Còn có thân phận của Kỷ Tông, người bạn tình như Lý Tuệ Na và cả giọng nói giống với tiếng đàn cello đó...Dường như tất cả, tất cả mọi thứ đều trùng hợp quá đi mất!
Ánh mắt của Tô Thiên Kiều dán chặt vào tấm hình rớt xuống mặt đất cách đây không xa, nhìn đôi tay bện vào nhau ấy, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo.
"Còn chuyện này nữa, đây là lần đầu tiên anh cả của anh sang nhà em chơi, nhưng còn anh thì sao? Anh nghĩ rằng em không biết anh vội vàng bỏ đi ngay sau khi nhận điện thoại của cô ta à? Anh nói coi, em phải chịu đựng như thế nào đây?" Hình như Thẩm Thanh Thu xúc động quá mức, giọng nói của cô ta cũng cao hơn, dòng suy tư của Tô Thiên Kiều bị cô ta cắt ngang, cô lại nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy, dưới ánh đèn mờ mờ tối, chỉ hai bóng dáng mơ hồ đang lôi kéo nhau, vốn không nhìn được rõ ràng!
"Thanh Thu, anh...anh sai rồi, đây là lần cuối cùng, anh đảm bảo, đảm bảo sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa, em không biết đâu, cô ta luôn gọi điện thoại cho anh đòi sống đòi chết, em cũng biết anh là người rất dễ mềm lòng mà, anh, anh thật sự sẽ không gặp lại cô ta nữa đâu, anh hứa với em đó, được không..." Kỷ Vân Huy xuống nước.
"Kỷ Vân Huy, anh bảo tôi phải tin tưởng anh thế nào đây? Đã nhiều năm như vậy, không phải lần một lần hai rồi, tôi, thực sự tôi không thể tha thứ cho anh được, tôi..." Giọng nói của Thẩm Thanh Thu có vẻ nghẹn nào, dường như cô ta không khống chế nổi bản thân mình nữa mà nhanh chóng sải chân, đi khỏi nơi này!
Đột nhiên Tô Thiên Kiều hiểu được vẻ chanh chua lúc ban chiều của cô ta là từ đâu mà ra rồi.
"Thanh Thu, Thanh Thu..." Kỷ Vân Huy gọi với theo hai tiếng rồi thỏ dài, chắc hẳn là muốn để mình bình tĩnh lại nên không tiếp tục đuổi theo.
"Kỳ lại thật..." Tô Thiên Kiều nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Thẩm Thanh Thu, thì thầm một câu trong miệng.
Cái người tên Kỷ Vân Huy này rất khớp với sự nghi ngờ của cô về cậu chủ, nhưng mà...rõ ràng phong cách của anh ta lại không giống lắm.
Cậu chủ là một người hết sức lạnh lùng và tự phụ, trong mắt Tô Thiên Kiều, nếu như cậu chủ gặp phải tình huống như thế, chắc chắn sẽ không nói hai lời mà bỏ đi ngay, chắn chắn không có việc giải thích, hay dỗ dành phụ nữ gì cả...
Chỉ có một cách giải thích, đó chính là, nếu như Kỷ Vân Huy là cậu chủ, vậy thì...chắc chắn anh ta cực kỳ yêu Thẩm Thanh Thu, ai cũng sẽ thay đổi vì người mình yêu thương nhất!
"Ai có đó vậy? Ra đây ngay cho tôi!" Lúc Tô Thiên Kiều đang nghĩ ngợi viển vông thì đột nhiên nghe thấy quát lớn, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một vóc dáng cao ráo vụt đến trước mặt mình, cánh tay Tô Thiên Kiều bị siết chặt, cô còn chưa kịp giữ vững cơ thể thì đã bị một cánh tay kéo vụt ra ngoài.
Bởi vì không hề mảy may đề phòng, Tô Thiên Kiều bị anh ta kéo ra lùm hoa một cách nhếch nhác, chỉ nhìn thấy vóc dáng cao ráo của người đàn ông đó bên dưới ánh trăng, mùi hương ấy phả đến gần, đôi mắt sâu hút kề sát mình, anh ta làm cô cảm thấy hết sức đáng sợ: "Cô nhóc này ở đâu ra đây? Lén la lén lút ở đây chi đấy, cô muốn làm gì?"
"Anh...tôi..." Tô Thiên Kiều cắn môi, lắp bắp, không thốt nổi nên lời.
"Cô là ai?" Kỷ Vân Huy kề sát mặt cô, đôi mắt anh ta híp lại, dưới ánh đèn mờ mịt, không nhìn rõ gương mặt của anh ta...
Trong căn phòng tối tăm, vóc dáng cao ráo ấy nói với Tô Thiên Kiều: "Cô không có quyền hỏi gì cả!"
"Cô chết đi, cũng không lo đến việc anh cô sẽ bị chôn cùng với cô sao?"
"Nếu như sinh được con trai thì tôi sẽ thả cô đi."
"Đợi đến đi cô học được cách thần phục, biết hầu hạ đàn ông rồi thì đi ra gặp tôi!"
Tất cả tất cả mọi việc, đều quen thuộc đến như vậy, giọng nói quen thuộc, cảm giác áp bức quen thuộc, sự sợ hãi cũng đầy quen thuộc này...
Cảm giác ấy, thật giống với cậu chủ, giống cực kỳ!
Nhưng Tô Thiên Kiều không dám xác định.
Vào lúc ấy, đầu óc cô rối bời, phải làm sao mới xác định được thân phận của anh ta đây?
Đột nhiên điện thoại của Tô Thiên Kiều rung lên, một ý tưởng to gan nảy sinh trong đầu cô.
Cô cắn răng, đã ra quyết định trong đầu, Tô Thiên Kiều chợt kiễng ngón chân, cố gắng rướn người đến gần người đàn ông cao ráo ấy.
Anh cao dong dỏng, Tô Thiên Kiều phải cố gắng hết sức mới miễn cưỡng chạm đến được gò má của anh ta.
Đôi môi lạnh lẽo, bạc tình hơi cứng đờ, mùi rượu tây thoang thoảng phả vào kẽ hở giữa môi và răng cô..
Tô Thiên Kiều nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại mùi vị cậu chủ đem đến cho cô vào bảy năm trước, đó là sự sợ hãi đến tuyệt vọng, khiến cho cô co rút trong cơn tuyệt vọng khôn cùng.
Cứ khi nhớ lại vô số đêm hôm hồi bảy năm trước, cô đều sợ đến mức run lập cập, cho dù đã chìm vào giấc ngủ cũng sẽ bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc!
Nhưng mà, nhưng mà người đàn ông gần trong gang tấc này không phải là cậu chủ, chắc chắn anh ta không phải là cậu chủ.
Tô Thiên Kiều ý thức được một chuyện, trong lòng cảm thấy hết sức tệ hại, nếu như hành động to gan này của mình mà bị những người họ Thẩm khác trong nhà nhìn thấy được, sợ là cô sẽ bị đuổi đi ngay lập tức!
Nếu như thế, công sức sắp xếp một thân phận cho mình của Thẩm Minh Dương sẽ uổng phí hết!
Cô lập tức rụt chân về, muốn bỏ trốn.
Đột nhiên cánh tay giữ tay cô buông lỏng ra, Tô Thiên Kiều âm thầm mừng rỡ, định nhân cơ hội bỏ chạy ngay thì vòng eo mảnh khảnh của cô lại bị anh ta ôm chặt.
"Muốn bỏ trốn à? Không dễ vậy đâu..." Đôi môi của Tô Thiên Kiều bị anh ta hôn ngấu nghiến.
"Cưng à, mỡ dâng đến miệng mèo mà còn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt ư?" Dưới ánh mắt trăng, đôi mắt của anh ta lập lòe sáng, trông có vẻ hết sức nguy hiểm.
Giọng nói của anh ta cũng lạnh lẽo như thế, vào thời khắc này âm thanh và giọng điệu của anh ta và cậu chủ cứ tựa như cùng là một người. Đến khoảng cách áp sát Tô Thiên Kiều của bọn họ, cũng hệt như cùng một người.
Thế nhưng, anh ta thật sự không phải là cậu chủ!
"Cái tên khốn nạn này...rõ ràng là anh cố ý mà, anh...đúng là quá đáng!" Tô Thiên Kiều chỉ trách tội danh của anh ta: "Nửa đêm nửa hôm anh qua vườn hoa nhà tôi, chẳng qua là tôi muốn cắn anh một cái mà thôi, anh lại muốn giở trò sàm sỡ, anh còn không mau cút đi, chỉ cần tôi la lên thì anh sẽ không đi được nữa đâu!"
Tô Thiên Kiều quyết định phải làm người xấu đi chỉ trích anh ta trước, để khiến cho Kỷ Vân Huy nghĩ rằng mình không hề biết thân phận của anh ta mà chỉ đang...phòng trộm mà thôi.
Được