“Nếu như muốn bảo đảm an toàn cho đứa nhỏ thì đành phải sinh mổ... như vậy thì người lớn sẽ rất nguy hiểm. Nếu như muốn bảo đảm an toàn cho người lớn, vậy thì cứ thuận lợi mà sinh... như vậy sẽ rất nguy hiểm cho đứa nhỏ. Người nhà hãy nhanh chóng đưa ra quyết định, đừng làm chậm trễ thời gian!” Y tá lo lắng nói, nhìn sắc mặt khó coi của cậu chủ, nhìn người đàn ông đang sốt ruột kia, trong lòng cũng đau lòng không thôi.
“... Rốt cuộc là muốn bảo đảm ai đây?” Y tá thấy cậu chủ ngẩn người, một câu cũng không nói nên lời, cô ta nóng lòng hỏi.
“Đều phải bảo đảm cả hai.” Cậu chủ hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào y tá, trong đôi mắt màu mực mang theo mệnh lệnh mà người khác không thể kháng cự lại được, căn bản là người khác không có cách nào từ chối.
Biết rõ đây là chuyện không thể nào, Nhưng cô ta vẫn là không kHỏi Xoay người đi vào đem Quyết định này nói cho bác sĩ trưởng nghe.
Bác sĩ ngoại khoa và Bạch Như đứng ở phía bên kia đều bị sự lạnh lẽo trên người của anh làm cho sợ hãi, trong lúc nhất thời cũng quên đi vết thương trên cánh tay của anh.
Một lát sau, cửa phòng phẫu thuật lại được đẩy ra một lần nữa: “Anh ơi, bác sĩ nói bảo đảm cho cả hai là chuyện không thể hoàn thành anh nhất định phải đưa ra quyết định giữ lại một người.”
“Tôi nói rồi, cả hai đều phải giữ được.” Sắc mặt của anh tối tăm, giọng nói lạnh lùng, mang theo tia tà ác muốn hủy diệt cả đất trời: “Nếu không làm được, tôi nhất định sẽ cho bệnh viện này trở thành một mảnh đất bằng phẳng, để cho các người chôn cùng với nó.”
“Cái này...”
“Bạch Như gọi điện thoại cho viện trưởng đi.”
“Bác sĩ đã nói anh có gọi điện thoại cho viện trưởng cũng vô dụng thôi, nhất định phải đưa ra quyết định.” Y tá do dự một chút mới kiên trì nói với cậu chủ.
Cậu chủ khẽ giật mình, nhìn phòng phẫu thuật một chút mới mở miệng nói: “Để tôi đi vào nói chuyện với anh ta.”
Anh không nói hai lời, trước lúc y tá còn chưa kịp phản ứng, anh xoay người liền đi vào trong.
“Nè, cậu không thể vào đó đâu.” Y tá quay người nhìn cậu chủ bước vào trong, hoảng hốt kêu lên.
Thế nhưng nào có còn kịp nữa, cậu chủ đã bước vào phòng bệnh rồi. Nhìn người nằm trên giường bệnh cùng với máy móc lạnh lẽo kia, trong lòng chua xót không thôi. Đáng chết, anh sớm nên nghe theo lời của Bạch Như, có phải là những lời muốn nói với cô ấy đã không còn cơ hội nữa rồi hay không?
“Sao cậu lại vào đây?” Bác sĩ không vui nhíu mày, tay lại tiếp tục động tác vừa mới dừng.
“Tôi muốn đến nói cho ông biết, phải bảo đảm an toàn cho cả hai.” Cậu chủ nhìn vị bác sĩ kia lạnh lùng nói.
Bác sĩ cũng không nể mặt mũi của anh: “Tôi nghĩ là y tá đã nói cho cậu rất rõ ràng rồi, chỉ có thể đảm bảo được một, cậu có nói với tôi cũng là chuyện vô dụng. nếu như người nhà không chịu ra quyết định sớm thì chỉ làm chậm trễ thời gian của bệnh nhân mà thôi, kéo dài một giây, bệnh nhân liền có nhiều thêm một phần nguy hiểm.”
“Tại sao không thể bảo đảm an toàn cho cả hai?” Giờ phút này cậu chủ lại trông như cực kỳ tỉnh táo: “Lúc lên xe cứu thương, lời mà anh đã nói với tôi là một người đàn ông mà nói, anh rất đồng cảm với cô ấy, ngoại trừ đồng cảm còn có chút tình cảm khác nữa, không phải sao?”
“Cậu...” Bác sĩ trẻ tuổi không có lời nào để nói, chăm sóc nhiều ngày như vậy rồi, chính xác thì anh ta cũng có chút như cậu chủ đã nói.
Cậu chủ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bác sĩ, thấy gương mặt kia hơi buông lỏng một chút, liền đuổi theo mà nói: “Anh có thể, đúng không?”
“Nếu như có nguy hiểm thì sao?” Lời nói lần này của bác sĩ rõ ràng là lời chân thật nhất.
“Nếu như có chuyện gì xảy ra thì phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ.”
Anh cúi đầu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo đáng thương kia: “Tôi muốn ở đây để tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.”
Trong nháy mắt anh vùi đầu vào hai tay, khóe môi của bác sĩ nở một nụ cười không thể nhận ra.
Anh ta đồng cảm với Tô Thiên Kiều, đồng thời cũng có chút tình cảm không nên có.
Đây không phải là tình cảm gì khác, chỉ là sự tiếc hận đau lòng mà thôi. Nhìn người đàn ông này quan tâm cô chứ không phải là đứa trẻ trong bụng của cô, hết cách rồi, anh ta cũng cảm thấy may mắn yên lòng.
Anh ta nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, trên người của cô luôn có một loại ma lực gì đó không khỏi khiến người khác muốn đối xử tốt với cô, yêu thương cô. Không phải là tình yêu, mà làm một loại tình cảm kỳ quái nào đó không có liên quan gì đến sự chiếm hữu.
“Được.” Lời nói đồng ý của bác sĩ vừa nói ra khỏi miệng, mấy người y tá ở bên cạnh đều có chút kinh ngạc nhìn anh ta một cái.
Anh ta là bác sĩ khoa sản có kỹ thuật tốt nhất trong bệnh viện này, cũng là bác sĩ có nguyên tắc nhất.
Mặc kệ là gia đình quyền quý hay giàu có, cho đến bây giờ anh ta cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà làm ra chuyện ngoại lệ. Giờ phút này... vậy mà lại để người đàn ông không cần thiết này ở trong phòng phẫu thuật, thật sự là kỳ quái.
“Chuẩn bị cho bệnh nhân sinh bình thường, mọi người cố lên.” Bác sĩ lớn tiếng dặn dò, lúc đầu trong phòng phẫu thuật còn có chút chán nản, bỗng nhiên đã có tinh thần trở lại.
“Trước tiên cậu mặc đồng phục chống khuẩn đi, nắm lấy tay của bệnh nhân, chỉ cần nói chuyện với cô ấy đã là sự cổ vũ, động viên với cô ấy, nhanh lên...”
“Chuẩn bị đầy đủ hết tất cả mọi thứ, đề phòng nếu như bệnh nhân đột nhiên lên cơn sốc, lúc cần thiết phải dùng máy điện...”
Sau khi bên trong phẫu thuật trải qua một trận rối ren, một lúc sau ai cũng vào chỗ nấy...
Cậu chủ đã mặc xong đồng phục kháng khuẩn, lúc này đang nắm chặt lấy tay của Tô Thiên Kiều, sát lại gần bên tay của cô nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ cần em tỉnh lại, chỉ cần em sinh tốt đứa bé này ra, đồng thời đứa bé này không có chuyện gì, anh sẽ để cho em nhìn thấy khuôn mặt này của anh, nói cho em nghe hết tất cả, nhất định phải tỉnh lại...”
“Bác sĩ, tình huống bệnh nhân đã có chút chuyển biến tốt đẹp rồi...” Y tá đang nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ trên máy tính, bỗng ngạc nhiên nhanh chóng báo cáo tình hình.
“Được, không tệ, cậu cứ nói tiếp đi...” Bác sĩ cũng có chút kinh ngạc nhìn cậu chủ một chút.
Cậu chủ không nhịn được mà cười thành tiếng, nắm chặt tay của Tô Thiên Kiều, mở miệng nói: “Em phải cố gắng sinh đứa bé ra, anh sẽ không rời bỏ em, sẽ không để cho em có việc gì, nhớ về anh trai của em, nhớ đi... Anh... nếu như em có thể không có chuyện gì, sau này nói không chừng còn có thể thường xuyên nhìn thấy con, khế ước trước đó chúng ta