"Làm việc? Làm việc gì?" Kỷ Vân Huy chen miệng hỏi, Thẩm Minh Dương cũng hơi ngạc nhiên nhìn Tô Thiên Kiều, bởi vì hình như bọn họ không hề hẹn trước sẽ đi làm việc gì vào ngày hôm nay.
Tô Thiên Kiều sợ Thẩm Minh Dương để lộ sơ hở bèn vội vàng nói: "Là cái chuyện, ừm...Em vừa về nước nên muốn đi làm giấy tờ đó mà, em còn phải đi mua một ít đồ nữa!"
"Minh Dương, chiều nay công ty có một cuộc họp, sao con không báo sớm cho mẹ? Có đến kịp không?" Giang Thư Lan hỏi Thẩm Minh Dương, bà cảm thấy hơi lo lắng.
"Dạ...Đến kịp..."
"Chi bằng để con dắt em họ đi cho!" Kỷ Vân Huy vỗ tay, cầm khăn giấy ăn trắng muốt lên lau miệng rồi mỉm cười: "Dù gì anh con cũng làm trong cục cảnh sát mà, làm giấy tờ cũng tiện nhất, mua đồ à...chẳng qua chỉ là quần áo và vật dụng hàng ngày thôi, cứ qua công ty bách hóa của con lấy là được rồi, dù sao hôm nay con cũng không có việc gì làm, thế nào?"
"Vân Huy, nhưng hôm nay em bận lắm, không đi với hai người được." Thẩm Thanh Thu lo lắng nói.
Kỷ Vân Huy vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, hôm qua anh đi sớm nên không gặp được em họ, làm em thấy không vui, hôm nay để anh gánh roi xin lỗi, bù đắp cho em nhé, em yêu, chỉ cần em vui là được rồi."
Cái tên buồn nôn ấy nắm tay Thẩm Thanh Thu, nói một cách chân thành tha thiết.
"Buồn nôn chết đi được!" Tô Thiên Kiều âm thầm mắng anh ta trong đầu, nhưng thấy mấy người trong nhà họ Thẩm đều coi đây là chuyện bình như cân đường hộp sữa, nhất là chị cả Thẩm Văn Nhã càng tỏ ra hâm mộ Thẩm Thanh Thu, gương mặt hết sức mừng rỡ và yên tâm.
Trời ạ...
"Không cần làm phiền anh rể đâu!" Tô Thiên Kiều rụt người lại, không biết cái tên này đang muốn làm trò quỷ gì, trực giác nói cho cô biết rằng chắc chắn người đàn ông rất xấu tính, cô bèn thở dài ngay rồi đáp: "Anh rể bận rộn đến như vậy, làm phiền anh thì em ngại lắm, nếu như hôm nay anh Minh Dương không rảnh thì em ở nhà nghỉ ngơi cũng được, không gấp đâu ạ."
Tô Thiên Kiều tuyệt đối không muốn đi theo cái tên vô liêm sỉ này đi ra ngoài chút nào, cô sợ mình không kìm lòng nổi mà làm bại lộ thân phận.
"Không phiền đâu không phiền đâu, không phiền chút nào hết!" Nụ cười của Kỷ Vân Huy lúc nào cũng đẹp đẽ như vậy, vốn dĩ tướng mạo của anh ta rất xuất chúng, cộng với việc lúc nào cũng treo nụ cười trên môi, nói thật lòng, đúng là rất khó để làm người khác ghét anh ta!
Nhưng mới lần đầu tiên gặp nhau mà đã nhìn ra được bộ mặt thật của anh ta, thực sự Tô Thiên Kiều honà toàn không có ấn tượng gì tốt với anh cả, bèn vội vàng từ chối: "Chị hai, bạn trai của chị tốt quá chừng, sao em dám làm phiền anh ấy được, hay là để chị ra chỉ thị vậy, nhưng em có bạn trai tốt như vậy, chị phải canh chừng cẩn thận mới phải."
Thẩm Thanh Thu vui vẻ nhận lời khen của cô, rồi nói với Tô Thiên Kiều: "Không sao đâu, nếu anh ấy muốn thì cứ để anh ấy đi với em."
"Nghiêng Thành, để anh rể dắt em đi, cho em làm quen với thành phố Hải Tân luôn!" Thẩm Minh Dương cũng lên tiếng nói.
"...Được rồi!" Tô Thiên Kiều chỉ đành đồng ý, cô tức giận cúi đầu chén trái trứng gà như trút giận.Kỷ Vân Huy ghê gớm thật, đến Thẩm Minh Dương cũng không hề nghi ngờ gì anh ta, nhưng mà...chuyện tối ngày hôm qua khó mà mở lời được, kể cả Thẩm Minh Dương cũng không thể nói, phải làm sao bây giờ...
"Chi bằng...chúng ta đi chung đi?" Lúc Tô Thiên Kiều cúi đầu ăn sáng chợt nghe thấy câu nói này, giống như mình đột ngột được giải cứu vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía người nói, chị cả Thẩm Văn Nhã.
"Chị à, sức khỏe của chị kém, trời nóng bức như vậy lỡ đi về bị say nắng thì sao, không sao đâu, Vân Huy có thể dẫn em họ đi được mà, chị đừng lo lắng về chuyện này nữa, thôi ở nhà đi nhé!" Thẩm Thanh Thu lập tức từ chối.
Giang Thư Lan cũng lo lắng nói: "Phải đấy, con không thể đi được, nếu Vân Huy đã mở lời rồi thì cứ để cậu ấy dẫn em họ của con đi thôi, Nghiêng Thành hiểu tấm lòng của con là được rồi."
"Chị cả, không sao đâu ạ, để anh rể đi chung với em là được rồi!" Tô Thiên Kiều ỉu xìu, chỉ đành hùa theo mọi người từ chối chị cả.
Mọi việc đã được quyết định như vậy, mọi người đều cúi đầu ăn sáng!
Không biết tại hoa mắt hay sao, vào khoảnh khắc Kỷ Vân Huy cúi đầu ăn sáng, rõ ràng Tô Thiên Kiều nhìn thấy khóe môi của anh ta nhếch lên, nở nụ cười đắc ý.
"Vô Tình, cho dù chị tính toán thế nào thì hai ngày nay cũng phải tạm thời để đó, đừng có hấp tấp quá, để tránh cho gia đình tôi nghi ngờ thân phận của chị, mấy ngày nay tôi tương đối bận rộn, nhớ đừng để lộ manh mối gì trước mặt anh rể của tôi là được rồi, nhất là trước mặt anh trai của anh ấy, Kỷ Tông đấy, biết chưa?" Vừa mới bước lên chiếc xe sang của Kỷ Vân Huy, điện thoại Tô Thiên Kiều đã nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Dương.
Lúc định trả lời tin nhắn cho Thẩm Minh Dương yên tâm, đột nhiên có người sáp đến gần cô, liếc nhìn xuống điện thoại của cô: "Ai gửi tin nhắn cho em thế?"
Tô Thiên Kiều lập tức tắt điện thoại, nhìn người tài xế nghiêm túc lái xe, không hề quan tâm đến bọn họ ở trước mặt rồi cắn răng, nói khe khẽ: "Anh rể, xin anh tôn trọng việc riêng tư của tôi có được không? Ai nhắn tin cho tôi cũng không quan trọng! Cũng không liên quan gì đến anh hết!" Tô Thiên Kiều cắn răng gằn mạnh hai chữ "anh rể".
Với những lời lẽ chua ngoa của Tô Thiên Kiều, dường như Kỷ Vân Huy không hề để bụng tí nào, chỉ cười đáp: "Tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ mà thôi, em vừa mới về nước, đến sáng nay mới đăng ký sim chính chủ, ai mà biết số sớm thế?"
Cứ tưởng chừng như một câu hỏi bâng quơ thôi nhưng lại khiến cho tim Tô Thiên Kiều đập thình thịch, cô nghiêm mặt nói với anh: "Tin nhắn của tổng đài."
"Ồ? Vậy à? Thế tại sao em lại chột dạ dữ vậy?" Kỷ Vân Huy cười tủm tỉm, quay sang nhìn cô.
"Anh..." Tô Thiên Kiều thật sự rất muốn đấm vào mặt anh ta, đập nát gương mặt hay treo nụ cười xấu xa đó đi.
Cô hít sâu một hơi, tự dặn lòng phải bình tĩnh, không biết vì sao, nhìn thấy Kỷ Vân Huy này, Tô Thiên Kiều thường dễ dàng cởi bỏ lớp phòng vệ của mình xuống, trở thành một