"Vì ảnh hưởng của ba viên kim cương này, anh ta đã lấy lại được suy nghĩ và sự tự tin của cuộc sống, và quyết định sử dụng ba viên kim cương này để chế tạo ra một chiếc vòng tay đẹp nhất thế giới, trói chặt tay người yêu lại, để cô ấy mãi mãi đặt trái tim trên người anh ta, dù cô ấy không thuộc về anh, nhưng trái tim của cô ấy vẫn luôn yêu anh, đây mới là chân lý của tình yêu!”
"Sau này, sau vài năm, anh ta đã chế tạo ra ba chiếc vòng tay khác nhau, tất cả đều được chế tạo một cách tâm huyết và tỉ mỉ! Chiếc vòng thứ nhất gọi là ‘Bình minh’, có nghĩa là tình yêu của bọn họ sinh ra từ sáng sớm tinh sương, gặp được ánh sáng mặt trời, lúc đó anh ta ba mươi tuổi, sau khi người con gái mà anh ta yêu kết hôn, đó là món quà đầu tiên anh ta tặng cô ấy. Chiếc vòng thứ hai gọi là ‘Trăng non’, có nghĩa là mặc dù bọn họ không thể bên nhau, nhưng tình yêu của bọn họ lại giống như mặt trăng trên bầu trời, vĩnh viễn không bao giờ chán ngán, khi đó bọn họ năm mươi tuổi, Mai Á Tốn tặng quà sinh nhật cho cô ấy. Chiếc vòng thứ ba gọi là ‘Hoàng hôn’, có nghĩa là tình yêu của bọn họn không bao giờ thay đổi, cho dù tuổi già sức yếu, tình yêu của bọn họ vẫn mãi không bao giờ tàn, yêu nhau đến già, đó là món quà mà Mai Á Tốn tặng trước khi chết!”
Giọng nói của cô vô cùng chậm chạp, mỗi từ được nói ra đều rất nghiêm túc và đầy tình cảm.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Minh Dương nghe truyền thuyết ‘Ngôi sao sa mạc’, nhưng lại là lần đầu tiên cậu ta xúc động như vậy!
"Sau cái chết của người yêu Mai Á Tốn, ba chiếc vòng tay độc nhất vô nhị này đã được truyền đi, ‘Hoàng hôn’ được nữ hoàng nước Anh cất giữ, ‘Trăng non’ đã bị một doanh nhân giàu có nào đó ở nước Mỹ thuê một đặc công siêu cấp trộm đi, phải tốn rất nhiều sức người sức của mới có được nó, mà cái này… chính là chiếc vòng kỷ niệm ‘Bình minh’, mười năm trước, một vị thương nhân Trung Quốc đi đến nước Anh, không quan tâm đến thận phận hậu nhân của người yêu Mai Á Tôn, mặt dày vô sỉ phục vụ ở đó một năm, không tốn một xu nhận được vật này.”
Trong đôi mắt người phụ nữ toát lên sự hoài niệm và bi thương: “Người thương nhân kia chính là ba tôi, Tô Kình Hiên! Mặc dù những người trong nước chỉ biết ‘Ngôi sao sa mạc’ là một truyền thuyết, nhưng lại không biết… Người kia chính là ba của tôi, ông ấy vì muốn tặng mẹ tôi một món quà sinh nhật, cám ơn bà ấy đã chăm lo cho gia đình, sinh ra tôi và anh trai và bày tỏ tình yêu sâu sắc của ông ấy dành cho mẹ tôi…”
Người phụ nữ dứt lời, ánh mắt bi thương nhìn về phía Thẩm Minh Dương: "Cậu nói xem, sao có thể là giả?”
Nói xong, người phụ nữ chìa tay, giơ chiếc vòng ra trước mặt Thẩm Minh Dương: “Từ khi tôi mười tám tuổi, mẹ đã tặng món quà này cho tôi, bà ấy nói… Con gái là bảo bối quý giá nhất trên thế giới, nhất định phải được bảo vệ trong lòng bàn tay, bà ấy hi vọng tôi có thể giống như bà ấy, nhận được tình yêu chân thành nhất giống như ba tôi đã dành cho bà, thế nhưng…. Sau khi gia đình tôi phá sản, ba tôi nhảy lầu tự sát, mẹ cũng tự sát, tôi chính là trò đùa lớn nhất của thành phố Hải Tân… Tôi chỉ có thứ này!”
Ánh mắt cô lóe lên thứ tình cảm quá chân thành và tha thiết, không hế giống như lời nói dối.
Tô Thiên Kiều, vậy mà cô vẫn còn sống!
Hơn nữa, một thứ quý giá như vậy mà cô lại tùy tiện lấy ra trước mặt Thẩm Minh Dương, không hề lo lắng rằng lúc này cô hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào, vì cô không có tâm phòng bị mà có thể mất chiếc vòng này ở đây…
"Thứ này còn quan trọng hơn cả tính mạng của chị, chị sẵn sàng đưa nó cho tôi sao?” Ánh mắt sáng rực của Thẩm Minh Dương nhìn vào chiếc vòng trên tay cô, cho dù đã xem qua bao nhiêu bức ảnh cũng không thể nào đẹp bằng việc quan sát ở khoảng cách gần như vậy…
Đây là chiếc vòng được làm thủ công, vô cùng đơn giản và trang nhã. Khác với những chiếc vòng tay khác, nó là viên kim cương “Ngôi sao sa mạc" lớn nhất, nó được khảm vào chỗ cài trên vòng đeo tay, khi đeo lên lại không nhìn thấy chút vết tích nào.
Viên kim cương được kẹp chặt bởi một cái vương miện công chúa, dây đeo của vòng tay không có đồ vật gì khác, chỉ có vô số viên kim cương vụn kết hợp thành một sợi dây chuyền khoảng nửa centimet.
Đơn giản, trong sáng, chính là những từ để mô tả chiếc vòng.
Chiếc vòng tay này quả nhiên danh bất hư truyền, vừa nhìn liền khiến người ta nghĩ đến tình yêu chân thành và thuần khiết, khiến người ta cảm thấy tình yêu vô cùng tốt đẹp, lại xen lẫn một chút thê lương, thật sự rất đẹp mắt…
"Vật này đúng là quan trọng hơn so với tính mạng của tôi, nhưng…” Tô Thiên Kiều đặt đồ vật vào trong tay Thẩm Minh Dương: “Bây giờ, tôi đem tính mạng mình giao cho cậu, chỉ cần cậu chịu giúp tôi…”
"Tôi..." Thẩm Minh Dương cầm chiếc vòng tay, mặc dù đúng là cậu ta rất muốn chiếc vòng tay này, thế nhưng…. Đột nhiên cậu ta cảm giác được vật này giống như rất nặng nề.
"Khụ, khụ..." Tô Thiên Kiều ho khan hai tiếng, nhìn Thẩm Minh Dương nói ra: "Cậu không cần phải cảm thấy áy náy, cậu giúp tôi, đây chính là thứ cậu nên có được.”
"Huh... Được, chị muốn tôi giúp chị thế nào?” Thẩm Minh Dương quay đầu nhìn Nghiêu Nghiêu đang đợi mình ở phía sau, cũng không quá nghi ngờ, xoay ngược tay lại, đem chiếc vòng tay quý giá đó cất vào trong ngực và hỏi.
Tô Thiên Kiều bỗng nhiên tiến lại gần tai của cậu ta, thấp giọng nói…
"... Chị, tên gọi là gì?" Tô Thiên Kiều vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Minh Dương bỗng trở nên không chắc chắn, sau khi suy nghĩ một lúc, có lẽ đã quyết định đồng ý, không nhịn được hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều cân nhắc một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một mảnh tàn tích cháy đen ở phía sau lưng, khàn khàn giọng nói: “Tôi tên là Vô Tình!”
Cô muốn báo thù, thì không thể có tình cảm. Điều đầu tiên cô muốn làm chính là cắt đứt tình cảm của mình, cho nên... Tô Thiên Kiều chết rồi, tên của cô… là Vô Tình!
"Vô Tình... Tô Vô Tình sao?" Thẩm Minh Dương nhíu mày lại: "Cái tên thật kỳ quái!”
"Giao dịch của chúng ta bắt đầu, bây giờ… Đi thôi!”
Thẩm Minh Dương gật đầu, đưa tay bế Tô Thiên Kiều lên.
Mặc dù nhỏ hơn Tô Thiên Kiều ba tuổi, khuôn mặt tuy rất non nớt nhưng thân hình đã cao hơn một mét tám, cậu ta sống ở nước ngoài đã lâu, dáng người vô cùng cường tráng, ôm lấy thân thể gầy yếu của Tô Thiên Kiều quả thực là dễ như trở bàn tay, không thể tốn một chút sức lực nào, quay đầu đi đến.
"Anh họ, anh làm gì vây?” Nghiêu Ngiêu ở phía sau ngạc nhiên nhìn Thẩm Minh Dương,