Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
--------
Đồng hồ treo tường trên bảng đen, con trỏ chỉ vào sáu giờ, Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ như đã hẹn mà đẩy cửa phòng học ra.
Trên người các nàng còn nhỏ giọt nước, chật vật phi thường.
Thu Bạch Bạch không nhịn được cười ha ha, nước mắt cười cũng sắp chảy ra, "Các cậu…các cậu là gà úp nồi canh sao? Có thể hạ nồi a?. ”
Mạt Lị cũng che miệng cười khẽ.
"Thu Bạch Bạch! Tiêu Mạt Lị! Là các cậu làm đúng không!?" Ngô Phi hùng hổ chất vấn, Trần Tiểu Vũ đi theo phía sau cô ta cũng muốn dùng ánh mắt gϊếŧ chết hai người vui sướng khi người gặp họa.
Thu Bạch Bạch tay trước ngực, "Cậu nói cái gì vậy? Làm thế nào tôi có thể nghe không rõ ràng, chúng tôi đã làm gì vây?”
"Cậu giả ngu cái gì!?" Lần này người nói chuyện là Trần Tiểu Vũ, "Chính là các cậu nhốt chúng tôi ở trong nhà vệ sinh, còn dùng nước hắt vào chúng tôi!"
"Này này, bên chúng tôi chỉ có một người có thể hành động, chân Mạt Lị bị thương là các cậu tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ một mình tôi có thể đối phó hai người các cậu a?"
"Cậu!"
Ngô Phi chỉ vào Thu Bạch Bạch, hai người không khác nhau bao nhiêu, nếu cậu ta khiêng cô một đường đi vệ sinh, cũng quá không khoa học, nhưng cậu ta chính là nhận định là các cô, cậu ta tức giận nói: "Quỷ biết các người dùng phương pháp gì, nhưng tuyệt đối là các cậu làm không sai!"
"Chuyện này cũng kỳ quái, chúng ta không thù không oán, tại sao phải đối phó các cậu? Cậu có phải nhàn rỗi không có chuyện gì làm không?"
Trần Tiểu Vũ: "Không phải là bởi vì chúng ta đẩy Tiêu Mạt Lị làm cho cậu ấy bị thương sao!?"
"Đúng vậy, bất quá chỉ là bong gân mà thôi, cần phải làm bộ dáng giống như gãy một chân sao!?"
Ngô Phi vừa dứt lời, cô và Trần Tiểu Vũ liền cảm thấy phía sau có một cỗ khí tức như tử thần vờn quanh.
Mạt Lị vẫn không nói gì lúc này cười nói: "Chú~, chú đến rồi."
Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ theo bản năng quay đầu lại, thấy được một cái cả người tản ra lạnh lẽo
Dáng người hắn cao lớn, âu phục màu đen cao quý rất tốt dẫn ra hương vị cấm dục của hắn, khuôn mặt kia có thể làm cho tất cả nữ nhân đều tự ti xấu hổ, đôi mắt u ám kia, chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua, một khi tiếp xúc với tầm mắt của hắn, đáy lòng sẽ lập tức sinh ra sợ hãi, không thể động đậy.
Đây là một loại khí thế thượng toàn diện nghiền áp.
Thu Bạch bạch không khỏi lui về phía sau một bước, nhìn thấy người chú của Mạt Lị , mỗi lần cô đều hoảng hốt, bất quá cô nhìn Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ đang hậm hực, lại chờ đợi, chờ xem kịch hay.
Đường Nhiễm Mặc liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ sinh mỉm cười với hắn, cô ngồi trên ghế, ngoan ngoãn giống như đứa bé được cha mẹ đón đi, hắn không có cách nào cự tuyệt phần chờ đợi này, bất quá sau khi nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của cô, hắn không bình tĩnh, sải bước đi tới trước mặt cô.
"Chân bị thế nào?" Hắn quỳ xuống đất, ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay chạm vào bắp chân cô, đau đớn khiến cô co rúm lại một chút.
Mạt Lị rất muốn nói phóng cúi người thái Đường Nhiễm Mặc không giống Đường Nhiễm Mặc, nhưng trong nháy mắt cảm xúc vi diệu của cô, lại trở thành tư thái tiểu bé nhỏ: "Chân bị bong gân... Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn."
Hắn ngước mắt lên, "Tiêu Mạt Lị"
Giọng điệu rõ ràng như vậy mà cô không dám nói cho hắn biết sự thật?
Cô cũng không bị khí thế của anh ảnh hưởng, "Bác sĩ thật sự nói không có vấn đề gì lớn, cháu cũng không lừa gạt chú."
“...... Có đau không? ”
"Còn ổn."
Hắn lạnh giọng, "Làm sao bị thương? ”
Ngô Phi và Trần Tiểu