“Phòng này thì sao? Cũng có sao?” Tô Thiên Kiều quay đầu, vẻ mặt nhìn về phía Bạch Như không còn lãnh đạm nữa, mà rốt cuộc cũng mang vẻ lo lắng.
“Cô Tô, trước tiên cô đừng kích động, cậu chủ biết thì sẽ không vui!” Vẻ mặt Bạch Như đau khổ, cô ta đã gọi điện thoại vô số lần nhưng cậu chủ không nhận.
Nhưng chưa có sự căn dặn của cậu chủ nên cô ta cũng không thể ngăn cản. Bởi vì trước đó cậu chủ từng dặn dò, Tô Thiên Kiều có thể tự do hoạt động trong phòng.
“Rầm...” Cô đẩy mạnh cánh cửa ra, điều tra xung quanh.
Không có, vẫn không có. Trong ngoài, từ trên xuống dưới đều không có.
Anh ta sẽ tốt bụng như vậy sao?
“Không, không phải, không phải...” Tô Thiên Kiều lập tức lẩm bẩm tự nói, phủ định ý nghĩ của mình.
Anh ta cũng không phải kẻ tử tế.
Anh ta muốn che giấu thân phận của bản thân, không muốn mình nhìn thấy mặt của anh ta, nên... anh ta mới phải tắt đèn, không để mình thấy rõ mặt anh ta.
Tại nơi tối đen, giơ tay cũng không thấy năm ngón, nếu có ánh sáng, sao cô có thể không biết chứ?
Cô lao ra ngoài giống như phát điên, khi đối mặt với ánh sáng rõ ràng nhất ở cuối hành lang dài, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại: “Tôi biết anh không nghe thấy, nhưng, tôi khinh bỉ anh!”
Cô giơ ngón tay cái lên, đầu ngón tay trắng nõn chậm rãi hướng xuống.
Đó là động tác khinh bỉ của mấy tên lưu manh ở tầng cấp thấp nhất.
Cô làm xong động tác kia, chỉ quay đầu rồi về căn phòng riêng của mình.
Cánh cửa bị giữ lại, Bạch Như đuổi theo: “Cô Tô, cô nhất định đừng cáu gắt với cậu chủ, làm vậy cũng không có lợi gì cho cô.”
Vẻ mặt của Bạch Như rất sợ hãi, tuyệt đối không phải sự sợ hãi vì Tô Thiên Kiều tức giận, có lẽ là sợ cậu chủ xử phạt cô ta.
Đôi má trắng nõn, thanh tú của Tô Thiên Kiều bởi vì tức giận mà trở nên đỏ ửng, cô cắn môi, hung dữ nói: “Được, tôi không có tư cách nói không, không có tư cách phản kháng, nhưng... tôi có thể chết, nói với anh ta, lập tức tháo tất cả camera, bây giờ tôi đi