“Nhưng…” Tô Thiên Kiều có chút chán nản không cam, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi.
Nhưng mà, anh ta rõ ràng đã nói, giả sử như bọn họ có thể sống sót thì anh ta sẽ lấy cô mà!
Bạch Như thu dọn chén đũa rồi rời khỏi phòng bệnh của Tô Thiên Kiều.
Sau đó cô quay người đi đến một phòng bệnh khác.
Trong phòng bệnh, một người đàn ông băng lãnh trắng bệch đang đỡ lấy cây nạng đứng ở trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa, anh cũng không quay đầu nhìn mà lên tiếng hỏi: “Cô ấy…sao rồi?”
Bạch Như sững sờ, cô đưa mắt nhìn bóng lưng cố chấp đó rồi lắc lắc đầu, định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra, mà chỉ đáp: “Cô Tô hồi phục rất tốt.”
“...Vậy thì tốt!” Người đàn ông trầm mặc một lúc, rồi nói: “Bắt được người chưa?”
Bạch Như đáp: “Vẫn chưa bắt được người, phía tàu đen có người nhìn thấy ông ta, có thể là đã trốn qua Mexico rồi!”
“Mexico?” Hàng lông mày dày rậm của người đàn ông cau lại, anh trầm mặc một lúc lâu, không có nói gì nữa.
“Cậu chủ, chúng ta có cần…”
“Bên đó không có thế lực của chúng ta, không cần tìm nữa.” Trên môi người đàn ông nở ra một nụ cười với độ cong rất đẹp, anh nhìn bóng ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính cửa sổ, mỉm cười nói: “Chỉ là…phải nói đầu đuôi câu chuyện với bà nội. Ngoài ra…nói với bác sĩ, vết thương của tôi quá nghiêm trọng cần phải chuyển đến Mỹ chữa trị!”
“Vâng!” Bạch Như không có chút phản bác nào với lời của anh, cô do dự một lát rồi lại nói: “Cậu chủ, còn cô Tô…”
“Cô ở lại với cô ấy ở Thanh Sơn, tạm thời đừng để bà nội biết.” Anh yên lặng một lát rồi tiếp lời: “Ba tháng sau mới liên lạc với tôi!”
“Vâng!” Bạch Như do dự một lát rồi lui ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một chén cháo.
Cậu chủ lúc này mới từ từ quay đầu lại, trên má anh bị quẹt thành một đường.
Anh cầm lấy nạng, từ từ đi đến bên cạnh cầm lấy chén cháo húp một miếng, nói: “Xin lỗi…tôi chỉ có thể thất tín rồi!”
Ba ngày sau, Tô Thiên Kiều được xuất viện.
Bạch Như đến đón cô, cô cũng chỉ có vài kiện hành lý đơn giản, Bạch Như cũng nói cho cô một tin tức: Cậu chủ đi Mỹ chữa trị rồi, trong thời gian ngắn sẽ không về nước.
Cô để cho Bạch Như dìu mình, lúc đi đến khoảng sân trống rỗng, cô đột nhiên cảm thấy ở hướng phòng bệnh mà mình đã ở qua, giống như là có một ánh mắt kỳ lạ đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
Cô bất giác quay đầu lại nhìn một cái…kỳ lạ, không có gì cả. Tại sao lại có loại…cảm giác kỳ lạ đó chứ?
Giống như là cái cảm giác mà mỗi đêm tối cô bị cậu chủ nhìn chằm chằm ở toà lâu đài Thanh Sơn đó vậy.
“Cô Tô, cô sao vậy?” Bạch Như đang đặt hành lý lên xe khó hiểu hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều hồi thần, mỉm cười lắc đầu.
Bạch Như cười nói: “Lên xe đi!” Nói xong cô liền dìu Tô Thiên Kiều lên xe.
Chiếc ô tô màu đen vút đi, ngoại trừ mang theo người, thì còn gì nữa…
Ba tháng sau.
Vào một buổi sáng đầy nắng, Tô Thiên Kiều duỗi eo lười biếng, cô nằm trên giường thêm vài phút rồi mới khoác lên một chiếc áo khoác ngủ bằng lụa đi rửa mặt, sau đó xuống lầu.
Mùa xuân đã đến rồi, thời tiết ấm áp khiến người ta lười biếng.
Cô dùng bữa sáng xong rồi một mình đi dạo trong ngôi biệt thự trống trải…
Cậu chủ đã căn dặn rồi, mỗi ngày cô phải tản bộ hai tiếng.
Cho nên đây đã trở thành thói quen bắt buộc hằng ngày của cô.
Người đàn ông đó đã rời khỏi đúng ba tháng rồi.
Lúc mới về, một mình cô sống trong căn nhà lớn như thế này, tuy không cần lo bị dày vò mỗi đêm nữa, nhưng vẫn có chút không quen.
Sau đó, anh ta tuy đã chuyển viện đến Mỹ nhưng vẫn ngày ngày sắp xếp thời gian ăn cơm, và cả vận động cho cô, khiến chút xíu hảo cảm đối với anh ta mà cô khó lắm mới có được cũng biến mất luôn rồi.
Lúc hai người bị bắt cóc, giống như là đã trở thành một thể rồi vậy.
Thế nhưng, kể từ giây phút bọn họ được giải cứu, bọn họ lại trở thành những người lạ.
Chỉ là hai người lạ được liên hệ với nhau bằng một tờ khế ước kỳ lạ mà thôi! Cái sự căm hận và chán ghét đối với anh ta lại bắt đầu ngày một tăng lên!
“Cô Tô, hôm nay chúng ta phải đến bệnh viện!” Tô Thiên Kiều đang đứng ngây ngốc ở dưới một cây anh đào thì giọng của Bạch Như vang lên làm cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
“Hôm nay đi bệnh viện?” Tô Thiên Kiều nhíu mày: “Sức khoẻ tôi đâu có sao!”
Bạch Như cười nói: “Cô Tô, tính toán ngày tháng thì bây giờ đã có thể kiểm tra giới tính của em bé trong bụng cô rồi. Nếu như là trai thì tốt, nếu như là nữ thì lúc này làm phẫu thuật cũng thích hợp, nếu để muộn hơn…thì nguy hiểm sẽ càng lớn…”
Ngữ khí của Bạch Như nghe thật là thoải mái.
Tô Thiên Kiều sững sờ một lát, ý cười trên mặt cũng bất giác khựng lại: “Tôi…”
“Nếu như cô có gì không tiện, thì qua hai ngày nữa cũng được!” Bạch Như mỉm cười nói.
Tô Thiên Kiều vội vàng nói: “Không, không….tôi có thời gian, tôi rất tiện, rất tiện!”
Cô căng thẳng túm lấy tóc mình, thấp giọng nói: “Tôi đi thay quần áo ngay, cô đợi tôi một chút!”
Bất tri bất giác mà tay cô có chút run rẩy.
Cô bất giác đưa tay xuống sờ vào chiếc bụng có chút nhô lên của mình, trong lòng lo lắng căng thẳng, hàm răng cũng bất giác theo thói quan cắn vào môi.
Bây giờ đã xác định giới tính được rồi sao?
Nếu như…nếu như là bé trai thì tốt, cô không cần gặp tên ác ma đó nữa.
Nhưng…nhưng nếu như là con gái thì sao?
Cậu chủ nói, nam sinh, nữ giết!
Nếu như là bé gái thì sẽ bị bỏ sao?
Ba tháng mang thai, tuy lúc bắt đầu cô không có chút cảm giác gì, nhưng bây giờ thì lại không nỡ!
Dù gì cũng là một miếng thịt trên người cô, làm sao mà nói bỏ là bỏ được chứ?
“Thượng đế ơi, xin ngài hãy phù hộ cho đứa bé trong bụng con là bé trai đi! Con đồng ý đánh đổi tất cả những gì con có, chỉ hy vọng trong bụng mình là một bé trai…”
Cô thay quần áo xong, quỳ ở trước cửa sổ, âm thầm cầu khẩu với bầu trời bên ngoài.
“Cô Tô, đi thôi!” Bạch Như nhìn một thân quần áo kiểu Tây màu be của Tô Thiên Kiều đang xuống lầu, ánh mắt cô ta loé nhanh qua một tia kinh diễm và ung dung nói.
Cô mang thai ba tháng nay, ngoại trừ các kiểm tra định kỳ ra thì chưa hề ra khỏi cửa.
Ở nhà, cô luôn luôn mặc đồ ngủ bình thường.
Hôm nay cô đã sửa soạn hết sức gọn gàng, mặc quần áo đẹp, lại cộng thêm bờ má và thân hình có chút đầy đặn hơn sau ba tháng mang thai nữa, nhìn càng thanh