Tô Thiên Kiều nói: "Tôi... Không mang theo quần áo."
"Mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi, không cần đến công ty, ngày mai tôi đưa cô ra ngoài." Nguyễn Hạo Thiên nói.
Khóe môi Tô Thiên Kiều run rẩy một chút, cô không phải là đứa bé, mua quần áo tắm rửa cũng cần phải có anh đi theo, cô nói: "Không cần, bây giờ tôi đi mua, cũng nhanh thôi."
Nguyễn Hạo Thiên không vui ngẩng đầu nhìn cô một cái nói: "Cô muốn dọn đến nhà họ Nguyễn, sau này đi ra đi vào cũng đại diện cho mặt mũi nhà họ Nguyễn, quần áo trang sức không thể tùy tiện."
Anh nhíu mày lại, có chút khinh thường nói: "Ánh mắt của cô... Nên để tôi chọn."
Người khác nghi ngờ ánh mắt thời trang của mình làm cho Tô Thiên Kiều có chút khó chịu, nhưng không dám làm trái lời ông lớn này, cô không nhịn được nhỏ giọng nói: "Vậy tối nay tôi mặc gì..."
Nguyễn Hạo Thiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, xoay người vào phòng cầm một áo sơ mi trắng của mình ném cho Tô Thiên Kiều nói: "Cô mặc cái này đi, ngày mai đi ra ngoài mua, hiện tại cô mặc cái này là được."
Tô Thiên Kiều cắn môi, cầm lấy áo sơ mi trắng, không biết vì sao cô lại nhớ tới lần đó vô tình nhìn thấy Âm Uyển Uyển cũng vừa tắm xong mặc áo sơ mi trắng như vậy ở trong chung cư này.
Cô rối rắm cầm áo sơ mi trắng, dưới ánh mắt không kiên nhẫn của Nguyễn Hạo Thiên thì cô nhanh chóng chạy đến phòng tắm tắm rửa.
Cô ném quần áo của mình vào máy giặt, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, một tiếng sau cô mới mặc áo sơ mi của Nguyễn Hạo Thiên ra ngoài.
Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ có lại bóng đèn nhỏ trên vách tường, phòng Nguyễn Hạo Thiên tối đen nhưng chưa đóng cửa, để lại một khe hỏ nhỏ, bên trong không hề có âm thanh, truyền ra tiếng hít thở đều đầu.
Nguyễn Hạo Thiên đã ngủ rồi sao?
Tô Thiên Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi dép lê, nhón mũi chân đi qua cửa phòng của Nguyễn Hạo Thiên về phía phòng cho khách.
Cô hít thở thấp xuống, lúc này bỗng nhiên có một cảm giác chột dạ, sợ Nguyễn Hạo Thiên bỗng nhiên tỉnh lại, cô rón ra rón rén muốn đi ra chỗ này, an toàn tới phòng cho khách, lại không dám đi quá nhanh, cảm giác này đúng là khủng khiếp.
Tô Thiên Kiều đi mấy bước, vừa qua khỏi cửa phòng Nguyễn Hạo Thiên cửa phòng, còn chưa tới kịp vui vẻ thì trong phòng bỗng nhiên truyền đến giọng nói nặng nề mang theo sự ra lệnh: "Vào đây!"
Cơ thể Tô Thiên Kiều không khỏi cứng đờ, giọng nói biến mất. Trong phòng yên tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì, Tô Thiên Kiều khom lưng nhón mũi chân, định xem như vừa rồi chỉ là ảo giác, người nào đó lại mở miệng: "Đừng để tôi nói lại lần thứ hai."
Trong lòng Tô Thiên Kiều giãy giụa một lát, vì không muốn chọc giận anh, vì ba ngày sau có thể thuận lợi nhìn thấy đứa bé, nên cô đè nén sự không muốn trong lòng, đẩy cửa đứng ở đó cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì