Đường Nhiễm Mặc cười cười, vuốt đỉnh đầu cô, "Nói không tồi."
Mạt Lị vui vẻ ôm lấy hắn.
Vì lời nói này của cô, hắn có thể lựa chọn không so đo với An Phong Nhã.
Chuyến đi đến Nhật Bản, vé máy bay các loại đều được Minh Lại tự mình chuẩn bị, hơn nữa Đường Nhiễm Mặc toàn tâm toàn ý tiêu tiền của hắn, thế là khi Minh Lại ở sân bay nhìn Đường Nhiễm Mặc cùng Mạt Lị, đôi mặt đào hoa tràn đầy đau khổ.
Mạt Lị được Đường Nhiễm Mặc nắm tay suốt đường đi, cô hướng về phía Minh Lại chào hỏi, "Chào Minh thúc thúc, thúc khỏe không?"
"Khỏe..." Minh Lại bĩu môi, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi khỏe? Hắn nhìn về phía Đường Nhiễm Mặc, rất bất đắc dĩ nói: "Cậu không tiêu tiền của mình đi, làm gì bắt tôi ôm đồm chi phí cho hai người?"
"Tiền của tôi chính là của Mạt Lị, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm."
Đường Nhiễm Mặc nói rất có đạo lý, Minh Lại vô pháp phản bác. Hắn đặt ba chỗ ngồi gần nhau, Mạt Lị khẳng định là ngồi cùng Đường Nhiễm Mặc, đáng thương Minh Lại cô đơn, toàn bộ hành trình nhìn bọn họ ân ân ái ái, đến khi xuống máy bay, hắn cảm thấy trái tim mình chết lặng.
Đường Nhiễm Mặc lấy hành lý, bên trong phần lớn là quần áo Mạt Lị. Đương nhiên hiện tại hành lý là do Minh Lại cầm, tay Đường Nhiễm Mặc là để dùng dắt Mạt Lị, Minh Lại bị coi như tiểu đệ tùy ý sai bảo, cắn răng, hắn nhẫn!
Ba người ra tới cửa sân bay đã có ba người mặc đồ đen đang đợi bọn họ, đi đầu là một người thanh niên trẻ tuổi, anh ta rất cao, quần áo chỉn chu cùng bao tay màu trắng làm anh ta thoạt nhìn đã soái khí lại phong độ, trên mặt nở nụ cười khéo léo, không phải ấm áp nhưng thập phần lễ phép.
"Minh thiếu gia, Đường tiên sinh, tiểu thư, hoan nghênh đến Nhật Bản." Thanh niên đặt tay trước ngực, hơi hơi cúi đầu, hai người sau lưng cũng cung kính cúi đầu.
Anh ta nói tiếng Trung quốc, làm Mạt Lị có điểm kinh ngạc.
Minh Lại cười nói: "Hạc Điền, đã lâu không gặp, có nhớ tới tôi không?"
"Xin thứ cho tôi công tác bận quá, cũng không có thời gian nhớ đến Minh thiếu gia."
"Hừ, cậu vẫn là bộ dáng cũ, một câu lấy lòng làm người ta vui vẻ cũng không nói."
"Tôi thực xin lỗi."
"Được rồi, tôi sớm nên biết trong lòng cậu chỉ có công việc, cũng sẽ không có gì thay đổi." Minh Lại nhìn về phía Mạt Lị, "Tiểu nha đầu, đây là quản gia Tương Diệp gia, Tương Diệp là gia tộc của mẹ tôi, cậu ta tên Hạc Điền Thủ."
Hạc Điền Thủ lễ phép nói: "Xin chào."
"Xin chào......" Mạt Lị gật gật đầu.
"Vậy tiểu nha đầu này, cô ấy là..."
"Vị hôn thê của tôi."
Minh Lại ngoài ý muốn nhìn về phía Đường Nhiễm Mặc, ngay cả Mạt Lị cũng hoảng sợ.
Đường Nhiễm Mặc sắc mặt không thay đổi, nói lại một lần: "Đây là vị hôn thê của tôi, Tiêu Mạt Lị."
Hạc Điền Thủ tựa hồ cũng không cảm thấy cái gì không đúng, anh ta thong dong nói: "Tiêu tiểu thư."
Mạt Lị vội vàng đáp lễ, cũng cười một chút, rồi mới ngẩng đầu nhìn Đường Nhiễm Mặc. Đường Nhiễm Mặc sờ sờ đầu cô, trong mắt đầy thâm thúy, để lộ ra ý tứ đều là bảo cô yên tâm. Thật vất vả cùng cô đi ra khỏi nơi bị người quen vờn quanh, hắn muốn danh chính ngôn thuận phóng túng một lần.
Minh Lại tuy rằng sớm biết quan hệ hai người bọn họ, nhưng hắn vẫn vì Đường Nhiễm Mặc lớn mật mà sửng sốt một chút, bất quá hắn phản ứng cũng mau, không để ý nữa: "Hạc Điền, nếu cậu ở đây, xem ra là ông tôi đến đây đón chúng tôi về."
"Vâng, gia chủ có nói, phải đưa Minh thiếu gia về."
"Thôi, việc này không dễ, cậu cũng thấy rồi, tôi đi với bạn, bọn họ ở Nhật ăn ở toàn dựa vào tôi, nếu tôi để bọn họ một mình thì cũng không ổn lắm."
Đường Nhiễm Mặc cười nhạo một tiếng, nhưng thật ra không muốn làm mất mặt Minh Lại, hắn ôm eo Mạt Lị, đứng đó bàng quan.
"Gia chủ nói, nếu Minh thiếu gia bởi vì Đường tiên sinh không thể trở về, chúng tôi có thể mời Đường tiên sinh đi đến dinh thự Tương Diệp, Đường tiên sinh tới cũng là vì trao đổi công việc gia chủ, lần này cũng nên để người Tương Diệp gia đứng ra tiếp đãi, biểu lộ lễ nghĩa của chủ nhà."
Minh Lại huýt sáo, "Không nghĩ tới ông ngoại già như thế mà đầu óc vẫn còn minh mẫn."
Hạc Điền Thủ hướng về Đường Nhiễm Mặc, "Đường tiên sinh, không biết ý kiến của ngài như thế nào?"
"Tôi không có ý kiến."
"Này, Đường Nhiễm Mặc! Cậu sao mà đáp ứng nhanh như thế!" Minh Lại không thể tin tưởng, nói: "Quy củ Tương Diệp gia là siêu cấp nhiều nha, cậu không sợ ở đó chịu không nổi sao? Cậu chịu được, tiểu nha đầu cũng không nhất định có thể chịu được!"
Mạt Lị mỉm cười, "Không có sao, nếu ở không được, tôi cùng thúc... A Mặc có thể dọn ra ngoài, thúc trả tiền, không tốt sao? Thúc không phải bắt đầu đau lòng tiền của mình chứ?"
Cô cười đáng yêu, vốn dĩ theo thói quen kêu Đường Nhiễm Mặc thúc thúc, nhưng nghĩ đến lời hắn vừa giới thiệu mình, cô sửa lại.
"Mạt Lị nói không tồi." Đường Nhiễm Mặc tán đồng, "Hạc Điền, chúng ta đi thôi."
"Xe ở bên ngoài chờ đã lâu, Đường tiên sinh, Tiêu tiểu thư, mời theo tôi." Hạc Điền lại quay đầu lại nhìn về người phía sau lưng, "Các người mang hộ hành lý cho Minh thiếu gia."
"Vâng!"
Đồ trong tay Minh Lại bị hai người mặc đồ đen mang đi, hắn nhún vai, nhận mệnh đi theo sau.
Mạt Lị là lần đầu tiên đi ra nước ngoài, cô cảm thấy khung cảnh ngoài cửa xe thật mới lạ, Nhật Bản không hổ là quốc gia hoa anh đào, con đường hai bên toàn rợp bóng cây anh đào, tiếc là hiện tại không phải mùa hoa, nhưng cô có thể tưởng tượng ra nếu đúng thời điểm nơi này sẽ đẹp đến thế nào.
Mạt Lị là xem cảnh đến mê mẩn, còn Đường Nhiễm Mặc ngắm cô đến ngây người, Minh Lại ở phía sau lại có vẻ không hợp cảnh, hắn không