có thể thoải mái như vậy, chỉ cần cọ xát đơn giản như vậy cũng có thể làm cô đạt tới khoái cảm khó có thể miêu tả.
Đường Nhiễm Mặc một tay xuyên qua cánh tay của cô đặt trước ngực cô, một tay nâng cằm cô lên hôn thật mạnh, hắn nhắm mắt lại, tưởng tượng như đang đi vào một nơi thật chật hẹp. Sau một hồi tay hắn trên ngực cô chợt trở nên thô lỗ, ôm cô thật chặt hận không thể đem cô dung nhập vào trong cốt nhục mình, thân mình hắn chợt trở nên cứng đờ, giữa hai chân nơi hai người tiếp giáp trơn trượt ướt một mảnh lớn.
Mạt Lị thở hổn hển, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng, Đường Nhiễm Mặc nhỏ vụn hôn mặt cô, đang nhìn đến chất lỏng màu trắng trên đùi cô, đầu óc hắn lại nóng lên, vừa mới cúi đầu tiểu đệ đệ lại muốn ngẩng lên.
"Thúc thúc......" Mạt Lị ủy khuất nhìn hắn.
Quần áo hắn vẫn hoàn hoàn hảo hảo, nửa người trên của cô hoàn toàn trống rỗng, váy bị làm dơ, trên người dâu tây ấn ký khắp nơi, bộ dáng lúc này hoàn toàn suy yếu, giống như bị người hung hăng chà đạp.
Thân thể Đường Nhiễm Mặc lại một lần nữa muốn bốc lửa, nhưng nhìn đến cô biểu tình hoàn toàn tin cậy mình, tâm hắn mềm ra, cúi đầu hôn khóe mắt cô, "Mạt Lị, thật xin lỗi..."
Hắn vốn dĩ chỉ nghĩ hù hù dọa dọa cô, không nghĩ tới đến cuối cùng thiếu chút nữa còn dừng không được... Cũng may cuối cùng hắn không mạnh mẽ lướt qua giới tuyến kia.
Mạt Lị chôn mặt vào cổ hắn, mê hoặc nói: "Không sao cả..."
Đường Nhiễm Mặc rút khăn giấy trên bàn, mềm nhẹ xoa trên đùi trơn bóng, Mạt Lị mẫn cảm đến không chịu nổi, mỗi cử động của hắn làm cô nhịn không được cắn môi muốn kêu lên một tiếng, quần lót đã ướt cô không thể mặc nữa, Đường Nhiễm Mặc do dự trong chốc lát, đem quần cô cởi ra.
Mạt Lị lập tức ngẩng đầu, khẩn trương nhìn hắn.
Hắn nhặt áo ngực cô lên, mặc vào gọn gàng, rồi lại kéo váy cô lên, sau đó hôn cô nhẹ nhàng: "Tôi để cháu thay đồ sạch."
"Ừm......" Mạt Lị không có tinh thần gì trả lời, đỏ mặt nằm trong lòng ngực hắn, trong không khí tựa hồ còn có hương vị đặc biệt làm cô nhớ tới màn mặt đỏ tim đập vừa rồi.
Qua hơn mười phút, Thẩm Thiên Thu gõ vang cửa văn phòng, anh cầm theo một cái túi đi vào. Tuy rằng thói quen nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc thân thiết ôm Mạt Lị ở trên đùi, nhưng hôm nay sắc mặt anh thập phần... vi diệu.
Đường Nhiễm Mặc lãnh đạm nói: "Để đồ ở đó đi."
"Vâng......" Thẩm Thiên Thu nhìn Mạt Lị từ đầu tới cúôi đều chôn đầu ở lồng ngực tổng tài, đẩy đẩy mắt kính rồi đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Mạt Lị mới ngẩng đầu lên đem túi ôm vào người, bên trong là một cái váy, còn có một cái quần lót... Vừa đem quần áo ra ngoài, trong túi rớt ra một mảnh giấy trắng.
"Chưa thành niên đã chịu thương tổn, có thể gọi 110."
* 110: số điện thoại cảnh sát Trung quốc.
Mạt Lị nhìn về phía Đường Nhiễm Mặc, quả nhiên, sắc mặt hắn đen thui.
Sau lại nghe nói cả năm tiền thưởng Thẩm Thiên Thu đều bị hủy, Mạt Lị nho nhỏ cảm thấy thật đáng thương cho anh, nhưng chỉ qua một ngày, cô căn bản đã quên việc này.
Vết thương Mạt Lị cuối cùng đã lành hoàn toàn, Đường Nhiễm Mặc nói muốn mang cô ra ngoài chơi. Mạt Lị đầu tiên hưng phấn, tiếp theo là hoài nghi, bởi vì hắn nói hai người nên xa cách một chút, phải biết rằng bọn họ hai người ai xem ai cũng không vừa mắt, như thế nào lại quyết định xuất hiện chung với nhau?