Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
------
"Ừm... Hôm nay Bạch Bạch có gọi điện thoại hẹn cháu ra ngoài chơi vào ngày mai, cháu có thể đi không?"
Thu Bạch bạch chân cũng khoẻ lại, có thể nhảy nhót để chứng minh, khoảng thời gian dưỡng thương cô ấy ngoại trừ trường học mỗi ngày đều buồn bực ở nhà, nhưng buồn bực chết cô, chân vừa tốt, liền khẩn cấp chạy ra ngoài, cái này không, còn hẹn Mạt Lị gọi cô ra ngoài chơi sao Mạt Lị không vội vàng đáp ứng cô ấy, cô phải hỏi ý kiến đường Nhiễm Mặc một chút.
Đường Nhiễm Mặc hỏi cô, "Đi đâu chơi?"
"Công viên giải trí."
Công viên giải trí mà nói, người có chút nhiều a, đi trên đường va chạm là khó tránh khỏi, nói không chừng còn có rất nhiều nam nhân... Đường Nhiễm Mặc trầm ngâm, theo hắn thấy, khu giải trí cũng không phải là một nơi tốt.
Mạt Lị chớp chớp mắt, "Cháu còn chưa từng đến công viên giải trí, hơn nữa, đây là lần đầu tiên có bạn bè hẹn cháu đi chơi, cháu không thể đi sao?"
Trong mắt cô phảng phất như có những ngôi sao đang phát sáng, cự tuyệt cô, đó sẽ là chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới, Đường Nhiễm Mặc là một người không có cảm giác tội lỗi, nhưng sau một khoảnh khắc trầm mặc, anh vẫn không tự chủ được nói: "Chú ý an toàn."
"Được, cám ơn chú." Mặt Mạt Lị cong cong, lại cọ cọ vào trong ngực hắn.
Anh ôm chặt cô, không nhìn thấy nụ cười thực hiện trong mắt cô.
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, Mạt Lị từ chối bảo chú tài xế đưa cô đến công viên giải trí, cô tự mình đi xe buýt đến đích, xem thời gian trên điện thoại di động, cô đến sớm nửa tiếng, ở cửa nhàm chán đi tới đi lui, người ở công viên giải trí càng ngày càng nhiều.
"Mạt Lị!" Hô to một tiếng, Thu Bạch Bạch đến muộn, cô chạy đến bên cạnh Mạt Lị, mặt đỏ thở hổn hển, "Xin lỗi, tớ đến trễ!"
"Không sao, tớ cũng không đợi lâu." Trên thực tế, Thu Bạch Bạch đến trễ mười lăm phút, mà Mạt Lị cũng chờ hơn bốn mươi phút.
Thu Bạch Bạch tâm áy náy, không thể không đem lửa đốt lên người người bên cạnh, "An Điên, đều do anh! Soi gương lâu như vậy, giống con gái sắp đi ra ngoài!”
An Phong Nhã rất tiêu sái lắc lắc tóc, lộ vẻ khinh bỉ với đôi mắt trắng trợn của Thu Bạch Bạch, "Tôi không ăn mặc cho tốt rồi lại đi ra, chẳng phải là thẹn với gương mặt đẹp trai lại tinh xảo mà ông trời cho tôi sao, ngược lại là em, là một đứa con gái, không trang điểm, lại không biết mặc váy, lương y như vậy, tương lai làm sao gả ra ngoài sao?"
"Tôi gả hay không gả ra ngoài cũng không cần anh quan tâm, anh vẫn nên suy nghĩ xem mình có thể thay đổi tính cách tự kỷ của mình hay không, đồ đàn bà"
An Phong Nhã chỉ vào tay cô run rẩy, "Tôi mà là đồ đàn bà? Em chính là đồ đàn ông!."
Thu Bạch Bạch không để ý tới hắn, cô nắm lấy tay Mạt Lị , "Chúng ta đi, đừng để ý đến tên tự kỷ đến cuồng này."
"Nhưng mà... Không phải chúng ta vào công viên giải trí sao?" Mạt Lị thấy Thu Bạch Bạch kéo cô ra ngoài, cô còn cho rằng cậu ấy đi nhầm.
Thu Bạch Bạch cười hì hì nói: "Công viên giải trí là