Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
-------
Thấy Đường Nhiễm Mặc nhìn chằm chằm An Phong Nhã bất động, Mạt Lị ôm một cánh tay của hắn, rất thân mật nói: "Chú, đây là anh họ của Bạch Bạch, cậu ấy tên là An Phong Nhã."
Nha đầu ngốc còn lầm tưởng hắn không biết thân phận của An Phong Nhã.
Anh không còn nhìn An Phong Nhã nữa, nắm lấy tay cô, thì thầm: "Chúng ta sẽ trở về."
"Được, ngày mai gặp không công, bạn học An bái bai~."
Đường Nhiễm Mặc mở một bên cửa xe bảo Mạt Lị đi lên trước, sau đó hắn xoay người lại, ánh mắt lạnh như sao hàn, khiến người ta cảm thấy tâm tư của hắn cũng là một chuyện vô cùng khủng bố, nhưng mà, hắn chỉ nhàn nhạt quét mắt An Phong Nhã, liền lên xe rời đi.
"Này, An Điên…. Anh không sao chứ..." Thu Bạch Bạch chú ý tới thân thể An Phong Nhã lúc này có cứng ngắc.
An Phong Nhã im lặng hồi lâu, cuối cùng vuốt ve nốt ruồi khóe mắt, khôi phục thành trạng thái mê chết người không đền mạng, "Không có gì….. Chẳng qua, bị người ta cảnh cáo mà thôi."
Không cách nào phủ nhận, hắn còn quá trẻ, bất luận là khí thế, hay là kinh nghiệm, hắn đều không cách nào cùng nam nhân kia đối nghịch, thậm chí là nói... Cơ hội để mọi người nhìn thấy hy vọng cũng quá xa vời.
Hoàng hôn, màn đêm buông xuống.
Cửa bị đóng mạnh, cặp sách cũng rơi xuống đất, Mạt Lị bị Đường Nhiễm Mặc đặt trên tường, môi cũng bị anh hung hăng mút, môi lưỡi giao triền, nhất thời triền miên thở dốc mang đến cả phòng mập mờ, trong không khí thiêu đốt tia lửa.
Hồi lâu, khi Mạt Lị muốn thở không nổi, anh buông cô ra, ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng, đầu anh vùi vào cổ cô, ngửi sâu mùi hương cơ thể trên người cô, cổ cô bị anh làm cho ngứa ngáy, không khỏi lại áp sát vào lòng anh một phần.
Hắn thì thầm, "Em thích không?"
"Thích..."
Câu trả lời thành thật mà hào phóng của cô khiến anh suиɠ sướиɠ, liền không khống chế được, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, cắn lên vành tai mềm mại của cô, "Bảo bối, em có biết thằng nhóc kia, hắn thích em không?"
"Ước chừng... Có cảm nhận được." Được rồi, hiện tại Mạt Lị hiểu được vì sao hắn vừa vào cửa lại kích động như vậy, cô ấy buồn cười đưa tay vòng quanh cổ anh, lấy mặt cọ cọ vào mặt anh ta, "Chú nè~, chú có ghen không?"
"Là để ý, không phải ghen."
Đường Nhiễm Mặc sửa lại, theo hắn thấy, An Phong Nhã chẳng qua chỉ là một tiểu tử lông vàng, từ ghen tuông này, còn không dùng đến trên người hắn, thiếu nữ chưa nhúng tay vào thế giới đều không biết, ở trên thương trường lăn lộn hơn mười năm, sẽ có trăm ngàn loại âm ngoan đến diệt trừ địch nhân.
Anh lại hôn lên sườn mặt cô, Mạt Lị cười "khanh khách", hoàn toàn mềm nhũn ngã vào lòng anh, "Em không có quan hệ với cậu ta, chú cũng không cần để ý."
Tâm tư của An Phong Nhã, cô như có như không có cảm giác được, nhưng tính cách của An Phong Nhã quá không hài lòng, anh không tỏ tình, vậy cô cũng không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể tận lực bảo trì khoảng cách với anh, đừng nhìn Thu Bạch Bạch và An Phong Nhã vừa gặp mặt liền mắng, nhưng quan