Tô Thiên Kiều nghe xong câu trả lời của Bạch Như lập tức thở nhẹ ra một hơi: ''Vậy là được rồi.'' Ánh mắt của cô tha thiết nhìn về phía Bạch Như: ''Bạch Như, tôi biết cô là người tốt, tôi cầu xin cô... cứ coi như tôi biết anh ấy là ai thì cũng sẽ không có bản lĩnh mà làm hại đến anh ấy.''
Bạch Như dường như có chút dao động, cau mày suy tư một lát sau đó lập tức bác bỏ: ''Không được, nếu cô biết cậu chủ là ai, sau này cô sẽ đi tìm đứa bé, không được không được...''
Tô Thiên Kiều tim vừa buông xuống lại bị treo ngược lên.
Đứa bé, đứa bé, lại là đứa bé, rốt cuộc là tại sao mà nhất định phải là cô sinh đứa bé ra?!
Cô dường như nhớ tới gì đó, nắm chặt lấy tay của Bạch Như, thể lực yếu ớt của cô giờ phút này lại khiến Bạch Như cảm thấy có chút đau, chỉ nghe giọng nói khẩn trương cùng chờ mong của cô: ''Đúng rồi, đứa bé trong bụng là nam hay nữ?''
Bạch Như thở dài một tiếng, nói: ''Cô Tô, cái thai trong bụng cô còn chưa đầy một tháng, chưa thành hình đâu, phải khoảng 3 tháng gì đó mới có thể kiếm tra được giới tính của đứa bé.''
''Vẫn chưa biết là nam hay nữ ư?'' Tô Thiên Kiều nhíu mày hỏi.
Bạch Như gật đầu: ''Phả...phải.''
Tô Thiên Kiều kích động nắm lấy cổ áo mình: ''Lỡ như, lỡ như là con gái, vậy, vậy phải làm sao!? Còn, còn tận ba tháng mới biết giới tính đứa trẻ? Vậy, vậy, nếu không phải, thì phải làm sao, phải làm sao!?''
Bạch Như lạnh lùng nói: ''Nam sinh, nữ giết!''
Ầm...
Bạch Như tuyệt tình nói tiếp: ''Cậu chủ nói, đến lúc đó...cô nghỉ ngơi một tháng, lại mang thai tiếp, đến khi nào sinh được con trai mới thôi!''
Như sét đánh bên tai, Tô Thiên Kiều hít một ngụm khí lạnh, tay nắm chặt, cắn răng nói ra từng chữ: ''Cút ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi một lát!''
Bạch Như bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thấy Tô Thiên Kiều từ từ nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía mình, kéo chăn lên.
Đôi vai gầy nhỏ của cô run run.
Hô hấp của cô thay đổi, cô đang khóc, kìm nén mà khóc.
Bạch Như nhịn không được thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua sau đó thấp giọng nói: ''Vậy cô nghỉ ngơi đi, cháo đến tôi sẽ gọi cô dậy.''
Tô Thiên Kiều không đáp lại, Bạch Như bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh điện thoại lập tức vang lên.
Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, rồi lại nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt, cầm điện thoại do dự một lát liền ấn nút nghe, cung kính nói: ''Cậu chủ, có gì dặn dò ạ?''
''Cô ấy sao rồi?'' Người ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói.
Bạch Như ngừng một chút, nói: ''Cô Tô vừa mới tỉnh lại, nhưng lại ngủ rồi.''
Cậu chủ cũng im lặng một lát, không biết có phải phát hiện ra gì đó không, một lúc lâu sau mới nói: ''Một tiếng sau tôi bay sang Luân Đôn, sẽ khá lâu mới trở về, đợi đến lúc có kết quả giới tính của đứa bé thì nói cho tôi.''
Anh nói đến đây lại ngừng một chút sau đó mới nói tiếp: ''Nếu là bé gái, thì bảo cô ấy phá nó đi, tôi sẽ trở về!''
''...vâng!''
Cậu chủ bàn giao cho Bạch Như ít công việc sau đó mới ngắt máy.
Nửa tiếng sau, Bạch Như nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho lái xe, nói là cháo sắp mang đến rồi.
Bạch Như nhìn cửa phòng bệnh, hít sâu một hơi, thầm nghĩ người trong đó chắc là cũng không ngủ được, không bằng giờ vào gọi dậy, để cô ấy sửa soạn lại một chút cũng tốt.
Bạch Như đứng dậy, đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa định mở miệng nói chuyện, bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ đến ngây người.
Đầu cô ù ù, dường như bị dọa đến không kịp phản ứng được gì.
Vài giây sau nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng: ''Cô, cô Tô!?''
Trong phòng trống không, chỉ có chiếc giường trắng tinh vô cùng lộn xộn.
''Cô Tô, cô đang ở trong nhà vệ sinh à?'' Bạch Như hô vào trong nhà vệ sinh.
Chỉ muốn cứu vớt tia hi vọng cuối cùng, cửa nhà vệ sinh không đóng, thậm chí ngay cả giày của Tô Thiên Kiều cũng vẫn còn bên cạnh giường, một cái đã bị đá đến bên cạnh cửa sổ.
Cửa sổ, cửa sổ mở...
Tim của Bạch Như dường như muốn ngừng đập.
Lẽ nào Tô Thiên Kiều chạy rồi?!
Không phải không phải... là cô ấy đang có thai ư, sức khỏe còn chưa phục hồi, sức đâu mà nhảy cửa sổ ?!
Hoặc là, hoặc là cô ấy xảy ra chuyện? Bị người khác bắt đi rồi?
''Ầm'' một tiếng, trong đầu Bạch Như như bị một chiếc búa sắt nện phải, hai chân cô mềm nhũn, dường như bị dọa đến đứng không vững, ngã trên mặt đất.
Sao lại có người dám chạy đến đây bắt người đi cơ chứ?
Cô hoảng loạn, không ngừng hít sâu vài cái, đi về phía bên cạnh giường bệnh, ống truyền dịch vẫn đang lắc lư, một vài giọt chất lỏng trên kim nhỏ xuống mặt đất.
Giữa ban ngày ban mặt, Tô Thiên Kiều còn đang truyền dịch an thai, ai lại không có nhân tính bắt cô ấy đi chứ?
Bạch Như không ngừng nói với chính mình: ''Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.'' Sau đó, tay cô run rẩy ấn trên điện thoại.
Lúc đặt điện thoại bên tai vẫn chưa hết run.
Chỉ nghe thanh âm khàn khàn, dường như có chút nức nở của cô: ''Cậu chủ, không thấy cô Tô đâu nữa!''
Đầu dây bên kia dường như chưa tiêu hóa được tin tức này, vài giây sau mới chậm chạp hỏi: ''Chạy rồi?'' Giọng nói của cậu chủ lạnh như băng.
Giọng nói Bạch Như run rẩy: ''Không phải, hình như, hình như là bị người khác bắt đi, nhảy khỏi cửa sổ, cô Tô, cô ấy không có sức để nhảy khỏi đó.''
Phòng bệnh của cô ấy ở tầng 6, tất nhiên là không có sức rồi.
''Lúc cô rời đi thì bị bắt mất?'' Giọng nói của cậu chủ bình tĩnh lạ thường.
Bạch Như ngày thường dù có bình tĩnh thế nào đi chăng nữa thì giờ phút này không thể không bội phục anh: ''Trước khi tôi ra ngoài nghe điện thoại, cô Tô muốn nghỉ ngơi một lát...tôi nhận xong điện thoại chỉ ngồi mười phút ngoài cửa phòng bệnh, tôi, thêm thời gian gọi điện nữa cùng lắm chỉ rời đi khoảng nửa tiếng mà thôi.''
''Biết rồi!'' Nói xong liền nghe thấy tiếng '' tut tut'' ngắt máy của đầu dây bên kia truyền đến, Bạch Như than vài tiếng, nhất thời không biết nên làm gì.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc hội, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng gọi một cuộc điện thoại: ''Điều tra một chút xem gần đây có kẻ thù nào của nhà họ Tô muốn tìm anh chị em họ không.''
Bên