Giọng nói của người ở đầu dây bên kia dường như rất vui vẻ, Tô Thiên Kiều chỉ thấy toàn thân run bần bật... ác ma... ác ma... ác ma, anh là ác ma...
“Cô nếu như thích loại nào, cứ từ từ mà chọn. Có điều...” Anh hơi trầm ngâm một chút, sau đó tiếp tục nói: “Có điều, cô phải xem hết, bất luận là xem loại nào trước, đều như nhau, hiểu chưa?”
Cuộc gọi, hình như đến đây có thể kết thúc được rồi.
Tô Thiên Kiều đang cúp máy thì giọng nói lạnh lùng của anh lại truyền đến: “Nhớ kỹ, đừng có phản kháng nữa, ngoan ngoãn chấp nhận, là lựa chọn tốt nhất của cô.”
“Tút tút...” Đầu bên kia đang máy bận, tiếng tút tút truyền đến.
Tô Thiên Kiều nắm chặt điện thoại trong tay, không chỉ các khớp, ngay cả móng tay cũng trắng bệch.
Cô thử tắt điện thoại, cố gắng ba lần mới miễn cưỡng tắt được cuộc gọi đó.
Cô trở lại, trong tay cầm chiếc điều khiển, đưa tay lau đi những giọt nước mắt rơi trên má, giống như đưa ra quyết định rất lớn, ấn một cái, màn hình lại sáng lên.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Nửa tháng sau, bầu trời bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi tựa như lông ngỗng.
Tối hôm trước, những bông hoa hồng ở hoa viên đã được thay thế bằng những chậu hoa mận rực rỡ. Chắc lại là kiệt tác của người đàn ông đó.
Tô Thiên Kiều nhìn hoa tuyết bên ngoài, để đoạn video tự chạy, kéo rèm cửa ra, ánh mắt trắng chiếu vào.
Bàn tay của anh đặt trên tấm kính thủy tinh, nhìn hoa tuyết và hoa mận bên ngoài cửa sổ mà bồi hồi. Bên ngoài lạnh như vậy, thế nhưng trong lòng của cô không biết tại sao, lại tắc nghẹn như thế.
Hơi thở của cô phả lên mặt kính, lộ ra một mảng mờ trắng, cô nhìn đến mức ngây người.
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết rơi phủ trắng xóa, cây mận cũng bị phủ lên chỉ lộ đường viền màu đỏ.
Trong lòng Tô Thiên Kiều khẽ động, ở trong phòng tròn 16 ngày rồi, ngày nào cũng xem đĩa...
Cô quay người cầm điện thoại gọi: “Bạch Như, nói với cậu chủ, tôi muốn ra ngoài nghịch tuyết, chỉ cần một tiếng là được, sau khi nhặt xong tôi lập tức về xem đĩa...”
5 phút sau, Bạch Như trả lời: “Cậu chủ cho phép, cô Tô, cô phải nắm bắt thời gian!”
Tô Thiên Kiều hơi ngây người, thậm chí phản ứng còn không kịp, cô vội vàng mặc chiếc áo khoác bông dày, ngay cả áo ngủ cũng không thay.
Cô xuống lầu, đi thẳng đến cây mận, tay cầm hai chiếc lọ nhựa trong suốt.
Cô chuyển ghế đẩu qua, đứng trên ghế đẩu, kiễng chân làm lộ ra mắt cá chân trắng nõn, cô giơ tay lên, dùng chiếc thìa nhỏ trong tay nhẹ nhàng gạt, một tay khác cầm chiếc bát thủy tinh, cô gạt những bông tuyết trên bông hoa mận vào bát.
Cứ như thế, sau khi thu thập xong một bát, cô lại xoay người, đổ bông tuyết từ bát vào chiếc lọ nhựa trong.
Bông tuyết một khi được loại bỏ, lúc lại gần thì mùi hương của hoa mận sẽ càng đậm. Đóa hoa màu vàng hướng về phía cô, nở rộ, cúi đầu xuống nhìn, bên dưới là những cánh hoa màu đỏ, bên trên là điểm xuyết bông tuyết, tất cả mọi thứ, đều đẹp đến mức không chân thực.
“Hương hoa mận từ khi đông đến...” Tô Thiên Kiều sững sờ một lát, sau đó bỗng mỉm cười: “Mình từ khi nào lại dạt dào ý thơ như này?”
Khẽ lắc đầu, cô bỗng nhớ ra cái gì đó, lông mày nhíu lại thấp giọng nói: “Kỳ kạ, thời tiết Hongkong ôn hòa như vậy, cậu chủ sao biết ở đây có tuyết, còn chuẩn bị sẵn hoa mận đỏ?”
Nói xong, bèn tiếp tục thu thập bông tuyết trên hoa mận.
Sau khi đầy chiếc lọ đầu tiên đầy, cánh tay cô có chút đau nhức. Chắc vì lâu chưa ra ngoài, lại nhìn lên, ánh mắt dường như có chút mơ hồ.
Cô nhắm mắt, lại mở ra, tục tiếp thu thập.
Nhìn chỗ hoa mận đã được thu thập xong, bên trên còn một ít, cô lại không với tới. Khiễng chân lên muốn thu thập thêm một bát thì về phòng.
Mảnh hoa viên xinh đẹp này bị tuyết che phủ, so với mùa thu lại càng đẹp.
Một cô gái mặc áo choàng bông đang khiễng chân, lộ ra mắt cá chân trắng nõn.
Mái tóc dài đen láy xõa sau lưng, cứ yên tĩnh đứng đó, kết hợp với hoa mận và màn tuyết trắng, mọi thứ càng đẹp đến không thực.
“Hừm... cao lên một chút, cao thêm một chút...” Tô Thiên Kiều cố khiễng chân lên, do trơn khiến cơ thể cô không đứng vững được, đầu choáng mắt hoa, cơ thể mất đi trọng tâm, ngã ra sau...
“Á...” Tô Thiên Kiều hô lên, còn chưa tiếp xúc với mặt tuyết trắng thì lại cảm nhận được có người ôm lấy, ổn định rơi vào vòng ôm của một người.
“Phù... Vẫn may, cảm...” Lời cảm ơn còn chưa nói xong thì Tô Thiên Kiều hình như cảm thấy có chỗ nào không đúng...
Là ai đang bế cô?
Là vệ sĩ trong phòng? Thế nhưng... Cô lại ngửi được, ngoài mùi hoa mận còn có mùi hương quen thuộc khác. Đó là... mùi hương trên người của cậu chủ.
“Anh là...” Còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên bị một bàn tay lớn che lại.
Màu trắng của tuyết triệt để biến mất.
Tô Thiên Kiều hơi