Tại sao mình lại không tự chủ được mà chạy đến nơi bị bắt cóc với anh ta chứ, chạy đến nơi mà anh ta đã hứa hẹn lần đầu tiên với mình.
Nguyễn Hạo Thiên, anh cũng đã biết Tô Thiên Kiều đã từng chuẩn bị chấp nhận anh trong hai lần hứa hẹn của anh, nhưng mà anh lại đơn giản mà phá hủy hết tất cả, làm cho cô càng ngày càng căm hận anh hơn, chắc có lẽ đây là oan nghiệt kiếp trước của hai người?
Người cướp đi lần đầu tiên của cô cũng chính là anh, không chỉ là thân thể, mà còn có... trái tim.
Tô Thiên Kiều ngồi xổm ở trên mặt đất chôn đầu vào giữa hai gối của mình khóc thút thít, khóc thương tâm và tuyệt vọng như vậy, vô cùng bi thương.
Không biết qua bao lâu, Tô Thiên Kiều cảm giác có người vỗ vỗ ở sau lưng của cô, một giọng nói lịch sự truyền đến: “Này cô, tôi có thể giúp gì được cho cô không?”
Tô Thiên Kiều nâng đôi mắt đẫm lệ lên quay đầu nhìn lại, một chiếc xe bentley màu đen dừng ở phía sau, người vỗ vào bả vai của cô là một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng sáng sủa, trên mặt mang theo nụ cười, là loại đàn ông để cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy người đó rất có phép lịch sự.
Tô Thiên Kiều giật mình nói: “Không cần, cảm ơn ông.”
Ông ta cũng không đi ngay, ngược lại là kiên nhẫn ngồi xuống: “Cô trông rất sa sút, có phải là... gặp chuyện gì không? Có lẽ là tôi có thể giúp cho cô.”
Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Ai cũng không thể giúp được tôi đâu, ai cũng không giúp được tôi...”
“Ồ? Cô có muốn tìm người nói một chút hay không, đúng lúc tôi cũng có thời gian.”
Lông mày của Tô Thiên Kiều nhẹ nhàng nhíu lại, người này cũng quá nhiệt tình rồi đó, không có chuyện gì mà lại ân cần, không phải là lừa đảo thì tức là đạo chích.
Tô Thiên Kiều cảnh giác xê dịch ra phía sau, cố ý nói: “Không cần đâu, một lát nữa sẽ có người đến đón tôi.”
Người kia lại không hề có ý muốn đi: “Ồ, cô nói... người cô nói có phải là cháu trai của tôi không?”
“Cháu trai của ông? Tôi không biết ông, cũng không biết cháu trai của ông!” Tô Thiên Kiều nói, nhìn nụ cười tao nhã trong đôi mắt của người đó dần dần trở nên hơi khác thường, trong lòng dâng lên một cảm giác e ngại.
“Cô biết đó, cô mới vừa đi ra từ trong nhà của nó, sao lại không biết được chứ?” Nụ cười của ông ta lại càng sâu hơn.
Tô Thiên Kiều nhanh chóng nhận ra, đứng lên lui ra phía sau mấy bước, lại chật vật ngã nhào ở trên mặt đất: “Ông, ông là là chú của anh ta?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu, nói: “Cô thật là thông minh, khó trách nó lại quan tâm tới cô như vậy.”
Bây giờ Tô Thiên Kiều mới hiểu được tại sao vẻ lạnh lùng trong đôi mắt của ông ta lại quen thuộc như vậy, mặc dù vóc dáng của ông ta so với Nguyễn Hạo Thiên khác một trời một vực, nhưng mà thần sắc trong đôi mắt lại giống nhau như đúc.
Cô vội vàng nhớ lại cũng đã không kịp nữa rồi.
Người đàn ông một phát bắt được cánh tay của cô, kéo mạnh cô dậy: “Cô đã bị thương rồi, không bằng lên xe của tôi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Buông tôi ra, cái tên khốn nạn nhà ông, buông tôi ra...” Tô Thiên Kiều không biết lấy sức lực ra từ đâu, cô bỗng nhiên đạp mạnh một đạp lên trên đôi giày da của ông ta, nhanh chóng chạy về phía trước. Có lẽ là ngày hôm nay cô đã nhận kích thích quá nhiều, thế mà cô đã tránh thoát được.
Nhưng mà mới vừa đi được có hai bước, tóc lại bị người ta nắm thật chặt lại, tiếp theo đó gáy đau đớn một hồi liền mất đi tri giác, chỉ nghe thấy có người thấp giọng nói: “Đúng là một cô gái đanh đá.”
Dường như là cô nghe thấy âm thanh của Kỷ Vân Huy, dường như cô còn nghe thấy anh ta đang gọi “bé con bé con”, nhưng mà tất cả đều mơ hồ như vậy, dần dần hoàn toàn mất đi ý thức.
Nguyễn Hạo Thiên ở trong nhà đang theo dõi xe cộ và ánh đèn nê-ông ở bên ngoài đến ngẩn người, bỗng nhiên anh nhận được một cuộc gọi lạ.
Số điện thoại của anh có rất ít người biết, càng không có khả năng có người lạ biết, cho nên lúc nhận cuộc gọi của số điện thoại này anh có chút bất ngờ, anh vẫn không muốn nhận, nhưng mà tối ngày hôm nay có chút khác thường, ma xui quỷ khiến anh lại nghe điện thoại.
“A lô.” Đợi một hồi lâu mà đối phương cũng không lên tiếng, anh liền mở miệng trước, thốt lên một tiếng.
“A lô, cháu trai của tôi, đã lâu không gặp.” Trong giọng nói của đối phương tràn đầy ý cười.
“... ông đã trở về?” Sau khi khiếp sợ qua đi, Nguyễn Hạo Thiên lập tức tỉnh táo lại, biết người này gọi điện thoại đến chắc chắn là không chuyện gì tốt, thuận miệng nói: “Lại muốn như thế nào nữa đây? Chú!”
“Cậu nhìn xem, chú cháu chúng ta lâu như vậy không gặp nhau, tôi tìm cậu ôn lại chuyện cũ còn không được nữa?” Âm thanh ở đầu dây bên kia cực kỳ thân mật.
Nguyễn Hạo Thiên lại cười lạnh một tiếng, nói: “Ở trước mặt của tôi, ông không cần phải như thế đâu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được.”
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Nguyễn Hạo Thiên, ông ta cũng không hề tức giận chút nào, ngược lại còn nở nụ cười vui vẻ nói: “Cậu nhìn xem, cậu vẫn luôn hiểu tôi như vậy, vấn đề quả thật là có một chuyện.”
Nguyễn Hạo Thiên không nói gì, chỉ nghiêm túc nghe ông ta nói chuyện, kỳ lạ là trong lòng lại phát ra một loại dự cảm bất thường, cứ luôn cảm thấy cuộc gọi lần này không phải đơn giản như vậy.
“Là như vậy... tôi nhặt được một cô gái xinh đẹp nhưng mà đang đau lòng ở trên đường, hình như là... là người quen của cậu đó, tôi chỉ muốn biết là rốt cuộc người phụ nữ đó là ai mà thôi.”
Ông ta vừa mới nói xong, thân thể của Nguyễn Hạo Thiên lập tức kéo căng, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là ông đừng có làm loạn.”
“Chậc chậc... tôi cũng đã nói rồi, tôi cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc cô ta là ai mà thôi, cậu làm gì phải kích động như vậy?”
“Nếu như ông đã “nhặt” được cô ta, chỉ sợ là cũng đoán được đó chính là người phụ nữ vào năm đó, cần gì phải vẽ vời thêm truyện?” Trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên tràn đầy châm chọc.
“Xem ra là cậu không chịu nói thật.” Ông ta cười, dừng lại một chút rồi nói: “Tôi cho cậu suy nghĩ lại, chắc là cậu phải biết cái mà tôi hỏi không chỉ là cái này.”
Dứt lời, đối phương liền cúp điện thoại.
Nguyễn Hạo Thiên a lô hai tiếng vẫn thấy không có phản ứng, đấm một quyền thật mạnh lên trên cửa kính, nhanh chóng bấm dãy số của trợ lý Doãn rồi dặn dò một phen, lập tức đi ra ngoài.
Tô Thiên Kiều tỉnh dậy lúc nữa là do bị lạnh cứng mới tỉnh dậy.
Cũng giống như là không khí lạnh ở trong căn nhà của Nguyễn Hạo Thiên, lúc đó cô đang gặp ác mộng, cô cũng bị cái lạnh làm cho tỉnh dậy, hít thở mấy hơi lạnh mới có thể tỉnh lại.
“Tỉnh rồi à?” Vẫn là giọng nói của người đàn ông đó, nho nhã giống như là một người đàn ông có lịch sự, nhưng mà trái tim của Tô Thiên Kiều lại đang không ngừng chìm xuống dưới...
Tô Thiên Kiều biết là cô lại bị người đàn ông