Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
-------
“Chú, Sao chú về mà không lên tiếng? ”
"Không muốn quấy rầy tiểu công chúa của ta."
Ánh mắt trêu đùa của Đường Nhiễm Mặc làm cho Mạt Lị biết làm sao, mặt cô đã trở thành hỏa thiêu vân, "Cháu không phải công chúa, cháu chính là vua hải tặc! ”
Ngón tay của hắn xẹt qua chóp mũi của cô, "Vua hải tặc nhỏ."
Bất luận hắn nói cái gì, chỉ cần ở phía trước thêm một chữ nhỏ, trong lòng cô đều sẽ sinh ra một cỗ tình cảm kỳ dị... Có lẽ loại cảm giác này có thể dùng từ nhút nhát để hình dung, thường làm cho trên mặt cô nóng lên.
Mạt Lị cảm thấy có chút khó xử, "Cháu là đang diễn kịch chứ không làm cái gì kỳ quái”
"Ta biết."
"Chú biết?"
"Lễ kỷ niệm trường học của Bạch Tuân sắp tới."
“Ân” Cô gật đầu, "Lớp chúng cháu biểu diễn 《Nhật ký phiêu lưu của công chúa và hoàng tử 》, rút thăm quyết định đóng vai, cháu đóng vai vua hải tặc, nhưng cuối cùng là nhân vật phản diện lớn."
"Một con mèo con, diễn vai phản diện?" Anh nắm lấy thịt mềm trên mặt cô, đôi mắt đen nhánh như có ánh sáng lưu chuyển.
Mạt Lị bất mãn nắm lấy tay hắn, má hơi đỏ lên, "Mèo có nhỏ đến đâu, cũng có móng vuốt.”
"Dùng gãi ngứa?"
“Cắn người!" Tay cô đặt trên vai hắn, mượn lực nhảy dựng lên, một cái miệng nhỏ nhắn vẫn không chạm tới bả vai hắn, ngược lại sẽ bị hắn ôm lấy khi rơi xuống đất.
Cô treo trên người anh như một con búp bê.
Hai thân thể cách quần áo kề sát vào nhau, yết hầu Đường Nhiễm Mặc bất giác lăn một chút, chóp mũi anh dán vào bên tai cô, hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp lơ đãng lộ ra một chút hương vị du͙ƈ vọиɠ "Tiểu oa thật thơm.”
“Oanh!”
Trong đầu Mạt Lị giống như nổ tung một đóa pháo hoa, cô vội vàng đẩy Đường Nhiễm Mặc ra, liên tục lui về phía sau vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên mê người, ánh mắt kinh nghi bất định, "Cháu… cháu, cháu không phải tiểu oa”
Điều gì sẽ xảy ra nếu con thỏ sợ hãi? Tất nhiên là phải tự trấn an.
Đường Nhiễm Mặc như không có việc gì lại đến gần, bỗng nhiên khẽ nhếch khóe miệng một chút, mùa xuân nhảy qua mùa thu và mùa đông, trong nháy mắt đã đến, "Ăn cơm chưa?"
"..."
Đề tài nhảy quá nhanh, Mạt Lị có chút phản ứng không kịp, "Dì Vương nấu cơm, cháu chờ chú trở về còn chưa..."
"Ăn cơm trước."
"Ân..."
"Sau đó ta giúp cháu đối diễn."
“...... A? ”
Bữa cơm tối này, Mạt Lị thật sự có thể nói là ăn không có mùi vị, đối diễn với Đường Nhiễm Mặc, đây là chuyện khiến cô cảm thấy rất đáng sợ cũng rất xấu hổ...
Nhưng Đường Nhiễm Mặc cảm thấy rất không sao cả, thậm chí thậm chí thập phần có hứng thú.
"Công chúa xinh đẹp, nàng còn đang tưởng rằng hoàng tử ngươi sẽ cứu nàng..."
Hắn ta gọi tên cô, "Mạt Lị ."
"A...Có chuyện gì sao? ”
"Lúc đọc câu thoại này, cháu nên nhìn thẳng vào mắt ta mới đúng, hải tặc vương là một nhân vật sẽ nắm được tin tức từ trong mắt đối phương."
"Được rồi." Mạt Lị ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt của hắn, đôi mắt của hắn đen nhánh như mực đen nhánh, lại giống như một tòa đầm cổ u tĩnh, sâu không thấy đáy, muốn hút người vào, cô nhịn xuống xúc động muốn nhìn về phía nơi khác, máy móc đọc lời thoại, "Công chúa xinh đẹp, ngươi còn đang tưởng rằng hoàng tử ngươi sẽ cứu ngươi? Vua hải tặc trung thực như ta có thể đảm bảo với nàng, ngay cả khi hắn ta đến ... Cũng... Cũng..."
Cô ấy bị quên lời.
"Cho dù hắn tới, cũng sẽ không phải là đối thủ của ta, ta là nam nhân anh tuấn hùng vĩ