"Trình tổng, có điện thoại." Người phụ nữ cầm di động tiến lại.
Trình Nhân thở dài, buông ra tay đang nắm giữ Mạt Lị. Tiếp theo hắn đứng dậy, không hề dự báo trước ban tặng cho người phụ nữ một cái tát, bất đắc dĩ nói: "Đã nói qua bao nhiêu lần, không cần kêu tôi Trình tổng, tôi hiện tại đã không còn là lão tổng của Huy Hoàng."
"Là...... em sai rồi." Người phụ nữ sắc mặt bất biến, ngoan ngoãn trả lời.
Trình Nhân vừa lòng cười, "Ngoan, biết sai liền sửa."
Hắn tiếp nhận di động, đi ra hướng ngoài cửa, "A~ là mày sao, tao đang chuẩn bị dạy dỗ một nha đầu không nghe lời, mày gọi điện thoại tới thật không đúng thời điểm."
Truyền đến bên tai hắn là một thanh âm lạnh lùng, "Theo ý tôi đây mới là đúng thời điểm."
"A, như thế nào, muốn cảnh cáo tao cái gì sao?"
"Đem tâm tư xấu xa của ông thu lại một chút."
"Ha ha, mày ở ra lệnh cho tao?"
......
Trình Nhân từng bước một đi ra khỏi kho hàng, hắn đóng cửa lại, thanh âm cũng biến mất không thấy.
Mạt Lị thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ngẩng đầu lên, do dự một lát, hỏi: "Chị không có chuyện gì nói sao?"
Người phụ nữ sửng sốt một chút, ngồi xổm xuống, đỡ Mạt Lị ngồi dậy, lại giúp cô đóng nút áo trước ngực lại.
Nước hoa nồng nặc tập kích chóp mũi Mạt Lị, lần đầu tiên các cô gặp cũng là mùi nước hoa này.
"Vì cái gì...... Chị lại đi theo người đàn ông này?"
"Hắn có tiền, tôi liền theo hắn, ít nhất, hắn lúc trước rất có tiền."
"Là bởi vì cậu của tôi vứt..."
Cô gái quyến rũ cười, ngắt lời Mạt Lị, "Trình Nhân không phải kim chủ lúc tôi rời khỏi Phương thiếu mới tìm được, tôi đã biết Trình Nhân thật lâu trước đây."
Cho nên, chuyện này không quan hệ đến Phương Dự.
Mà người phụ nữ này, là lúc Mạt Lị gặp mặt Phương Dự lần đầu tiên hắn mang theo bên người, lúc đó cô thật vũ mị, hiện tại cô cũng kiều diễm, nhưng trong mắt lại mơ hồ để lộ ra một vẻ đờ đẫn.
Mạt Lị hỏi: "Chị tên gì?"
"Tên của tôi thì có nhiều, hiện tại tôi tên Liễu Li."
"Chị Liễu Li, người đàn ông kia là người xấu."
"A, tôi biết."
"Cho nên...... Chị nên rời khỏi ông ta đi."
"Hắn đáp ứng sẽ đưa cho tôi một số tiền... Hơn nữa, tôi không thể chờ mong cha nó sẽ nuôi nấng nó..." Liễu Li vô ý thức xoa xoa cái bụng nhỏ, "Tôi cần tiền."
"Là của cậu..."
"Không, đứa bé mới một tháng." Mà cô rời khỏi Phương Dự ít nhất cũng đã 3 tháng.
"Nhưng mà như vậy là phạm pháp, chị là đồng lõa... Con chị sinh ra..."
Liễu Li đứng lên, hờ hững nhìn Mạt Lị, "Em không cần nghĩ đến thuyết phục tôi, tôi đã không còn lựa chọn nào khác."
Cửa kho hàng lại một lần nữa mở ra, Trình Nhân chậm rãi đi vào, hắn nhìn thấy quần áo Mạt Lị đã được sửa sang lại, cười như không cười quét mắt đến Liễu Li, cũng không so đo.
Mạt Lị nhìn biểu tình căng chặt của hắn, giống như đối mặt với mãnh thú. Hắn cười cười, một tay niết cằm cô, ngay sau đó khom lưng, cơ hồ muốn dán lên mặt cô, "Yên tâm, chuyện tốt bị đứt