Tô Thiên Kiều liều mạng lắc đầu, tay liên tục đập, chiếc áo ngoài trên người anh đã ướt đẫm, chỉ còn một chiếc áo sơ mi nửa ướt.
Anh chưa từng dịu dàng, trong miệng mang theo hơi rượu mạnh.
“Cô chết, cô không quan tâm tới việc anh trai cô chết sao? Tôi có thể cam đoan với cô, nếu cô còn giãy dụa nữa, tôi nhất định sẽ khiến cho anh ta chết rất thảm!” Giọng nói của cậu chủ lạnh như băng, mang theo sự kiên định, giống như tiếng gọi đến từ địa ngục, chỉ cần cô nghe thấy thì sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Nước mắt lặng lẽ rơi. Lúc bạn đang ở trong cảnh tuyệt vọng, lại phát hiện ngay cả chết cũng là một điều xa xỉ, mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng chân chính...
Cô ngừng giãy dụa, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, có chết, có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục... Nhưng lại không có lấy lòng.
Người đàn ông thấy cô không có hành động nào nữa, cười khẽ: “Ngoan... tôi biết, cô chỉ dọa tôi mà thôi! Cô nhớ lấy, cô có thể chết, mạng của cô quả thật thuộc về bản thân cô, nhưng cô muốn chết... thì anh trai của cô chắc chắn sẽ chôn cùng cô!”
“Nhưng như vậy cũng tốt, gia đình cô có thể đoàn tụ phía dưới!”
Lời ác độc cỡ nào, lại không phải lời nói tùy ý trong lúc tức giận, mà là sự thật.
Cô quả thật có thể chấm dứt sinh mạng của mình, e rằng chết rồi, anh trai của cô có thể tỉnh lại hay không, tập đoàn nhà họ Tô có thể tái sinh hay không, sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa, cô chỉ có thể cầu nguyện anh trai mình sẽ dần dần khỏe lại.
Nhưng cô lại chưa từng nghĩ rằng, sẽ bởi vậy mà để cho anh trai của mình chết theo!
Cô biết, người đàn ông giống như ác ma này tuyệt đối nói được thì làm được!
Cô không thể, ngay cả chết cô cũng không thể.
Hít vào một hơi lạnh, cô chỉ có thể thỏa hiệp...
Cô chỉ đau... chỉ có đau đớn, ngoại trừ nó chỉ còn sự khuất nhục.
Nhưng cô không thể phản kháng, chỉ có yên lặng chịu đựng,